Chap 36: Vụ bắt cóc trắng trợn
Đáng sợ nhất, không phải người có tất cả, mà là người mất tất cả.
Hành lang tĩnh lặng hồ như có thể nghe rõ thanh âm cánh hoa đáp khẽ trên mặt đất, cô gái nhỏ đứng bất động, ánh mắt tê cứng nhưng ngầm cuộn biết bao cơn sóng cảm xúc, lòng vỡ òa như mảnh sân trường sau tiếng trống tan học. Chàng trai đứng đối diện thản nhiên đọc thấu tâm tư hỗn loạn của cô nàng qua đôi mắt im ỉm, vướng víu vài tia lân tinh đang lóe ra. Anh đậy điệm nét mặt kín mít, chỉ chừa mỗi nét cười khẽ đọng lại bên mép môi lặng lẽ.
Trong suy nghĩ của cô gái, mũi giày chàng trai chỉ cách mấy bước ngắn tũn, nhưng ngăn tim của anh dường như đã được đặt trong tên lửa, bắn ra khỏi trái đất.
Trong suy nghĩ của chàng trai, hạnh phúc của cả phần đời còn lại đã chịu lăn về trước mũi giày.
Đồng tử Hà Chi chợt rụt lại, giật mình rút gấp ánh nhìn mải mê khỏi bóng hình quá đỗi thân quen. Cô thoáng cúi đầu, có chút bẽ bàng, có chút tổn thương, có chút tỉnh táo, có chút chế giễu. Ngần ấy năm lê lết trôi, cái cách cô nhìn chàng trai ấy luôn ngẩn ngơ, chằm chằm rất không ý tứ, táo bạo công khai sự mê mẩn đến thẫn thờ như nhóc con ấu trĩ hôm nào.
Lúc bị phớt lờ, nhủ lòng quên.
Lúc bị dối gạt, dặn lòng quên.
Lúc bị bỏ rơi, tập lãng quên.
Lúc bị đá phắt, tưởng quên bẵng.
Một thoáng va nhau, chưa từng quên…
Thượng Đế thật biết cách mỉa mai khi để Hà Chi gặp Danh Khôi đầu tiên, giống như nện ngay vách núi cheo leo chắn trước mặt khi cô rướn họng gào lên sẽ chân đất ngao du thiên hạ. Bẵng đi những ngày lẩn trốn, cô co rúm ẩn nấp trong xó mốc meo, thề thốt mạnh mẽ hay cứng rắn cũng chỉ là một trong những cách tự cứu rỗi bản thân. Giống như bạn bè thân thích của người mắc bệnh hiểm nghèo luôn gợi đến những điều tích cực nhất để họ mạnh dạn hít thở.
Đến khi ló ra ngoài, đụng phải gương mặt lạnh tanh, Hà Chi mới hoảng hốt nhận ra, tình yêu của cô dành cho chàng trai ấy luôn nguyên si, cũ mèm dù thời gian là chúa tể chuyên bóp méo vạn vật. Hà Chi bỗng ngẩng đầu hướng Danh Khôi hất ra tia nhìn thẳng tắp, một nụ cười tươi tắn chớm nở trên làn môi hồng. Rồi cô quay ngoắt, mất hút sau cánh cửa.
Những đầu ngón tay thon dài chầm chậm duỗi ra, kìm nén một cái ôm ghì nóng rẫy. Danh Khôi khẽ buông tiếng thở dài tiếc rẻ, đẩy cánh cửa mới nuốt chửng cô gái nhỏ của anh. Bắt gặp cảnh tượng cô ấy đang khóc nháo trong lòng một người đàn ông khác, nhưng anh không thể đánh ghen. Bởi, đó là bố cô ấy.
Tình bạn ngọt ngào như ly sinh tố. Tình yêu gây nghiện như tách cà phê. Tình thân là cốc nước lọc, là nguyên liệu chính của hai thứ trên. Mỗi ngày đều nhấp môi, mỗi ngày dòng chảy lẳng lặng nuôi nấng cơ thể nhưng ta không bao giờ thèm thuồng, để tâm.
Hà Chi ôm cứng bố, khóc nấc. Từ thưở nắm bàn tay lớn của bố lẫm chẫm tập đi cho đến lúc tự do, tự tiện rong ruổi khắp chốn như giờ, mỗi hành động bồng bột của Hà Chi đều ném phăng gia đình phía sau. Lớn lên trong cuộc hôn nhân nứt rạn, ngàn lời to tiếng cãi cọ của bố mẹ khiến Hà Chi dần chai sạn, bất cần mái nhà ảm đạm.
Bố là ông chủ công ty lớn bộn bề công việc, mà ông cũng cố tình không chừa cho mình một thoáng rảnh rang ngó ngàng đến nhà cửa đã nguội tanh. Bố chán tận cổ cái cảnh chưa kịp cởi cà vạt, đã phải đối đáp với những lời chất vấn vô lý của mẹ. Hà Chi có thể vòi vĩnh từ bố bất cứ thứ gì đắt đỏ nhất, ngoại trừ những bữa cơm êm ấm.
Mẹ lạnh nhạt Hà Chi ra mặt! Cô bé quá kém cỏi, nhạt nhòa so với anh trai Lâm Viên cùng cha khác mẹ và các thành viên trong gia đình. Duy nhất quãng thời gian Hà Chi tham gia cuộc thi piano và giật được chút tiếng tăm, mẹ mới săn sóc cô đôi tý. Rồi lúc bố mẹ chính thức ly dị, mẹ tái hôn với một đồng nghiệp không lâu sau đó, mẹ bỏ bê cô con gái nhỏ còn chưa cứng cáp. Có lẽ, mẹ luôn cho rằng Hà Chi mải chơi, thua kém là lý do bố thờ ơ mẹ. Ai cũng biết, bố vội vã lấy mẹ để hơi thở phụ nữ sưởi ấm căn nhà tang thương, đặc biệt là bàn tay dịu dàng nào đó có thể chăm chút cậu con trai côi cút.
Mẹ Hà Chi chỉ là cái bóng thay thế người vợ trước xấu số. Vì thế mẹ luôn ghen tuông, so bì Hà Chi với Lâm Viên từng chun từng chút. Cô bé không ra trò, chẳng sánh nổi một góc anh trai, mẹ đâm ra tức anh ách cứ như sản phẩm của mình bị đối thủ bỏ xả trên thương trường. Những lúc trầm ngâm nghĩ ngợi, mẹ thường hối hận khi sinh ra cô con gái nhỏ khiến mẹ thua thiệt, mà không hối tiếc khi đã hấp tấp nhận lời người đàn ông ấy, vạ lây con gái nhỏ.
– Nín nào! Ngoan, nín nào!
Bố xoa đầu vỗ về đứa con cưng đang gục mặt trên vai ông thút thít khóc. Giây lát này, dường như ông đã có cả thế gian, có thể buông lơi nụ cười mãn nguyện rồi rời trần thế.
Ông sẽ không chịu đựng nổi nếu thêm một ai lại mất đi bởi những tội lỗi tày trời trong quá khứ. Mẹ Lâm Viên, người phụ nữ ông yêu thương nhất đã cảnh tỉnh bằng cái chết tự nguyện. Bố mẹ Danh Khôi, những người ngấm ngầm đậy kín bưng chuyện ông chống phá nhà nước ngày trước, nhưng đã tắt thở trong chính bàn tay máu lạnh của ông. Hôm qua có tin hộ chiếu của Hà Chi đột ngột rời sân bay Praha, ông chết đứng, chân tay ông rụng rời, thần trí bủn rủn. Cứ ngỡ đã bị bắt đi…
Đáng sợ nhất, không phải người có tất cả, mà là người mất tất cả.
Tuổi thọ cả phần đời còn lại của ông như đã bị cướp sách bởi suy nghĩ cô con nhỏ đã bị Hạc Cúc tóm cổ!
Mới chỉ qua một đêm ngắn ngủi, ông đã gầy mòn, xanh xao như mới gượng dậy sau cơn trọng bệnh. Chợt ông cười phì, bởi chẳng cách nào gỡ nổi đôi tay mảnh dẻ để ngắm nhìn thật kĩ gương mặt ngập nước. Hơn nữa, ông cũng muốn gán phăng cô bé cho chàng trai đứng nơi cửa trong sự phớt lờ, ánh nhìn sâu hoắm của anh găm trên những ngón tay đang bướng bỉnh bám rịt áo bố. Tiếng khóc rưng rức dai dẳng mãi không dứt.
Bất thình lình, Danh Khôi bỗng sải bước đến kéo tuột cô gái nhỏ khỏi lòng bố, đôi mắt ầng ậng nước sửng sốt lồng trọn đôi mắt sâu thẳm đang hun ra tia nhìn biết tuốt.
– Anh tin chắc em không muốn để bố thấy em cùng một người đàn ông ôm ấp, hôn hít đâu! Thế nên… – Tay Danh Khôi trượt nhanh từ cổ tay Hà Chi xuống bàn tay mềm mại, đột ngột nắm tay cô bé dẫn đến phía cửa – Lập tức theo anh ngay!
Cô gái nhỏ bất chợt bị cuỗm đi trong ngơ ngác. Bố cô bất chợt bị quăng lại cũng ngơ ngác.
Một vụ bắt cóc trắng trợn giữa ban ngày…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...