Phiêu Du Giang Hồ

“Ha ha ha!!! Ây da da!!! Hóa ra mọi người đều nhớ đến ta”. Mộ
Dung Tuyết cười như hoa nở, nhẹ nhàng nói.

Tôi cảm thấy tất cả lông chân lông tay trên người mình đều bật
dậy cung kính hành lễ trước cái tên Mộ Dung Tuyết này.

Khẽ liếc nhìn, trong phút chốc mắt tôi đã mở to hơn cả bóng
đèn. Cơ thể phát ra phản xạ theo bản năng, cố kiềm chế để mình không bị dọa đến
nỗi bắn xa ra một trượng, linh hồn suýt chút nữa cũng bay ra theo đường cổ họng
rồi. Ai đó hãy nói cho tôi, luồng khí lạnh lẽo được dồn nén này rốt cuộc là cái
gì không. Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này? Bốn huynh đệ trước mặt tôi đều
bắt đầu cố trấn áp cảm giác lạnh lẽo. Mộ Dung Tuyết này đúng là cao thủ của cao
thủ.

“Haizzz, tại sao chẳng ai cười thế? Không vui khi thấy ta
sao? Ta lại rất nhớ mọi người đấy”, Mộ Dung Tuyết vừa nói vừa tiến lại gần hơn,
nhưng mục tiêu trước mặt hắn lại chính là tôi.

“Soạch soạch…”, bốn người chẳng ai bảo ai cùng đứng xếp thành
hàng ngang trước mặt tôi, đồng thanh nói với hắn: “Cút!”.

Hiểu nhau đến thế là cùng, đúng là huynh đệ có khác.

Tôi cảm thấy thương thay cho tên Mộ Dung Tuyết kia. Suy cho
cùng thì bốn người họ cũng đang ức hiếp một người! Thế là tôi đành rụt rè lên tiếng.
Thật không còn cách nào khác, bọn họ ai cũng đều sợ phải nói chuyện, nên tôi
cũng không dám nói lớn.


“Chuyện này… có gì từ từ nói đi.”

Soạch… bốn người kia tức thì quay đầu lại, tất cả đồng
thanh: “Không có gì để nói cả!”.

Nụ cười vô hại trên mặt Mộ Dung Tuyết lại hướng về phía tôi.
Nhắm mắt, tôi thầm động viên mình cố gắng lên, đừng lo lắng, bốn huynh đệ Âu
Dương sẽ không đánh người vô cớ đâu.

“Ít ra… Ít ra, cũng phải cho tôi biết nguyên nhân chứ”, tôi
nói vẻ vô tội.

Rõ ràng tôi thấy cơn giận trong mắt họ, vậy mà không ai chịu
cho tôi một lời giải thích. Các vị huynh đài bảo tôi phải làm sao đây?

Tôi cố mở to mắt, che giấu nỗi sợ hãi của mình, hoang mang
lén nhìn về phía Âu Dương Thiếu Nhân. Không biết từ lúc nào huynh ấy đã trở lại
bộ dạng như lúc đầu, ba người kia cũng dần khôi phục lại dáng vẻ. Chỉ là nụ cười
trên môi họ vẫn mang vẻ gì đó rất kỳ lạ. Bầu không khí xung quanh vô cùng kỳ dị,
ngay đến khóe miệng Âu Dương Huyền cũng gắn lên nụ cười như không đó thì có thể
không kỳ lạ được sao?

Âu Dương Thiếu Nhân ghé sát tôi, thì thầm bên tai…

Tôi sững người.

Con tim tôi như tan nát, không muốn để Mộ Dung Tuyết biết được
nội dung câu chuyện. Âu Dương Thiếu Nhân mỉm cười hỏi: “Tiểu Tình, bây giờ nàng
thấy nên làm thế nào?”.

Mộ Dung Tuyết liếc mắt, nghi ngờ nhìn bọn tôi. Tôi cảm thấy
nhất định là hắn đang nghĩ: “Á à! Đám người này định làm cái gì đây, sao có vẻ
thần thần bí bí thế chứ?”.

Tôi thầm nén giọt nước mắt thương cảm cho hắn, Mộ Dung Tuyết
đáng thương còn chưa biết số phận mình sắp bị thảm thế nào đâu.

Nhưng, bổn nữ hiệp cũng chỉ còn cách nhẫn tâm với ngươi mà
thôi.

Tôi nhanh chóng lao tới, hai tay tóm chặt lấy cánh cửa, liếc
nhìn Mộ Dung Tuyết như thầm nhắn nhủ: “Huynh đệ hãy bảo trọng!”.

Khi hắn còn chưa kịp phản ứng, thì tôi đã chạy tót ra ngoài
và đóng chặt cửa rồi.


Hít thở thật sâu, tôi kiên định nhủ lòng: “Cần phải đóng cửa
diệt khẩu!”.

Cuối cùng chỉ thấy hai câu nói vẳng lại bên tai.

“Các huynh đệ! Đè bẹp hắn đi!”.

“Á… đừng đánh vào mặt!”

“Đôm đốp, đôm đốp! Binh binh binh!!!”

Sau vụ hỗn loạn, giọng nói đáng yêu của Thiếu Nhiên từ trong
vọng ra: “Tiểu Tình à, có thể mở cửa được rồi đấy”.

Tôi mở cửa ra, bốn huynh đệ nhà kia, từng người từng người
chạy ra, mặt ai nấy đều hớn hở như gió xuân tràn về. Tôi đang định bước về phía
họ thì đột nhiên cảm thấy bị ai đó tóm chặt chân.

Ui da… mình lại quên mất người này rồi.

Cúi đầu nhìn lại, hít một hơi thật sâu! Hắn là người hay là
quỷ vậy?

Âu Dương Thiếu Nhân nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của tôi, liền
tốt bụng nói: “Yên tâm, hắn là người, không phải quỷ đâu”.

Cũng may, cũng may, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi mỉm cười cảm kích với Âu Dương Thiếu Nhân. Âu Dương Thiếu
Nhân mặt mày tươi rói: “Còn nữa, vừa rồi là ta lừa nàng đấy. Tiểu Tình, nàng đã
giúp ta một việc lớn rồi!”.


Cái… cái gì? Thượng đế! Thượng đế của tôi! Hãy để thời gian
quay ngược lại được không! Để Âu Dương Thiếu Nhân nói lại với tôi một lần nữa!
Muốn chết, muốn chết quá đi! Huynh ấy lại dám lừa tôi! Nên biết, cũng chính vì
huynh ấy nói Mộ Dung Tuyết đã biết nội tình sự việc, nên tôi mới miễn cưỡng phải
diệt khẩu hắn ta thế chứ!

Hu hu…

Sau lưng đột nhiên có tiếng gọi như từ địa ngục vọng về:
“Nè…”.

Không thể kiềm chế được, theo phản xạ tự nhiên, tôi quay người
lại. Đôi tay hắn vẫn đang nắm chặt chân tôi, trên mặt vẫn còn vương vệt máu,
trông vừa quái dị lại vừa kinh hãi! Tôi thấy ánh mắt hắn tựa như ác quỷ, lại
nghe hắn nói: “Ta có làm ma cũng không buông tha ngươi đâu!”.

Cuối cùng, tôi nghẹn ngào sợ hãi: “Tôi, xin, lỗi, hu hu…”.

Ai đến cứu tôi với…

Âu Dương Thiếu Nhân! Tôi nguyền rủa huynh! Nguyền rủa cả con
cháu chắt chút chít của huynh! Hu hu…

Tôi đúng là kẻ ngu ngốc nhất trên thế gian này… lại đi tin lời
của một tên lừa đảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận