Phiêu Du Giang Hồ

Đến khi tôi tỉnh lại, tất cả mọi thứ dường như đã kết thúc.

Mở tròn hai mắt, người đầu tiên tôi nhớ tới chính là Âu
Dương Thiếu Nhân.

“Thiếu Nhân, huynh ấy sao rồi?”, tôi vội ngồi dậy, hỏi người
bên cạnh.

Trong ánh sáng mờ ảo, người kia lặng lẽ chẳng nói câu nào,
giơ tay tát nhẹ vào má tôi.

Lòng bàn tay nóng rực áp lên khuôn mặt tôi.

“Nàng đã đồng ý với ta là sẽ không tùy tiện cơ mà”, người ngồi
ở đó, thật không giống như thường ngày, lại âm trầm dọa nạt người khác như thế.

Tôi co rúm lại, nhỏ nhẹ nói: “Xin lỗi”.

Âu Dương Y không tiếp lời, đưa tay ra vặt mấy quả quýt.

Chỉ một tay thôi, nhưng cầm được những mấy quả, rồi lặng lẽ
bóc vỏ.

Nhìn Âu Dương Y như thế, tôi thấy rất đau lòng.

Thực ra, bàn tay huynh ấy không hề bị đau. Tôi biết, huynh ấy
không dùng lực đánh tôi, bởi vì huynh ấy không nỡ.

“Thiếu Nhân không sao đâu, anh hùng lệnh, bọn ta lấy được một
chiếc, Triều Lưu lấy được một, chiếc cuối cùng là Thiện Thủy lấy được. Sợ nhiều
người ở đây sẽ làm phiền đến nàng, bọn họ đều đã rời đi. Hiện tại cơ thể nàng
không khỏe, mấy ngày tiếp theo, cố gắng đừng gây phiền phức nữa”, quả quýt đã
được tách làm đôi, Âu Dương Y đưa đến trước mặt tôi.

Trái tim thắt lại, tôi hé miệng nhận lấy miếng quýt, cũng chẳng
biết oan ức nỗi gì mà nước mắt cứ trào ra như suối.

Vừa nhai quýt, tôi vừa nghẹn ngào nói với Âu Dương Y: “Xin lỗi”.

Tôi nghĩ da mặt mình nhất định phải dày lắm, lúc này còn
khóc lóc gì nữa chứ.

Tính tình ngang ngạnh ương bướng, tự do buông thả, tự cao tự
đại, thích chuốc phiền phức, tôi tồi tệ như thế, dựa vào cái gì để Âu Dương Y
phải lo lắng vậy chứ.

Âu Dương Y lặng lẽ đút từng múi quýt vào miệng tôi, cảm thán
nói: “Đau không?”

Tôi lắc đầu, bối rối lau nước mắt.

“Không đau”.


Âu Dương Y sát gần thêm chút nữa, vòng tay kéo tôi vào lòng,
cẩn thận lau từng giọt lệ đang lăn trên má tôi, vừa lau vừa nói: “Nha đầu, đến
khi nào nàng mới không để người khác lo lắng nữa đây. Thực ra ta cũng biết, ở
vào hoàn cảnh đó, nàng chắc chắn không thể không quản, không nói, không biết.
Ta cũng biết, nàng chẳng làm gì sai cả. Nhưng vì ta quá lo lắng cho nàng, đó là
cảm giác mâu thuẫn. Nếu không để nàng đứng lên, ta có lẽ sẽ bị trách là đồ nhát
gan. Còn nếu để nàng đứng lên thì ta lại lo nàng sẽ bị thương. Bản thân ta như
thế, có phải rất kém cỏi không?”

Tôi lắc đầu, vòng tay ôm huynh ấy.

“Y huynh, nếu tôi là huynh, cũng sẽ có những mâu thuẫn như
thế. Huynh quan tâm tôi, tôi biết”.

Không gian tĩnh lặng như tờ, tôi nép mình trong lòng Âu
Dương Y, an lành ngủ thiếp đi.

Tôi luôn nghi ngờ, Âu Dương Y dường như mang tính cách của một
ca ca vậy. Giống như người ca ca đang yêu thương muội muội, yêu thương tôi, đó
là tình cảm huynh muội.

Rất lâu rất lâu sau đó, màn đêm dần buông, khi tôi tỉnh lại
lần nữa, đã không thấy Âu Dương Y đâu cả.

Có lẽ là về rồi.

Bị thức giấc nửa đêm nên tôi xoay qua xoay lại, không cách
nào ngủ tiếp được, chẳng biết tại sao, chợt tôi cảm thấy có bóng người ngoài cửa
sổ.

“Là ai đang ở đó?”, tôi không kiềm chế được liền mở miệng hỏi,
trái tim rung lên, hồi hộp lo lắng.

Một tiếng thở dài như có như không bất giác vang lên bên cửa
sổ, có người dịu giọng nói: “Ta ngang qua chỗ này thôi, đã khỏe hơn chút nào
chưa?”

Lòng tôi chợt rối bời.

Đó là giọng nói của Triều Lưu. Là giọng nói vô cùng quen thuộc,
giọng nói của Lưu Niên.

Tôi rất muốn xuống giường, lao đến mở toang cửa sổ để nhìn
thấy hắn. Nhưng cảnh tượng lúc ban ngày vẫn còn như vấn vít trái tim tôi.

Tôi chẳng thể bay qua được biển lớn, hắn cũng chẳng thể đi đến
được bên tôi, chúng tôi cách nhau ngàn dặm biển, tôi chẳng biết làm thế nào mới
có thể đối diện được với hắn.

“Ngang qua ư? Vậy thì tiếp tục đi đi”, khép mắt lại, tôi giả

bộ hờ hững nói.

Người ngoài cửa sổ khe khẽ thở dài, sau đó lại có chút quạnh
quẽ nói: “Ánh trăng đêm nay, dường như chỉ ở trước song cửa của cô nương mới là
đẹp nhất. Tại hạ đứng ở đây chỉ là muốn thưởng lãm thêm một chút”.

Tim tôi cơ hồ bị giọng nói kia cào xé, cơn đau trên vai theo
đó cũng càng thêm mãnh liệt.

Triều Lưu, rốt cuộc ta phải làm thế nào mới có thể tự cứu bản
thân mình, mới có thể cứu rỗi được ngươi.

Ta dần hiểu rõ ngươi hơn rồi.

Dù cho ngươi cố chấp đến thế nào, nhưng đó cũng chỉ là bi
thương mà thôi. Ngươi có quá nhiều thứ không nỡ từ bỏ, nhưng lại có thể lạnh nhạt
buông tay.

Con thiêu thân, ngươi cũng chỉ là con thiêu thân sắc vàng
lao mình vào đốm lửa mà thôi.

Kiêu ngạo, hào nhoáng, liều lĩnh cố chấp. Rõ ràng biết trước
mặt là biển lửa, nhưng ngươi vẫn lao đầu vào.

Nếu ngươi ngoái đầu nhìn lại thì thật tốt, quay đầu nhìn lại,
sẽ có thể trông thấy bầu trời cao rộng phía sau ngươi.

Dưới vòm trời này, ta đang đứng.

Ngươi đã quên rồi sao, ngươi làm ta tổn thương, cũng chính tại
nơi này.

“Cô nương, cô có thích ăn kẹo không? Trong lòng ai đó đang
vô cùng đắng chát, khi ăn kẹo vào cũng sẽ thấy trở nên ngọt ngào”, người ngoài
cửa sổ nói như thế.

Tôi thấy bóng nam nhân đứng trước cửa sổ như một bức phác họa
thanh tú, dáng người cao ráo.

Trăng lưỡi liềm treo trên cao, gió thổi hiu hiu, cành lá hoa
cỏ lung lay sống động.

Cơ hồ tôi có thể tưởng tượng được giữa muôn ngàn cánh hoa
rơi, nam nhân đó mỉm cười tựa yêu tinh, làn tóc tung bay. Lọt giữa hai hàng mi
là vẻ ưu sầu buồn bã.

“Kẹo chỉ có thể làm miệng ngọt, còn người có trái tim đắng
chát thì trong tim vẫn đắng chát mà thôi”, tôi lắc đầu, khẽ giọng hồi đáp.


“Không thích sao?”

“Thích, dù chỉ là sự ngọt ngào trong ảo tưởng, trong khoảnh
khắc ấy, cũng vẫn là ta tự để mình chìm trong mê hoặc. Nhưng sau những ảo tưởng
đó, con tim vẫn đắng chát như vậy”, tôi gượng cười đau khổ nói.

Cho nên, không cần trao cho tôi bất kỳ ảo tưởng nào nữa. Giống
như lúc này, ba chưởng kia rõ ràng đã đánh lên người tôi, nhưng tại sao người
trao cho tôi ba chưởng đó lại đang đứng trước cửa sổ phòng tôi như thế.

“Cô nương, điều ta có thể trao cho cô nương, chỉ là một cây
kẹo”, người bên cửa sổ nói.

Nước mắt của tôi cứ tuôn rơi lã chã. Cố kìm những chua chát
đầy ắp trong lòng, tôi nghiến chặt răng nói: “Công tử, tại hạ cũng không cần kẹo”.

Bên ngoài cửa sổ bất giác trở nên trầm lặng, sau rồi, nam
nhân đó nói tiếp: “Hồ điệp chẳng bay qua được biển rộng, nhưng cũng không nên
biến thành hoa trôi trên biển mà hãy biến thành chim hải âu. Có thể tự do bay
lượn, tốt biết bao nhiêu. Tại hạ không muốn nói chuyện khác, chỉ muốn hỏi cô
nương một câu, tại hạ muốn có Thượng Quan Tình, cô nương thì sao?

Bên ngoài, gió bắt đầu nổi lên, không phải gió nhẹ mà là cuồng
phong mỗi khi mưa xuống. Gió này sẽ nhanh chóng dừng lại thôi.

Tôi bịt miệng, nỗi đau khiến lòng quặn thắt, nước mắt giàn
giụa không sao ngăn nổi.

Hóa ra từ đầu đến cuối ta đều không thể biến thành ngươi.

Hoa trên biển, ngươi có thực sự là hoa trên biển? Còn ta chỉ
là bắt chước theo dáng vẻ của ngươi mà thôi.

Ta chẳng thể biến thành ngươi, muốn ở trong thế giới của
ngươi, truy tìm chính bản thân mình.

Triều Lưu, Triều Lưu, tại sao ngươi lại muốn có được ta?
Ngươi cũng biết, ta không thể tự nộp mình cho ngươi.

“Đó là chuyện riêng của ta”, tôi cố nén lòng, gằn giọng nói.

Người bên ngoài thoáng chút ngập ngừng, sau đó tựa như cười,
nói: “Cô nương, cô biết không, cô là người thứ hai thoát khỏi bàn tay ta”.

Trong khoảnh khắc đó, nhất định tôi bị điên rồi. Đột nhiên lại
vọt ra hỏi một câu: “Người thứ nhất là Thượng Quan Tình? Công tử yêu cô ấy
sao?”

Sau khi hỏi xong, tôi lập tức thấy hối hận.

Yêu thì sao chứ?

Chúng tôi cần phải hủy diệt đối phương mới có thể tồn tại.

Gió thổi khiến bóng hình ngoài cửa sổ phiêu động, tôi thấy hắn
tiến sát tới gần khung cửa.

“Ta, có lẽ là yêu nàng ấy rồi, yêu cô gái chính tay ta đã
làm tổn thương”.


Ta, có lẽ là yêu nàng ấy rồi, yêu cô gái chính tay ta đã làm
tổn thương.

Ta, có lẽ là yêu nàng ấy rồi, yêu cô gái chính tay ta đã làm
tổn thương.

Hắn nói xong câu này, ngay cả tiếng gió bên ngoài cơ hồ cũng
bị cuốn phăng đi.

Mọi thứ huyên náo ồn ào đột nhiên tĩnh lặng, tiếp đó mưa lớn
liền đổ xuống.

Tiếng khóc bật lên tức tưởi.

Tại sao tôi có thể hỏi như thế, tại sao tôi lại hỏi?

Rõ ràng tôi đã nhìn thấy, nhìn thấy đêm đó huyết nguyệt bất
tan, ngập trong mắt hắn là màn sương tuyệt đẹp nhẹ nhàng phảng phất của một
ngày thu khi ánh mặt trời còn chưa hé lộ, bồng bềnh trở thành nỗi buồn cuối
ngày chẳng thể tiêu tan.

Thực ra, ngay đến bản thân tôi cũng biết, chúng tôi không cần
thiết phải nói đến chuyện này.

Vì ai cũng đều có con đường riêng của mình, một khi đã bước
đi thì chẳng thể quay đầu lại.

Hơn nữa, càng không thể tiến lại gần, càng chẳng cách nào chạm
nhẹ, chúng tôi càng đau khổ để yêu đối phương như thế, chẳng phải rất ngốc nghếch
sao, tôi hoàn toàn không hiểu.

Lau khô nước mắt, tôi biết bản thân mình không thể khóc tiếp.
Cho nên tôi đã quyết định.

Tay cầm ô, tôi bước ra ngoài, đi thẳng đến phòng Mặc Nguyệt,
xung quanh không một bóng người, tôi mở cửa bước vào.

Mặc Nguyệt lập tức nhận ra có người vào phòng, trường kiếm
trong tay đã sẵn sàng, âm trầm nói: “Là ai?”

Tôi vội xua tay: “Là tôi”.

Mặc Nguyệt nghe thấy, vội kéo tôi lại. Cầm chặt bàn tay tôi
nói: “Bên ngoài mưa lớn như thế, đến đây làm gì? Gặp ác mộng phải không?”

Tôi lắc đầu, cắn chặt môi rúc vào lòng huynh ấy.

“Mặc Nguyệt, tôi nghĩ rồi. Ngày mai chúng ta sẽ điều tra vụ
án Thượng Quan Tình. Tôi muốn kéo hắn đi cùng”.

Mặc Nguyệt sững người, trầm giọng hỏi: “Ai?”

Tôi nằm gọn trong vòng tay huynh ấy, kiên định đáp: “Triều
Lưu”.

Ta không thể để người khác hủy diệt ngươi, vì ngươi nói đã từng
yêu ta.

Ta cũng từng yêu ngươi, cho nên như thế mới công bằng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui