Phiêu Du Giang Hồ

Tại sao bảo, nghề “hot” nhất năm nay chính là nghề ăn mày.

Tại sao? Đương nhiên là vì số lao động hành nghề ăn mày chiếm
tỷ lệ lớn nhất rồi.

Tổ quốc vĩ đại của chúng ta đã dạy cho chúng ta một bí quyết
tất thắng kinh điển chưa bao giờ thay đổi, đó là… đoàn kết.

Đúng vậy, đoàn kết chính là sức mạnh.

Khi tôi nghe Mạch Thiếu Nam kể về tiểu sử thần kỳ của huynh ấy,
lúc đó tôi nghĩ, sau này mình nhất định phải trà trộn vào đám cái bang làm chức
vụ gì đó mới được. Để một khi đi ra ngoài, ai dám bắt nạt tôi, tôi sẽ hô huynh ấy
gọi đệ tử tiêu diệt hắn.

Ánh mắt tôi chợt lóe sáng rạng ngời nhìn về phía Mạch Thiếu
Nam, còn cặp mắt huynh ấy lại như đang soi thấu suy nghĩ của tôi.

Mạch Thiếu Nam chớp chớp đôi mắt đào hoa, mỉm cười nhìn tôi
nói: “Được, vị trí phu nhân bang chủ cái bang sẽ mãi mãi thuộc về nàng”.

Tôi tròn mắt, thôi xong rồi, tôi phải chạy thôi. Tiểu gia
tôi phải lên nhà cao, vào cung điện chứ, đến chỗ đó có vẻ không thích hợp cho lắm.

Nhưng chuyện ấy, nhất định phải ghi vào lịch sử mới được.

A, quên mất, nói dài dòng như thế mà vẫn chưa nói đến chủ đề
chính.

Chuyện là thế này, Trương vân Thiên đã phát hiện ra Mạch Thiếu
Nam không phải là Triều Lưu, ông ta liền nhốt Mạch Thiếu Nam vào thiên lao
trong phủ. Nhưng đêm hôm đó, sau khi cái bang nhận được tin chúng tôi đã vào
thành, ngay tức khắc nghĩ cách cứu viện. Và công cuộc giải cứu tiểu bằng hữu Mạch
Thiếu Nam đã thành công rực rỡ, hơn nữa lại chỉ trong một thời gian ngắn mà
không hề bị phát hiện.

Tại sao ư? Vì đội cứu viện của cái bang nhà ta đã chia thành
từng phân đội nhỏ trà trộn, đóng giả làm người trong phủ của Trương Vân Thiên.

Cho nên mới nói, người nhiều sức lớn, đoàn kết là sức mạnh,
một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao.

Chắc chắn không phải là tán dóc.

Đừng hỏi tôi tại sao họ lại biết bọn tôi đến đô thành, sức mạnh
của cái bang quả thực rất lớn đấy.

Tôi cảm thấy chuyện này mang tính lịch sử rất cao. Vỗ vỗ vai
Mạch Thiếu Nam, tôi cố giữ chút thể diện cho huynh ấy liền khen ngợi: “Không cần
lệnh của bang chủ mà có thể làm được những chuyện này, thủ hạ của huynh đúng là
rất tuyệt”.

“Nàng đang khen ta hả?”, có người tựa như chẳng biết nói gì,

vẻ mặt đờ đẫn, khóc không được cười chẳng xong chăm chú nhìn tôi.

Tôi quay đầu, nghi hoặc hỏi Âu Dương Huyền: “Huyền huynh, chẳng
lẽ tôi vừa mắng huynh ấy sao?”.

Âu Dương Huyền vẫn khoác vẻ mặt núi băng vạn năm bất biến,
nói như khẳng định: “Nàng đã đưa ra một đánh giá cực kỳ công bằng”.

Khóe miệng Mạch Thiếu Nam suýt chút nữa lệch hẳn sang một
bên. Tôi không hiểu, tôi nói thật lòng mà.

Từ chỗ Mạch Thiếu Nam, tôi nghe được một tin tức vô cùng tin
cậy.

Đó chính là, lúc này Mặc Nguyệt và Âu Dương Thiếu Nhân vẫn
còn ở trong cung nhưng không hề bị bắt, may mà Mộ Dung Tiên cũng ở trong đó, họ
đều đang náu mình. Nhưng Trương Vân Thiên cũng không hề có ý định buông tha, đã
hạ lệnh lùng sục tìm bọn họ khắp nơi. E rằng cũng chẳng trốn được bao lâu nữa.

Kỳ thực, cả một chuỗi những chuyện đen đủi xúi quẩy này đều
do tôi gây ra, vì tôi đã thả Thiện Thủy, rốt cuộc hắn vẫn quay trở về bên cạnh
Trương Vân Thiên.

Nói đi nói lại cũng đúng, bảo hắn tránh đi, nhưng hắn còn có
thể chạy đi đâu được chứ. Tôi không trách hắn, dẫu sao hắn cũng chỉ là một đứa
trẻ mà thôi.

Tôi và Mạch Thiếu Nam đã bàn bạc, quyết định hai chúng tôi sẽ
cùng trà trộn vào cung để bắt Trương Vân Thiên.

Tôi đem kế hoạch của mình nói cho Mạch Thiếu Nam. Tuy là
hành động lần này có chút mạo hiểm, nhưng huynh ấy cũng chẳng nghĩ ra được cách
nào tốt hơn.

Âu Dương Huyền lại càng không hài lòng nhưng cũng chẳng nghĩ
ra được diệu kế nào cả, huống hồ Mạch Thiếu Nam mới là người hành động cùng
tôi, cho nên huynh ấy chỉ đành bằng lòng nghe theo mà thôi.

Lúc chuẩn bị hành động, Âu Dương Huyền rút kiếm chỉ về phía
Mạch Thiếu Nam nói: “Nếu nàng ấy xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ giết ngươi để
bồi táng cùng nàng”.

Mạch Thiếu Nam tay cầm quạt nhẹ nhàng đẩy thanh kiếm ra, gằn
giọng nói: “Tảng băng trôi, ta không thích bị kiếm của ngươi chỉ vào như thế,
yên tâm đi, nếu nàng ấy có chuyện gì, tự ta sẽ xuống âm phủ cùng nàng”.

Tôi nghe thấy vậy, khóe miệng không kiềm chế nổi mà cứ giật
liên hồi.

Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không sao đâu.

Vì tôi cũng không muốn âm phủ lần nữa, tiểu đệ Thượng Quan

Phong của tôi nếu biết tôi xuống âm phủ thấy đệ ấy như thế mà không cứu, nhất định
xé tôi thành trăm mảnh mất.

Tiểu gia tôi thực sự không muốn nghĩ đến cảnh tượng hãi hùng
đó.

Kéo Mạch Thiếu Nam lại, tôi khoát tay nói với Âu Dương Huyền:
“Nhiệm vụ trọng đại thiên hạ thái bình cứ giao cho chúng tôi. Còn nữa, nhớ là
phải quay về sớm, chúng ta ra ngoài đã lâu, sắp tới cũng nên về nhà thôi”.

Trang viên của Âu Dương gia, chờ đợi chúng ta cũng rất lâu rồi,
nếu không về, nhất định sẽ có đầy nấm để ăn mất.

Tôi không phải nấm nào cũng ăn đâu, chỉ thích nấm hương
thôi.

Xoay người, gió đêm lành lạnh dưới ánh trăng thổi về từng chặp,
tôi có chút cảm giác quạnh quẽ tựa như một anh hùng cô độc.

* * *

Ở thời điểm bên ngoài, phàm vào những thời điểm tất yếu, ắt
sẽ nhận ra được người có điểm cần dùng, hơn nữa vào những lúc trọng điểm thế
này, chính là cần ngụy trang một chút.

Chuyện tiến cung lần này, kỳ thực nói đơn giản thì cũng cực
kỳ đơn giản.

Tôi mặc trên mình bộ y phục thái giám, cầm lệnh bài, thật dễ
dàng trà trộn vào cung.

Dựa vào ấn tượng mơ hồ không rõ ràng của Mạch Thiếu Nam mà lần
mò về phía trước.

“Sao huynh cho rằng đây là hướng đi đến chỗ Trương Vân
Thiên, mà không phải là nơi ở của Hoàng đế?”, tôi nghi hoặc hỏi.

Mạch Thiếu Nam trừng mắt nói: “Nàng cho rằng Trương Vân
Thiên là tên ngốc sao? Lại thực sự để Hoàng đế ở yên chỗ cũ? Vạn nhất có kẻ giả
trang lẻn vào, chẳng phải tất cả đều xôi hỏng bỏng không hết sao. Chỗ đó bây giờ
thực ra chỉ toàn thủ hạ của lão. Ta chính vì mạo hiểm xông vào diện kiến Hoàng
thượng, cho nên mới bị bắt, sau này khi áp giải trở về, tình cờ đi qua một cái
đình viện tương đối đơn giản, chợt phát hiện chỗ đó được canh phòng nghiêm ngặt
dị thường, khi ấy ta mới hoài nghi”.

Tôi khua môi múa mép: “Đúng là không nhận ra được, tên tiểu
tử nhà huynh cũng lợi hại thật đấy”.

“Đương nhiên rồi, nàng cho rằng bang chủ cái bang chỉ đến mức
đó thôi sao?”, Mạch Thiếu Nam hếch mũi cao ngạo nói.


Tôi nhếch mép: “Nói vào chuyện chính đi, huynh chắc chắn bọn
Mặc Nguyệt biết Hoàng đế đang ở đây?”.

“Không, họ không biết”, Mạch Thiếu Nam nói dứt khoát.

Nói thực lòng, tôi cũng không phải loại người hay cáu giận,
bạn nói xem người nào khi nghe thấy câu này mà lại vẫn có thể kiềm chế cơn bốc
hỏa cơ chứ. Tôi thực sự muốn giáng một chưởng lên khuôn mặt mang nụ cười đào
hoa kia.

“Nè! Sao huynh ngốc thế hả! Nếu họ vốn không tìm được Hoàng
đế, vậy chúng ta ở đây làm gì?”, tôi cố nén giọng nói với Mạch Thiếu Nam đang
áp sát sau ngọn giả sơn, phẫn nộ chất vấn.

Mạch Thiếu Nam tung một quyền cào cái đầu đáng thương của
tôi, đáp lời: “Nàng thấy lúc này chúng ta nên để tâm đến Hoàng thượng, hay là
chú tâm đến thủ dụ hả”.

Tôi xoa xoa cái đầu đáng thương của mình nói: “Nếu không thể
đưa Hoàng đế đến trước cổng thành, đương nhiên cần quan tâm đến thủ dụ rồi”.

“Đúng vậy, chúng ta không ngốc, Trương Vân Thiên cũng không
phải, sao hắn có thể để tín vật của Hoàng đế là ngọc tỉ bên người được. Đương
nhiên là phải cất giữ ở một nơi an toàn rồi. Cho nên, muốn có thánh chỉ, chỉ
còn một cách, đó là tìm Trương Vân Thiên.”

Tôi cắn chặt môi, chau mày, lại lần nữa không xác được, mơ hồ
nói: “Huynh chắc chắn bọn Mặc Nguyệt có thể làm được”.

“Không phải mọi người đều ngốc như nàng.”

“Mạch Thiếu Nam, huynh chuẩn bị thật chu đáo, sau khi chuyện
này kết thúc tôi nhất định sẽ đánh cho huynh một trận. Yên tâm đi, tôi của hiện
tại, chắc chắn huynh không phải đối thủ đâu.”

“Thượng Quan nữ hiệp, tiểu sinh biết lỗi rồi.”

“Không cần.”

“Thượng Quan Tình, đừng xấu tính như thế.”

“Huynh nên tự mình cầu khấn trời đất chút đi, cầu khấn cho đến
khi tâm trạng của tôi tốt hơn.”

Lẻn đông trốn tây trên đường, cuối cùng cũng đến được chỗ của
Trương Vân Thiên, lúc này bên trong vẫn còn sáng đèn.

