Phiêu Du Giang Hồ

Cho nên mới nói, tôi hận những tên nam nhân nào mà ưa nhìn
hơn cả nữ nhi.

Toàn thân y phục sắc hồng, vai trần lồ lộ, da thịt trắng
nõn, ánh mắt đào hoa chớp chớp, mái tóc đen rối bời. Đây đâu phải nam nhân thân
cao bảy thước chứ, rõ ràng là yêu tinh mê hoặc, dụ dỗ người ta phạm tội đây mà.

So với nữ nhi thì chỉ hơn chứ không kém. Hàng lệ đang chảy
dài trong sâu thẳm cõi lòng, tôi nín lặng hỏi ông Trời: Đã sinh ra một nam nhân
như thế, vậy ông còn tạo ra nữ nhi làm gì?

Đứng trước cửa phòng, nhìn lên chiếc giường, một nam nhân với
nét mặt nhàn nhã, sao mà tôi hận khoảnh khắc này đến vậy.

Khốn nạn thân tôi!

Mạch Thiếu Nam, chúng tôi chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm
huynh, muốn cứu huynh thoát khỏi chảo lửa, vậy mà huynh lại lao vào đó để mà lặn
ngụp, vứt bỏ cơ hội của mình, huynh có còn là người nữa không? Huynh quên rằng
mình xuất thân từ cái bang hả?

Lúc này Mạch Thiếu Nam đang ngồi trên giường, quây tròn
quanh huynh ấy là một đám khách làng chơi.

Có tên mặt mũi bầm giập, có tên bị hắt đầy rượu, có tên miệng
đang ngậm vỏ chuối, nhưng trong cảnh tượng như thế, điều tôi thấy lạ là, Mạch
Thiếu Nam vẫn ung dung trên giường lớn, không hề bấn loạn, y phục trên mình vẫn
ngay ngắn, sạch sẽ.

Khẽ nhếch môi, tôi bước lên phía trước, đang định mở miệng
nói.

Ai ngờ huynh ấy lại chau mày, ném cho tôi một câu: “Vị đại
gia đây đến tìm lạc thú hả, chỗ ta có quy củ, muốn lên giường cùng ta, phải
chơi với ta ba ván. Nếu thua, hãy để tất cả ngân lượng trên người lại, tiếp sau
đó sẽ do ta quyết định. Nếu thắng, nô gia sẽ thuận theo sai bảo của đại gia.”

Mạch Thiếu Nam nở nụ cười bông đùa, tất cả đám người đều bị
bộ dạng đó mê hoặc.

Trừ tôi, Mặc Nguyệt và Âu Dương Thiếu Nhân.

Tâm địa của tên tiểu tử này, tôi hiểu quá rõ mà.

Tôi nhìn quanh tình cảnh thê thảm này một lượt, tất cả mọi
người đều ngước ánh mắt đồng tình nhìn tôi, cặp mắt như đang nói: “Huynh đệ à,
muốn thưởng thức hương thơm mỹ nhân thì phải trả giá đắt đấy.”

Tôi run rẩy, nhìn chằm chằm Mạch Thiếu Nam, tôi cảm thấy rõ

ràng huynh ấy đang chơi khăm mình.

Ghi hận trong lòng! Huynh ấy nhất định vẫn ghi hận trong
lòng!

Hu hu, tôi hoàn toàn không cố ý mà, tên tiểu tử này sao có
thể nhỏ mọn thế chứ!

Tôi hít sâu, lùi ra sau ba bước, đến bên Mặc Nguyệt và Âu
Dương Thiếu Nhân, kéo hai người tụm lại cùng thương lượng: “Hai người các huynh
ai lên trước?”.

Hai người nhìn nhau, đều không nói gì.

Tôi lo lắng, khó xử nói: “Mặc Nguyệt, hay là huynh trước đi.”

Mặc Nguyệt mỉm cười, vuốt tóc tôi, dịu dàng nói mấy chữ: “Ta
giết nàng bây giờ.”

Sắc mặt tôi nhất định đang tái mét.

Chết tiệt, lúc nào cũng dọa tôi.

Huynh cho rằng tiểu gia tôi sợ hả?

Hừ, cùng lắm tôi chuyển qua hỏi Thiếu Nhân là được. Tôi quay
đầu lại, ánh mắt cầu khẩn nhìn Âu Dương Thiếu Nhân.

Âu Dương Thiếu Nhân sắc mặt tối sầm, liếc nhìn hai bên rồi lại
nhìn tôi, ánh mắt thẫn thờ: “Vì uống quá nhiều thuốc nên bắt đầu có tác dụng phụ
rồi, ta nghĩ mình không thể xuất chiến.”

Cố dằn lòng, tôi nén giọt nước mắt chua xót cho bản thân.

Chết tiệt, Âu Dương Thiếu Nhân cũng đang báo thù tôi. Lúc
này tôi rất muốn cảnh báo với đông đảo chị em phụ nữ, chớ có đi tìm loại nam
nhân nhỏ mọn như thế.

Gió vi vi hề, sông Dịch Thủy lạnh lẽo[1], tiểu gia tôi một
đi không trở lại.

[1] Gió vi vi hề, sông Dịch Thủy lạnh lẽo: đây là một câu
trong bài “Dịch Thủy ca” do Kinh Kha sáng tác.

Quay người, khí thế ngút trời, tôi bước về phía đó.

“Được, hôm nay tiểu gia đây vừa hay đang may mắn, ta sẽ cùng
chơi với ngươi”, tôi mỉm cười, cúi xuống tháo giày rồi bước lên giường.


Oa, giường mềm quá, cảm giác thật tuyệt.

À, không đúng, không đúng, không phải lúc nghĩ đến vấn đề
đó.

Lúc này, tôi phải mau mau thắng để còn lôi Thiếu Nam đi khỏi
chỗ này.

Đồ chết tiệt, tự nhiên lại rước thêm phiền phức cho tôi.

Còn vận may của Mạch Thiếu Nam, đương nhiên tôi là người nắm
rõ hơn ai hết. Dù sao tên tiểu tử này gặp tôi cũng nhất định thua thôi. Tôi nghĩ
huynh ấy nếu muốn thắng được, nhất định phải dùng thủ đoạn đen tối nào đó.

Ánh mắt biết cười quét về phía Mạch Thiếu Nam, tôi nhỏ giọng
nói: “Mau thua cho tôi.”

Mạch Thiếu Nam cười: “Không thành vấn đề.”

Tôi sững người, không ngờ Mạch Thiếu Nam lại vui mừng như thế.

Huynh ấy không định dùng thủ đoạn gì đấy chứ.

Đang suy nghĩ mơ hồ, tôi lại bất ngờ thắng cả ba ván.

Chỉ thấy Mạch Thiếu Nam cười, nói với đám người xung quanh:
“Các vị đại gia những ai đã thua, xin tiễn bước. Đêm nay Tiểu Nam phải tiếp đãi
vị công tử này.”

Đám người vừa trừng mắt nhìn tôi vẻ không cam lòng vừa bước
ra bên ngoài.

Thấy bọn họ đã đi xa dần, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

May sao Mạch đại bang chủ còn biết kịp thời khống chế bản
thân.

Khi tôi vẫn còn chưa hoàn toàn thư thái trở lại, Mạch Thiếu
Nam đột nhiên ngoái đầu nói với Mặc Nguyệt và Âu Dương Thiếu Nhân đang ở sau
tôi: “À, thật không phải, hai vị có thể lui ra được không? Đêm xuân một khắc
đáng giá ngàn vàng, ta không thích bị người khác thưởng lãm.”

Sắc mặt Âu Dương Thiếu Nhân và Mặc Nguyệt bỗng trở nên vô
cùng khó coi. Tôi quay đầu lại, thấy hai người muốn phản bác gì đó, nhưng hình
như có kẻ còn phản ứng nhanh hơn họ.


“Đúng vậy, đúng vậy, không nên làm trái chủ ý của Tiểu Nam,
mau đi đi.”

“Khốn kiếp, đến đâu cũng đụng phải tên mặt dày thế này là
sao?”

Mặc Nguyệt và Âu Dương Thiếu Nhân mặt mày đem xạm đi, còn
tôi thì bị dọa cho sởn cả da gà, tôi có một dự cảm, nếu tôi không nhanh chóng
hành động thì chỉ một lát nữa thôi, nơi đây nhất định sẽ biến thành biển máu.

Mẹ từng dạy rằng, sát sinh là không tốt.

Tôi vội quay đầu nói với hai người: “Hai huynh ra ngoài trước
đợi tôi.”

Sắc mặt hai người kia lại càng khó coi, tôi thề, lúc đó bộ dạng
của Mặc Nguyệt nhất định là đang muốn nói: Ta muốn giết chết nàng.

Trời ơi, tại sao tôi lúc nào cũng phải hành động cùng mấy
nhân vật nguy hiểm thế này chứ.

Dù vậy, kết quả cuối cùng là, hai người kia đành ngậm đắng
nuốt cay dắt nhau ra ngoài.

Trong phòng trở nên trống trải, chỉ còn lại tôi và Mạch Thiếu
Nam.

Tôi đưa tay quệt mồ hôi trên trán, mắt mở trừng trừng ai
oán: “Thật là, huynh đang làm cái gì thế hả? Mau thay bộ y phục huynh đang mặc
ra, chúng ta lập tức rời khỏi đây.”

Mạch Thiếu Nam giơ tay ra ngắt một trái nho trên bàn, cười
híp mắt, khuôn mặt tràn trề gió xuân.

“Đi? Không nhầm lẫn chứ, ta nói với nàng là ta muốn đi sao?”

Tôi cảm thấy, trên trán mình đã có thêm mấy vệt gân xanh.

“Cái gì? Không đi? Thế huynh định ở đây làm quan quán công tử
thật đấy hả? Đường đường là Mạch đại bang chủ cơ mà.”

“Hả? Nàng còn biết ta đường đường là bang chủ cơ đấy? Thế mà
còn hại ta thành ra thế này. Nếu tin này truyền ra bên ngoài, thì danh dự của Mạch
Thiếu Nam ta nàng có chịu trách nhiệm được không?”, Mạch Thiếu Nam trừng mắt
nhìn tôi, gằn giọng cay độc hỏi.

Mồ hôi lạnh sau lưng ùa về như cuồng phong bão tố.

Tên tiểu tử này cho rằng tôi vui vẻ lắm hả?

Tôi cũng sợ, nếu chẳng may để đám nữ nhân thích huynh ấy, hoặc
là muội muội hung ác của huynh ấy biết chuyện, thì đừng nói là xuống địa ngục,
ngay cả muốn bảo toàn thi thể, e rằng cũng khó mà làm được.

“Mạch đại bang chủ, tôi biết tôi sai rồi, được chưa, tiểu
nhân biết tiểu nhân sai rồi, thành khẩn kính mong Mạch đại bang chủ thứ tội. Giờ
bang chủ muốn tôi phải thế nào đây?”, tôi thấp giọng nói.


Lắc đầu, tôi thừa nhận mình rất không có khí tiết, ai bảo tiểu
gia tôi chỉ là một cây nấm hương nhỏ bé chứ.

Đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp của Mạch Thiếu Nam chớp chớp, đột
nhiên dịu dàng nói: “Tiểu Tình, là nàng thắng rồi.”

Tôi nghiêng đầu, ngờ vực nhìn Mạch Thiếu Nam đang nhẹ nhàng
cởi y sam, khóe môi khẽ nhếch tạo nên vẻ đẹp cực kỳ hoàn mỹ, tiến gần về phía
tôi.

“Ý, ý gì đấy hả…”, tôi dồn toàn bộ sức lực, hỏi một câu ngốc
nghếch như thế.

Tôi không thể suy nghĩ được gì, hoàn toàn không thể suy nghĩ
được gì.

Hơi thở của tôi dần dần trở nên gấp gáp.

Ai để cái gì trong phòng, sao mà nóng thế này. Màu giường
này, tại sao lại ấm áp như thế! Tôi nghĩ mặt mình bây giờ có lẽ còn đỏ hơn cả
cà chua.

Đôi môi của Mạch Thiếu Nam đã áp sát trong gang tấc, khàn giọng
nói: “Là nàng thắng rồi, cho nên, đêm nay, ta là của nàng. Nô gia… tùy ý ngài
hưởng dụng.”

Ma lực, huynh ấy đang thi triển ma lực với tôi, khiến tôi
không thể suy nghĩ, không thể hành động.

Có người nói, trên thế giới này có một loại người, loại người
này tựa như yêu tinh vậy, bất luận là nam hay nữ, chỉ cần hắn nhả ra tín hiệu
mê hoặc, nhất định bạn sẽ trầm luân trong đó, chẳng thể thoát ra được.

Tôi nghĩ, Mạch Thiếu Nam nhất định là loại người đó.

Đúng vậy, nếu không, sao tôi có thể bị huynh ấy mê hoặc được,
làm sao mà trái tim tôi lại đập nhanh đến vậy.

Mạch Thiếu Nam đột nhiên nâng cằm tôi lên, thế cưỡng hôn dần
tiến sát. Chiếc lưỡi mềm mại tiến thẳng vào trong, mang theo hương vị trái cây
ngọt ngào vấn vít. Chỉ yêu tinh mới có đôi tay hừng hực thiêu đốt mà quấn lấy
tôi như vậy, trong chớp mắt, y phục nóng rực được trút ra, luồng khí ấm nồng đã
thấm cả vào da thịt.

Mọi ý thức của tôi đều đã bị thiêu rụi trong khoảnh khắc
này.

Não cơ hồ muốn nổ tung.

Nhất định có chỗ nào đó đang rối bời, nếu không tại sao đúng
vào lúc này, tôi lại cảm thấy vô số luồng sáng nhỏ lấp lánh tung bay tứ phía
như vậy.

Tôi và Mạch Thiếu Nam được bao quanh bởi vô số đốm sáng,
tươi đẹp như thế…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận