Lúc nhá nhem tối trở về, thấy ba tên tiểu tử chết tiệt đang
nhàn nhã ngồi uống trà với nhau.
Cơ thể vô cùng mệt mỏi nên càng lúc tôi càng thấy ba tên
kia sao mà chướng tai gai mắt đến thế.
Xông đến trước mặt, đập tay lên bàn, tôi tức giận nói: “Tại
sao chúng tôi khổ sở như vậy mà ba người các huynh lại ngồi đây uống trà hả?”.
Mạch Thiếu Nam điềm tĩnh nhìn tôi, nói: “Vì các nàng tham
gia cuộc thi hoa khôi chứ không phải bọn ta”.
Tôi chết vì nghẹn mất thôi, á khẩu không nói được lời nào.
Cũng đúng, tôi vô duyên vô cớ làm náo loạn, có ý tìm đến
phiền phức, may mà chưa tử nạn đấy.
Bực bội kéo ghế ngồi xuống, cả khuôn mặt đờ đẫn dán lên
bàn.
Tôi há mồm trợn mắt, ngay đến chút sức lực để lắc đầu
cũng chẳng còn nữa.
Khốn nạn thân tôi! Không phải tôi nói gì đâu, nhưng tôi cảm
thấy bản thân mình hoàn toàn chẳng thể đấu lại với ba tên tiểu tử nhàn nhã
này.
Tục ngữ nói cái gì mà “một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm
lại nên hòn núi cao”, đúng là lừa người mà.
Ở cùng với hai nữ nhân phiền phức kia, tôi đã mệt muốn chết
từ sáng đến tối rồi.
“Mạch Thiếu Nam, huynh không đến đưa Mạch Vân về nhà
sao?”, tôi chẳng thèm ngẩng đầu, cứ thế hỏi.
Mạch Vân nói rằng cô ấy đang bỏ nhà đi. Vì thế cho nên đến
tận bây giờ tôi vẫn chưa dám nói với cô ấy là tôi lúc nào cũng kè kè bên ca ca
của cô ấy. Hơn nữa, ca ca của cô ấy cũng sớm biết hành tung của cô ấy rồi.
Mạch Thiếu Nam không cười nữa, liền nói: “Ta thấy muội
ấy và nàng ở cùng nhau rất vui vẻ. Cứ để muội ấy làm loạn như thế đi”.
Vẻ mặt đau thương, tôi ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn hắn:
“Tôi quyết định không làm loạn nữa. Tôi sẽ nói rõ với họ”.
Mặc Nguyệt bất giác kinh ngạc nhìn tôi: “Sao tự nhiên lại đổi
ý thế.”
Tôi đứng bật dậy, một chân giẫm lên ghế một tay nâng ngang
trước ngực, ngẩng đầu hào sảng nói: “Bổn tiểu gia cảm thấy, giang hồ thích hợp
với mình hơn”.
Trông bộ dạng của ba tên tiểu tử này cũng đủ biết, họ chẳng
tin lời tôi nói, cứ chằm chằm nhìn như đóng đinh vào mặt tôi vậy.
Mặt tôi đỏ lựng, miễn cưỡng thu chân lại rồi chán nản ngồi
xuống.
“Thực ra, đều có nguyên nhân cả.”
Tôi thực sự không muốn nói ra đâu, nhưng tôi không chịu
đựng được Mộ Dung Tiên và Mạch Vân nữa.
Tôi cũng không muốn nói ra.
Nhưng, nhưng…
Thôi được, tôi thừa nhận, tôi không chịu đựng thêm được nữa!
Tôi không muốn tiếp tục tranh đấu nữa. Không phải vì Mộ
Dung Tiên hay là Mạch Vân, nguyên nhân thực sự là…
“Tôi muốn cùng hành động với bọn Âu Dương Huyền. Người
đông, tôi yên tâm hơn.”
Ít ra, mấy người ở bên nhau, khi gặp phải chuyện gì cũng sẽ
có nhau.
Phía trước chẳng biết là kinh sợ, nguy hiểm đến mức nào, để
bọn Âu Dương Huyền đi như thế, lúc đầu tôi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng
mấy ngày nay, tôi lại phát hiện mình vốn không cách nào tập trung tinh thần
làm việc được.
Là vì tôi lo lắng, sợ họ xảy ra chuyện gì bất trắc.
Đã vậy, tôi chẳng cần tiếp tục những chuyện ở đây làm gì,
tôi phải đuổi theo ba tên tiểu tử đó thôi.
Dường như Âu Dương Thiếu Nhân sớm đã biết tôi sẽ làm như vậy,
trên môi nở nụ cười tươi rói.
Tôi nắm chặt tay Âu Dương Thiếu Nhân, vẻ mặt thâm tình nói:
“Thiếu Nhân, cuối cùng tôi cũng nhận ra nỗi lòng mình. Hóa ra, lúc nào tôi
cũng không yên tâm về mấy người các huynh như thế”.
Khóe miệng Âu Dương Thiếu Nhân bỗng giật giật.
Tôi tiếp tục nói: “Haizzz, lúc nào cũng vậy, làm mẹ có khi
nào đủ yên tâm cơ chứ”.
Haizzz, làm mẹ ai đó, lúc nào cũng hao tâm tổn sức vậy đấy.
Sắc mặt Âu Dương Thiếu Nhân đã đen lại càng đen, cuối cùng
không nhịn nổi liền hạ một quyền lên đầu tôi.
Hu hu, ui da, đau quá!
Mặc Nguyệt và Mạch Thiếu Nam cười cười.
“Vậy, còn muốn tham gia cuộc thi hoa khôi nữa không?” Mặc
Nguyệt hỏi tôi.
Tôi cười tươi rói: “Đương nhiên phải tham gia chứ”.
Tôi đồng ý với bản thân, phải làm chấn động thời cổ đại này
một phen mới được.
Chẳng biết khi nào tôi sẽ bị thế giới khác cuốn lấy mà phải
rời khỏi đây.
Cho nên, tôi không muốn mình phải tiếc nuối bất cứ điều gì.
Vì quá đỗi mệt mỏi nên tôi hoàn toàn không để ý đến nụ cười
nhếch mép của Mặc Nguyệt.
Vì thế, tôi chẳng hề biết, lưới trời lồng lộng đang mỗi
lúc một hạ thấp, chuẩn bị úp chụp lên đầu mình.
Ngày hôm sau, tôi đứng bên ngoài nơi diễn ra cuộc thi hoa
khôi, quay người ngó nghiêng, nhận thấy Mặc Nguyệt không có ở đó, mới hiếu kỳ
hỏi Âu Dương Thiếu Nhân: “Mặc Nguyệt đâu rồi”.
Âu Dương Thiếu Nhân so vai: “Từ sáng sớm đã không thấy đâu
rồi”.
“Đợi một lát chắc hắn đến ngay đó”, Mạch Thiếu Nam nói.
Tôi lắc đầu, thật tiếc quá đi. Tiết mục biểu diễn của tiểu
gia tôi mà hắn không được thưởng thức.
Tôi mỉm cười nhìn về phía Mạch Thiếu Nam, vẫy tay chào rồi
đi vào hậu đài nơi tổ chức cuộc thi hoa khôi.
Thực ra cho đến lúc này, đột nhiên tôi chẳng còn hào hứng gì
nữa.
Bỗng cảm thấy cuộc thi hoa khôi là cái gì đó vô cùng nhàm
chán.
Tìm Mạch Vân và Mộ Dung Tiên, ba người lại ngồi xổm một góc
cùng nhau vẽ vòng tròn.
“Tiểu Tình, cuộc thi kết thúc mà ta không thắng thì buồn lắm”,
Mộ Dung Tiên nói.
“Đúng vậy, Tiểu Tình, ta cảm thấy giả bộ thục nữ chẳng có
gì thú vị cả”, Mạch Vân nói.
Tôi nhếch mép cười gượng gạo.
“Quả nhiên chúng ta là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Tôi cũng chẳng
muốn tham gia nữa.”
Thực ra đâu phải vì tôi quá thiếu tiền, chỉ là tình huống
lúc này ép buộc tôi phải tham gia mà thôi.
Bây giờ, hay cứ kệ đi!
Ba người mỉm cười nhìn nhau, thống nhất như thế.
Đứng trên bục, tôi nhìn đám nam nhân giữa biển người bên dưới.
Phất nhẹ tay áo, mỉm cười dịu dàng, nâng đàn tỳ bà, tôi gảy
khúc nhạc quen thuộc của mình – khúc “Tây sương”.
Tôi chẳng quan tâm người khác có hiểu gì hay không, tôi chỉ
muốn hát hết mình thôi.
Ồn ào náo nhiệt, hi hi, như thế là đủ rồi.
Khúc nhạc kết thúc, điều bất ngờ là không có ai ném cà chua
thối cả, thay vào đó, những tràng pháo tay cứ vang lên không ngớt. Tôi thỏa
mãn trái tim chuộng hư vinh, vui vẻ bước xuống khán đài.
Không đợi người chủ trì nói gì, sau khi bước xuống, tôi đi
thẳng tới chỗ Âu Dương Thiếu Nhân và Mạch Thiếu Nam.
“Chúng ta đi thôi”, tôi mỉm cười.
“Không xem kết quả sao?”, Mạch Thiếu Nam hỏi.
“Không cần.”
Căn bản tôi không để ý đến kết quả.
Xoay người không chút do dự, tôi bước đi cùng Âu Dương Thiếu
Nhân và Mạch Thiếu Nam.
Phía sau tôi, tiếng ầm ĩ huyên náo vẫn vang lên không ngớt.
“A, hôm nay thành chủ thành Lạc Dương chúng ta dựa vào kết
quả cuộc thi hoa khôi này mà chọn ra thành chủ phu nhân tôn quý.”
Tôi cười, ha ha, không biết cô nương nhà nào lại có được may
mắn đó. Tôi chân thành hy vọng đó là Mộ Dung Tiên.
Không từ mà biệt hai nữ nhân kia nhưng trong lòng tôi chẳng
thấy áy náy chút nào.
Dù sao hai nữ nhân kỳ lạ đó nhất định sẽ hiểu tôi thôi.
Khi người chủ trì nói xong, tiếng gào thét lại vang lên tứ
phía.
Khắp nơi, rất nhiều cánh hoa sắc tím đột nhiên bay ngập trời.
Cánh hoa đó, mùi hương đó.
Chính là vào ngày nọ, chàng trai nọ, trong chiều hoàng hôn nọ
đã cài lên tai tôi.
Bước chân tôi bất giác dừng lại.
Nụ cười trên môi đột nhiên cứng ngắc.
“Sau đây, xin mời thành chủ bí mật của thành Lạc Dương
chúng ta lên bục.”
Hàng loạt đáp án cơ hồ muốn tuôn ra.
Tôi quay người, thấy một nam nhân bước đi khoan thai tiến
lên bục.
Trên mặt là một chiếc mặt nạ màu bạc.
Hàng vạn cánh hoa sắc tím bay lượn ngập trời.
Nam nhân đó tháo chiếc mặt nạ xuống, ánh mắt xuyên qua đám
người lao thẳng về phía tôi.
Mặc Nguyệt…
Tại sao lại là hắn?
Tất cả những lời tán thưởng ca ngợi, cảm thán ngưỡng mộ xung
quanh cơ hồ đều trở nên yếu ớt.
Tôi không biết cảm giác của mình lúc này là gì. Chỉ thấy
kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc.
Ngoài ra còn có một dự cảm vô cùng chẳng lành xuất hiện.
Hắn ta muốn chọn thành chủ phu nhân.
Âu Dương Thiếu Nhân dường như bắt đầu lo lắng, nắm chặt tay
tôi, sẵn sàng bỏ chạy.
“Thượng Quan Tình, ta ở đây để tuyên bố, nàng là thành chủ
phu nhân do ta lựa chọn.”
Giọng nói thâm trầm mê đắm lòng người vang lên, tôi vẫn đờ đẫn
đứng im.
Xoay người, hắn từ trên bục bước xuống, đi về phía tôi. Tôi
nhìn thấy nét cười trong mắt hắn.
…
Mặc Nguyệt trước mặt rất nhiều người, cầu hôn tôi.
Dùng thân phận thành chủ Lạc Dương thành, để toàn bộ người
trong thành Lạc Dương làm chứng.
Khốn nạn thân tôi! Mặc Nguyệt ơi là Mặc Nguyệt! Huynh đang
làm cái gì thế hả?
Con tim tôi lúc này đã chết.
Thoát khỏi Giang Tả, lại đến Mặc Nguyệt.
May mà trong tình cảnh này, ít ra tôi vẫn còn có quyền cự
tuyệt.
Người này, người này, phúc hắc vô cùng, võ công cũng cao cường
vô địch.
Nếu tôi cự tuyệt, liệu có bị chết thê thảm trong tay hắn
không.
Đời tôi đúng là bi kịch mà.
Tôi cảm nhận được rõ ràng điều đó.
Tôi thực sự không muốn trở thành nữ nhân vật chính xuyên
không phải chịu cảnh bi thảm như thế đâu.
Hiện giờ tôi rất muốn bỏ chạy.
Nhưng, cơ thể tôi đã hoàn toàn bất động.
Tôi nhìn Mặc Nguyệt, đột nhiên rất muốn nói một câu: Huynh
thích tôi ở điểm nào, tôi sẽ thay đổi điểm đó có được không vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...