Ngồi xổm trên bụi cỏ, tôi lo lắng nắm chặt tay Mạch Thiếu
Nam, hít thật sâu, lại hít thật sâu, run rẩy nói với huynh ấy: “Vị trí kề kiếm
trên cổ tôi chỉ có một, nếu để người khác đặt lên, tôi chắc chắn sẽ chết đấy.
Huynh nhất định không được để chuyện đó xảy ra”.

Mạch Thiếu Nam an ủi nói: “Yên tâm, yên tâm, ta nhất định sẽ
là người đầu tiên kề kiếm lên cổ nàng”.

Đang nói chuyện thì thấy một tên thái giám từ xa mang nước đến,
tôi nhanh chóng buông tay Mạch Thiếu nam, sau đó điểm huyệt khiến tên thái giám
bất tỉnh, tiếp đó đón lấy bát canh trên tay hắn. Lại lập tức chạy đến chỗ Mạch
Thiếu Nam đang núp sau hòn giả sơn.


Mạch Thiếu Nam sững người nhìn tôi tiến đến bên cạnh, huynh ấy
há miệng thật lớn, kinh ngạc nói: “Tại sao ta lại cảm thấy động tác của nàng rất
chuyên nghiệp nhỉ”.

Tôi vẻ mặt thê lương nhìn huynh ấy, cảm thán nói: “Chuyện cũ
nghĩ lại mà đau đớn lòng, thực sự đã xảy ra rất nhiều chuyện”.

Hệ thống lại một cách cụ thể, rất nhiều chuyện đó chính là…
tỷ tỷ tôi đây đã luyện tập để trở thành một Lương thượng quân tử[1].

[1] Lương thượng quân tử: Xuất phát từ tác phẩm Hậu Hán thư
của Trung Quốc do tác giả Phạm Diệp biên soạn vào thế kỷ V. Trong đó có đoạn viết,
khi Trần Thực nhìn thấy kẻ trộm ở trên xà nhà trong nhà của mình lúc nửa đêm,
ông liền gọi hắn là Lương thượng quân tử. Lương thượng quân tử nghĩa đen là
“Quân tử leo xà nhà”, sau này dùng để chỉ những kẻ trộm cắp.

Lương thượng quân tử làm được những chuyện này đều là nhờ sự
rèn luyện khả năng vốn có mà thôi.

Thẳng người bước đi, cuối cùng tôi ngoái lại liếc nhìn Mạch
Thiếu Nam một cái.

Hai mắt ngấn lệ, đôi môi mọng đỏ.

“Giúp tôi cầm những thứ này, đừng có làm hỏng, sau này cần
phải dùng đến khi hành tẩu giang hồ đấy.”

Mạch Thiếu Nam mặt đầy vằn đen, cẩn thận đặt tín vật vào
trong chiếc túi, sau rồi vẫy tay chào tôi.

Nghĩa là: Nàng làm ơn đi mau mau một chút, có được không?

Gió vi vu hề, sông Dịch Thủy lạnh lẽo,

Tráng sĩ một đi không trở về.

Các huynh, hãy đợi tôi.

Rảo bước về phía trước, chợt nhìn thấy hai tên vệ sĩ cao thủ
đứng ngoài cửa, chúng chặn tôi lại hỏi: “Là ai?”.

Tôi cố ra vẻ lo lắng trả lời: “Nô tài mang bữa khuya đến cho
Trương tướng quân”.

Bàn tay run rẩy, chén trà lắc lư, chân cũng lập cập, tôi tin
chắc rằng bọn chúng đều không phải kẻ ngốc, tôi như thế này nhất định bọn chúng
sẽ phát hiện.

Hai tên thị vệ ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng, nói: “Ngươi
là người trong cung, lệnh bài đâu”.

Thời cơ đã đến, tôi cố tình để lộ ra ánh sáng bàng bạc của
con dao nhỏ đặt dưới chiếc khay đang bê trên tay.

Đối phương lập tức kinh ngạc: “A, là thích khách!”.

Nói xong liền xông về phía tôi.

Hiện tại, lúc này, trò hay đã chính thức bắt đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận