CHAP 15: BẪY HOÀNG TỬ
Rồi một đôi giày da bóng loáng bước tới trước phòng Hà Chi đang ngồi co quắp trong góc, một giọng cười lạnh lẽo thì thào phía ngoài.
– Tìm thấy cậu rồi!
—
Một góc quán khuất, một tách express đen nguội lạnh, một chàng trai ngồi đơn độc, lấy cà phê đắng chát ngụy trang cho vị buồn anh đang nhấm nháp. Nét âm u như đã là một phần cơ thể, một phần cá tính của anh. Đôi mắt cô đơn dõi sang nhà hàng năm sao phía đối diện, nơi đang diễn ra tiệc sinh nhật của một cậu ấm ăn chơi có tiếng trong thành phố.
Bầu không khí sống động bên kia đường như bức tranh đối nghịch với sự ảm đạm đang bao trùm cả quán CF mà Danh Khôi đã bao trọn. Anh không muốn bị đôi tình nhân nào đấy phá bĩnh tâm trạng của mình và ngược lại, không muốn sự u ám của mình tô xám buổi yêu của họ.
Hà Chi là nguồn cơn của nỗi buồn đang bám lấy Danh Khôi, nó như khí oxy mà anh hít thở mỗi ngày. Anh hay đắm mình trong quãng thời gian sống cùng Hà Chi dưới một mái nhà, như nghe đi nghe lại một bản nhạc không biết chán. Lúc còn là ” người tình hờ ” của Hà Chi theo kịch bản của Lâm Viên, Danh Khôi đã đôi lần nhận ra, cái thinh thích của anh đang lớn dần từng ngày, như quả trứng rùa đang nở dần dưới hố cát. Nhưng anh luôn cố tình lờ, lấp đi chúng bởi cái bóng quá to của một người đã đi xa.
Hôm Danh Khôi bỏ rơi Hà Chi, một phần do anh thấy mình bị cô bé xỏ mũi, bị cô bé xâm phạm đời tư một cách quá trớn. Anh một mạch lao tới nơi Hạc Cúc đang co ro đứng chờ mà quên mất lúc ấy cũng cô bé em cũng cần anh biết bao. Đêm ấy, mọi nhung nhớ của anh bung bét sạch rồi nó chết, đến hôm sau anh mới chính thức nhận ra Hạc Cúc chỉ là áng tình cũ.
Đã chịu thừa nhận tiếng gào của tim rằng anh yêu Hà Chi, nhưng Danh Khôi chưa cho phép mình bước tới trước mặt cô bé, chỉ âm thầm theo dõi. Anh sợ hãi đủ thứ, nơm nớp đủ điều! Anh không biết làm thế nào để Hà Chi tha thứ, trong khi bản thân anh còn chẳng buông tha chính mình. Mà nếu cô bé chịu bỏ qua, cũng không có nghĩa là sẽ chịu yêu anh thêm lần nữa. Như Danh Khôi chẳng thể hâm nổi lại mối tình đầu.
Lâm Viên mắng Danh Khôi chết nhát, dám yêu không dám nhận.Cậu ta kiếm cớ đi offline game thủ, cố ý để Hà Chi buồn tủi trong ngày sinh nhật của mình, tạo cơ hội cho cậu bé chết nhát Danh Khôi. Thậm chí cậu ta còn lên sẵn hàng tá ý tưởng hay ho để Hà Chi choáng ngợp trong lãng mạn. Nhưng Danh Khôi đã để vuột mất…
Người mình yêu đi cạnh người khác, và tự thấy cả hai cực đẹp đôi, như sinh ra là để dành cho nhau. Cái cảm giác ấy thê thảm kinh khủng, không chỉ là đau, là chán mà còn như muốn buông xuôi. Danh Khôi thừa sức giành Hà Chi lại, nhưng cô bé nào phải món đồ cho anh tùy tiện cướp giật. Anh tôn trọng cảm xúc của Hà Chi.
Đã mấy tiếng đồng hồ lề mề trôi qua, Danh Khôi còn lặng lẽ ngồi đây bởi anh đánh hơi được mùi nguy hiểm từ cậu bạn đón Hà Chi đi. Mà có lẽ trong mắt anh,bất cứ đứa con trai nào tới gần cô bé ấy cũng đều là những gã sói gian manh. Anh từng nghĩ, sẽ giết chết những kẻ dám tổn thương Hà Chi, nhưng như thế đồng nghĩa với việc tự sát.
Máy điện thoại chợt rung lên trong túi quần Danh Khôi. Cuộc gọi đến từ Lâm Viên.
– Thế nào rồi? Mọi thứ suôn sẻ chứ?
Giọng tò mò háo hức của Lâm Viên khiến Danh Khôi không sao thốt ra nổi sự thật. Anh nín thinh, và thằng cha tinh vi ấy đã nhanh chóng đoán ra. Cậu ta nghiến răng, gắt ầm:
– Cậu không làm được thì mở miệng nói chứ! Sinh nhật mà để con bé một mình được hả?
– Hà Chi đi cùng cậu bạn!
– Chết tiệt, Danh Khôi!
Lâm Viên tắt rụp máy. Loạt âm tút tút hệt những tiếng mắng mỏ…
11 giờ 17 phút. Mí mắt trái Danh Khôi giật nhẹ, anh rời quán. Trực giác mách anh có điều gì đấy không ổn.
Từ đại sảnh nhà hàng năm sao, lần lượt từng đôi, từng nhóm bạn trẻ sang chảnh bước ra, kháo nhau chuyện Minh Tuấn là trùm lãng mạn, đuổi họ về trước để chiếm trọn không gian riêng cùng cô bạn hắn thích.
Lén lút theo sau những trai xinh gái đẹp, có một gã tóc dài đội mũ lưỡi trai xụp đi sau trông rất mờ ám. Lưng Danh Khôi lạnh toát, cố gạt ngay ý nghĩ rủi ro ấy đi nhưng khi nhìn kĩ gã hơn, anh đã không thể tự lừa mình thêm. Anh quen gã, cái kẻ từng bị lôi về đồn cảnh sát, vì tội… buôn bán thuốc kích dục.
– Máy con bé tắt rồi! – Lâm Viên hoảng, gào lên trong máy.
Chân tay Danh Khôi thuỗn đơ. Ngay lúc này đây, anh có thể đánh đổi cả phần đời còn lại chỉ để lấy một phút.
***
Cắn chặt đôi môi nhợt nhạt, Hà Chi ôm đầu ngồi co ro, oằn người chịu đựng những thay đổi rõ rệt trong cơ thể. Cô thấy cả người nóng ran hệt như chiếc bánh đang nướng trong lò vi sóng, từng thớ thịt thớ da đều hừng hực. Ly nước cam kia có vấn đề!
Hà Chi lục tung túi xách, nhưng không tài nào tìm ra di động. Có lẽ đã bị Minh Tuấn hoặc bạn anh ta lén lấy đi. Tuyệt vọng, sợ hãi ôm choàng lấy Hà Chi, tim đập liên hồi trong lồng ngực, đếm từng tích tắc đang chậm rãi trôi.Hệt con thú đáng thương kẹt trên bẫy, nằm thoi thóp chờ thợ săn tới.
Đáng lẽ Hà Chi nên tinh ý đoán ra mưu kế của Minh Tuấn ngay khi những chị gái chân dài nhiệt tình dúi cho cô ly nước, hoặc khi những cái nhìn pha tia cười bí hiểm liên tục ghim lấy cô. Mà không, Hà Chi nên nhận ra bộ mặt của Minh Tuấn ngay từ lúc cậu ta níu cô ở lại. Một tên con trai luôn được chiều chuộng như ông hoàng, quen được tung hô từ bé như Minh Tuấn sẽ không thể cao dễ bỏ qua.
Môi Hà Chi bật máu, hoảng sợ siết chặt đôi tay đang run rẩy. Mặt cô bé tím ngắt, hơi thở ngừng lại khi có tiếng bước chân vang lên trong restroom nữ. Lần lượt, từng cánh cửa phòng vệ sinh bị mở toang ra như đang diễn ra trò trốn tìm đấy kích thích. Rồi một đôi giày da bóng loáng bước tới trước phòng Hà Chi đang ngồi co quắp trong góc, một giọng cười lạnh lẽo thì thào phía ngoài.
– Tìm thấy cậu rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...