Phiêu Du Giang Hồ

Cuộc đời giống như một quả bóng đầy hơi.

Càng muốn nó căng phồng thì cuối cùng sẽ nổ tung. Nếu không
đủ căng phồng thì lại bị người ta tùy ý biến thành bất cứ hình dạng nào.

Nếu bạn không thể giữ được trạng thái căng phồng, vậy thì cứ
mặc kệ để người ta muốn nhào nặn thành hình dạng nào thì nhào nặn đi.

Cái gì? Không muốn bị người ta nhào nặn.

Thật xin lỗi, nhưng xin hãy hưởng thụ đi. Vì người ta sống
trên đời, nếu không bị thế giới chà đạp, không bị người khác giày xéo thì cũng
bị vận mệnh o ép, bị những thứ linh tinh hỗn tạp khác giẫm đạp lên thôi. Cho
nên chống đối hay hưởng thụ cũng đều là một lẽ như nhau.

Kết luận: Cứ thuận theo một chút, có thể sẽ bớt được chút
đau khổ.

“Tuy nàng nói như thế…”, Âu Dương Thiếu Nhân ngước mắt, quét
ánh mắt nhìn về phía tôi.

Tôi cúi đầu, mỉm cười chờ đợi huynh ấy đồng ý.

“Tuy nàng nói rằng không thể chống đối thì hãy tận hưởng.
Nhưng, ta không phải cái vại thuốc, nàng có thể tha cho ta được không?”

Tôi tròn mắt nhìn, vô cùng không hài lòng.

Chuyện này đâu phải lỗi của tôi, Mặc Nguyệt ở bên ngoài đánh
nhau với người ta khí thế ngút trời, tôi có thể tìm được thuốc giải độc đã là
quá tốt rồi.

“Âu Dương Thiếu Nhân, bổn cô nương đây phải tốn không ít tâm
sức mới có thể tìm được thuốc giải, đừng có coi thường tôi như thế”, tôi mở to
mắt, ấm ức nói.

Âu Dương Thiếu Nhân nhìn tôi chăm chú, ánh mắt có chút rối bời,
run rẩy nói: “Vậy thì cô nương à, nàng có thể đừng lần nào cũng bắt ta thử trước
có được không?”.

Tôi mỉm cười, nói ngon ngọt: “Không được, đó là vì huynh tốt.
Huynh không thử thì làm sao biết cái nào là thuốc giải, dù sao huynh uống cũng
chẳng tệ hơn đâu, uống đi”.

“Chưa có ai nói với nàng sao, ngay cả thuốc bổ, nếu uống quá
nhiều, thất khiếu[1] cũng trào máu ra mà chết đấy”, Âu Dưong Thiếu Nhân lại
nói.


[1] Thất khiếu gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.

Trông thấy khuôn mặt đau khổ của Âu Dương Thiếu Nhân, tôi rất
không bằng lòng, lại lần nữa nhét thuốc vào miệng huynh ấy.

“Trước khi thất khiếu của huynh bị trào máu, tôi sẽ tìm được
thuốc giải.”

Cách mạng chưa thành công, sao có thể kết thúc như vậy.

Dù huynh có nghe lời hay không thì đây cũng là lần đầu tiên
tôi cho người khác uống thuốc, dù chỉ là thuốc viên mà thôi.

“Âu Dương Thiếu Nhân, mạng của Mạch Thiếu Nam giao cho huynh
đấy”, tôi vỗ vai huynh ấy, nghiêm túc nói.

Nhiệm vụ vô cùng khó khăn và vĩ đại, nên giao cho người vĩ đại
một chút. Tiểu gia tôi cũng hiểu điều đó, cứu người, những việc như thế tôi
không làm nổi.

Âu Dương Thiếu Nhân càng thêm đau khổ, run rẩy nói: “Ta có ý
kiến, liệu ta có phải bỏ mạng ở đây không?”.

“Đương nhiên là không”, tôi cười.

Việc liên quan đến mạng người, tôi sao có thể tùy tiện để
huynh ấy chết chứ.

Trước thái độ kiên định của tôi, Âu Dương Thiếu Nhân không
cách nào phản kháng, và tôi đã thử thành công thuốc giải. Thật là trùng hợp,
đúng lúc đó Mặc Nguyệt cũng quay lại.

Tôi quay đầu, nhìn về phía Mặc Nguyệt, đằng sau huynh ấy lại
chẳng có hai tên chủ hắc điếm và tiếu nhị thối tha. Không nhịn được tôi liền hỏi:
“Thế nào, xử lý thi thể xong xuôi ở bên ngoài rồi hả?”.

Sắc mặt Mặc Nguyệt rõ ràng rất khó coi, cứ ngồi im trên ghế
chẳng nói câu nào, bộ dạng cầm cốc như rất muốn uống nước.

Lần này tôi lại càng hiếu kỳ, không hiểu đã xảy ra chuyện gì
mà có thể khiến Mặc Nguyệt trầm lặng như thế, lại còn tái xanh như tàu lá, thế
là tôi tò mò hỏi: “Sao thế, họ có cứu viện, rất đông người, huynh đánh không lại
à?”.

Không phải tôi không biết câu hỏi đó nhạt nhẽo đến mức nào.

Chỉ có điều trong ấn tượng của tôi, Mặc Nguyệt là tên đại ma đầu võ công thâm hậu,
cho nên cảm thấy bộ dạng này của huynh ấy rất không bình thường, nên mới hỏi
như thế.

Nhưng, Trời xanh ơi, người ta nói sự tò mò có thể hại chết
mèo, hoàn toàn không phải là giả.

Vì khi Mặc Nguyệt nghe thấy tôi hỏi như thế, liền dồn hết sức
bóp chiếc cốc trong tay vỡ tan tành, khóe miệng giật giật chằm chằm nhìn tôi.

Toàn thân bất giác run lên cầm cập.

Cái đó, huynh ấy cứ nhìn tôi chằm chằm…

Nam nhân phúc hắc tuyệt thế này đúng là cao thủ khống chế
dây thần kinh cười trên mặt. Bộ dạng khủng bố nhất mà tôi từng thấy có lẽ chỉ
là bóng hình nụ cười của nàng Monalisa trên khuôn mặt xám xịt này.

Giờ lại thêm đôi mắt mở trừng trừng!

Hơn nữa ý nghĩa của động tác bóp vụn cái cốc chính là để biểu
thị: còn dám hỏi câu nữa, ta sẽ bóp chết nàng.

Tôi run bần bật, vô cùng sợ hãi, thực sự rất sợ hãi. Sợ đến
mức lập tức đứng bật dậy, viên thuốc trong tay cũng vô thức bị bóp nát. Trái
tim như phải chịu những chấn động quá lớn. Dù là vô cùng sợ hãi nhưng tôi vẫn
không kìm được mà nhớ đến đôi mắt to tròn, nụ cười lấp lánh của huynh ấy.

Hu hu, tôi không cố ý, thực sự không cố ý mà.

Thấy tôi bị dọa cho phát sợ, nét mặt của Mặc Nguyệt dịu xuống
một chút nhưng vẫn cứ xanh lét, nói: “Chúng không có cứu viện. Nhưng hai kẻ đó
là cao thủ tuyệt thế, cho nên để chúng chạy mất tiêu rồi”.

Ngay tức khắc sao bay đầy trước mặt.

Nói thực, tôi rất muốn bái hai kẻ đó làm sư phụ. Có thể đánh
bại cao thủ Mặc Nguyệt, thật là rất rất rất bái phục!

“Nè, trông bộ dạng của nàng như thế, có vẻ muốn đè bẹp ta lắm
phải không?”

“Không, huynh bị ảo giác rồi, chỉ là tôi muốn biết cao thủ lợi
hại như thế tên là gì thôi.”


Âu Dương Thiếu Nhân nằm trên giường nghe cuộc đối thoại của
chúng tôi liền bò dậy nói: “Cao thủ nhất dịnh có cái tên vô cùng đại hiệp”.

Tôi tròn mắt nhìn.

Những lời đó mà cũng cần huynh nói sao, đúng thật là.

Mặc Nguyệt uống trà vô cùng điềm đạm mà rất mực ưu nhã, mỉm
cười nói: “Đúng vậy, không sai đâu, tên của cao thủ đương nhiên phải bất phàm”.

Tôi mừng rỡ, hào hứng nói: “Mau nói cho tôi biết, gọi là gì,
gọi là gì?”.

Tôi bắt đầu cảm thấy bà chủ hắc điếm và tên tiểu nhị kia
không bình thường.

Có lẽ giống như phu phụ tiếu diện hổ[2] trong đám hảo hán
Lương Sơn bạc, cũng vì chính nghĩa mà phải làm chuyện xấu.

[2] Tiếu diện hổ: Chỉ người có vẻ ngoài hài hòa, thân thiện
nhưng thực ra lại như lão hổ, cực kỳ dữ tợn.

Câu này biết nói thế nào nhỉ?

Anh hùng phản diện vĩnh viễn im hơi lặng tiếng, nhưng kỳ thực
họ mới là những người duy trì sự tồn tại của chính nghĩa trên thế giới này.

Quay đầu về phía tôi, Mặc Nguyệt mỉm cười xán lạn nói ra cái
tên của mấy vị “anh hùng”.

“Vương Tiểu Hoa, Điền Đại Thạch.”



“Mặc Nguyệt, huynh, huynh không phải là quên tên hai cao thủ
đó rồi chứ?”, khóe miệng tôi khẽ nhếch, trán nổi đầy gân xanh, hai tay nắm chặt,
hỏi lại lần nữa.

Nhất định, nhất định là thế rồi.

Vương Tiểu Hoa?

Cái tên này, sao mà nghe giống mấy cô bé tiểu học, tết tóc
hai bên, vừa ảo tưởng về một bạch mã vương tử trong đời, vừa dùng tay ngoáy gỉ
mũi thế nhỉ. Vả lại, với hình thể của bà ta, nên gọi là Vương Đại Hoa mới đúng.

Còn cái tên Điền Đại Thạch gì gì đó. Nghĩ thế nào tôi cũng
chỉ tưởng tượng đến đôi mắt gà chọi của một đứa trong lớp, một đứa vô cùng dung
tục, bỗ bã. Còn nữa, hắn không nên gọi là Điền Đại Thạch, nên gọi hắn là Điền
Tiểu Thạch, hoặc cứ gọi là Điền Thạch Đầu chắc còn khá hơn.

Tôi chăm chú nhìn Mặc Nguyệt, mong đợi đối phương nói với

mình là huynh ấy nhớ nhầm.

Ai ngờ huynh ấy hoàn toàn không hiểu tâm trạng của tôi, lại
kiên định nói: “Đừng có trốn tránh hiện thực. Tiểu Tình yêu quý, đó là sự thật”.

Một cơn gió chẳng biết từ đâu thổi tới bỗng khiến cơ thể tôi
gần như hóa đá.

Phía sau, Âu Dương Thiếu Nhân vỗ vỗ vai tôi nói: “Cao thủ đều
là những người không đi con đường bình thường”.

Qua chuyện này, tôi lại lần nữa thể nghiệm được cái gọi là
tưởng tượng và thực tế cách nhau mười vạn tám ngàn dặm.

Tôi vốn đã ảo tưởng bà chủ và tiểu nhị kia một người là giai
nhân phong hoa tuyệt đại, một người là hiệp khách phong lưu, hào phóng. Hai người
đó là những anh hùng phản diện, vì bách tính mới phải làm hắc điếm, ngụy trang
thành kẻ phàm thường.

Thôi rồi, bệnh của tôi nặng quá rồi.

Sau này của sau này, trong một lần say rượu, từ chỗ Mặc Nguyệt,
chúng tôi cuối cùng cũng biết được chân tướng của mấy vị cao thủ.

Hóa ra ngày hôm đó, không phải Mặc Nguyệt không đánh nổi hai
tên hắc ám kia, mà bọn chúng cũng chẳng phải cao thủ lợi hại gì.

Sự thực của sự thực là, Mặc Nguyệt đại nhân cũng bị rơi xuống
giếng cạn…

Đợi đến khi huynh ấy ra được khỏi giếng thì người đã chạy mất
tiêu, toàn thân bẩn thỉu nhếch nhác, lại sợ chúng tôi chê cười cho nên mới tìm
một nơi để giải quyết hậu quả.

Sau đó về đến nơi, bị tôi truy hỏi nên huynh ấy phải tìm
cách lấp liếm. Còn mấy cái tên liên quan này, hoàn toàn là vì huynh ấy quá tức
giận nên mới độc ác gán cho hai kẻ kia những cái tên quê kệch như vậy.

Tôi không kìm nổi, trong lòng thầm buồn thay cho bà chủ hắc
điếm và tên tiểu nhị, đắc tội với Mặc Nguyệt, sau này các người chỉ còn nước đi
đường vòng mà thôi.

Nói thế nào thì giờ Âu Dương Thiếu Nhân cũng đã khỏe lại, Mặc
Nguyệt cũng đã trở về.

Muôn việc đủ cả, chỉ thiếu gió Đông[3]. Chúng tôi bắt đầu xuất
phát đi cứu Mạch đại bang chủ đáng thương.

[3]Muôn việc đủ cả, chỉ thiếu gió Đông: một điển trong Tam
quốc diễn nghĩa, ý nói mọi thứ đã chuẩn bị tươm tất, chỉ cần chờ điều kiện tiên
quyết, sẽ lập tức tiến hành theo kế hoạch.

Thiếu Nam, đợi tôi nhé, tôi đang tới đây…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận