Buổi tối, tổng giám đốc Đường đưa Hải Mạt Mạt về nhà một chuyến.
Đường lão tướng quân mặc dù chưa bao giờ hết ngứa mắt với anh nhưng vẫn về nhà ăn cơm. Bà Đường rất vui vẻ, tự mình xuống bếp làm một bàn đầy ắp đồ ăn. Anh cả Đường Dực ngồi trên ghế salon, ngay cả những lúc như thế này cũng không hề thấy anh ta cười lấy một cái. Vợ anh ta là y tá bệnh viện quân khu thành phố A, là một người vô cùng đoan trang, lúc này cô đang bón cơm cho đứa con trai út.
Đường Hạo nằm trên ghế sa lon đọc báo, vợ anh ta – chị dâu thứ hai của tổng giám đốc Đường là giáo sư của học viện chỉ huy lục quân, giới tri thức chính hiệu nên ăn nói rất nhỏ nhẹ.
Hai cô con dâu đều do Đường tướng quân nhờ người giới thiệu, kể từ khi vào nhà họ Đường chưa bao giờ mắc lỗi. Tác phong lại càng không cần phải nói, đều là loại đoan trang hiền thục.
Lúc này chị dâu hai đang ở trong phòng bếp giúp bà Đường nấu cơm, nhìn thấy Đường Ngạo đưa Hải Mạt Mạt tới, lập tức nở nụ cười: “Cậu út về rồi đấy à, đây là Mạt Mạt đúng không? Đáng yêu quá, nào, qua đây với bác.”
Hải Mạt Mạt nhìn Đường Ngạo một cái, Đường Ngạo buông tay ra, cười ý bảo đi đi. Hải Mạt Mạt liền đi tới trước mặt bác hai, do dự một chút rồi chào một tiếng bác. Bên kia chị dâu cả Lý Mỹ Tương đang vẫy tay với cô: “Mạt Mạt.” Cô ấy lấy chút quà vặt trong túi xách ra chia cho Hải Mạt Mạt.
Hải Mạt Mạt nhận lấy, sau đó cũng chào một tiếng bác Mỹ.
Tổng giám đốc Đường bắt đầu cảm thấy đưa cô về nhà sớm như vậy là một sai lầm, dù sao cũng vẫn chưa chuẩn bị xong.
Nhưng lúc này muốn thay đổi cũng không kịp, Hải Mạt Mạt đã chạy đến bên cạnh Đường Hạo. Cô vẫn nhớ Đường Hạo: “Bác Hạo!”
Đường Hạo xoa đầu cô: “Mạt Mạt ngoan, hôm nay hai người đi đâu chơi?”
Hải Mạt Mạt liền lôi hết những đồ chơi hôm nay mua được ra, trên người cô đeo một chiếc túi LV Tribute Patchwork Bag. Đường lão tướng quân đang đọc báo bỗng bất mãn: “Con bé còn nhỏ, anh mua mấy thứ vớ vẩn này làm gì.”
Hải Mạt Mạt đang lôi đá quý từ trong túi ra, cô không biết mình làm sai cái gì, bèn quay sang nhìn Đường Ngạo. Đường Ngạo ngồi xuống ghế sofa, thuận tiện đá chân Đường Hạo ra chỗ khác: “Ba con bé trả được, ba quản được sao?”
Đường lão tướng quân như ăn phải thuốc nổ: “Anh nói cái gì!”
Tổng giám đốc Đường hoàn toàn không thèm để ý đến sự tức giận của ông: “Con thật sự không hiểu, người như ba sao có thể lên làm tướng quân được nhỉ? Từ nhỏ đến lớn ba cứ giữ khư khư cái tâm lý ‘hận giàu’. Con kiếm được tiền, con mua quần áo túi xách hàng hiệu cho con gái con thì đã sao nào? Chỉ cần nằm trong khả năng chi trả thì những thứ đồ hiệu này và những thứ đồ thường có gì khác nhau? Ba cũng đâu thể yêu cầu cả nhà đều giống ba, ở nhà mặc đồ ngủ mười mấy đồng, ra ngoài còn thiếu mỗi việc viết lên mặt cái chữ ‘nghèo’. Nếu cứ theo cái quan niệm tiêu dùng như ba thì GDP sao mà tăng được? Sức sản xuất của Quốc gia cũng lạc hậu đi ít nhất năm mươi năm đấy, ba biết không?”
“Cái thằng súc sinh này!” Đường lão tướng quân lập tức giơ chân, “Về sau để Mạt Mạt ở lại đây, con bé không biết sẽ bị mày dạy thành cái gì nữa!”
Giọng ông vốn to, Hải Mạt Mạt đột nhiên không biết phải làm sao. Lý Mỹ Tương vội vàng kéo cô đến bên cạnh: “Không sao, ông không nói Mạt Mạt đâu, Mạt Mạt đi chơi với các anh đi.”
Hải Mạt Mạt cúi đầu, trong phòng bếp bà Đường nghe hai người lại to tiếng, vội vàng bưng canh lên: “Ông làm gì cái gì thế hả! Con trai lâu ngày mới về được một hôm, suốt ngày phải ở thành phố E cùng một đám zombie. Ông không đau lòng thì thôi, nó vừa về đã mắng nó.”
Đường tướng quân vẫn còn đang nổi nóng, bà Đường cũng không thèm quan tâm đến ông, chỉ lo kéo Hải Mạt Mạt, lại kêu Đường Ngạo: “Ngồi xuống, ăn cơm đi.”
Đường Ngạo hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Hải Mạt Mạt. Đường tướng quân đâu chịu ngưng chiến: “Ở cùng một đám zombie? Âm thầm làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm trong lòng nó tự biết!”
Đường Ngạo cũng nổi giận, đập bàn: “Con làm chuyện gì trái lương tâm hả? Từ nhỏ đến lớn ba luôn xem thường con! Đúng là con chưa bao giờ làm ba được nở mày nở mặt, nhưng không phải ba cũng đã sớm coi như không có đứa con trai này rồi sao?”
Hải Mạt Mạt vốn đang đưa đũa gắp một miếng cá hoa quế kho sen, Đường Ngạo đập bàn một cái khiến cô giật mình, cá rơi xuống bàn. Cô nhìn sang Đường Ngạo, lại nhìn Đường tướng quân mặt đỏ như gà chọi, òa khóc.
Bà Đường quýnh lên: “Có thôi đi không thì bảo? !”
Ai ngờ tổng giám đốc Đường đang đôi co cãi vã với Đường tướng quân lại lập tức gắp miếng cá bị rơi vào bát mình, sau đó gắp một miếng thịt non nhất ở bụng cá cho cô: “Ngoan, không khóc không khóc nào. Ba không nói con mà, ngoan nhé?”
Mọi người choáng váng, bao nhiêu năm có ai nghe anh nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy bao giờ đâu! Nước mắt Hải Mạt Mạt tí tách rơi, đôi đũa gảy gảy trong bát mấy cái nhưng vẫn không ăn.
Tổng giám đốc Đường cũng không giận, cầm chén canh bắt đầu dỗ con gái: “Bé ngoan, ba không nói nữa. Mạt Mạt uống chút canh nhé? A nào, bà nội bỏ trân châu vào canh này, nhìn xem, vừa thơm vừa mềm đây này.”
Anh bỏ trân châu vào bát Hải Mạt Mạt, lúc này Hải Mạt Mạt mới đưa đũa ra thử chọc chọc.
Đường tướng quân thấy con trai không chiến tiếp nhưng cũng không chịu bỏ qua. Ông bắt đầu cằn nhằn những chuyện xấu tổng giám đốc Đường đã làm trong những năm qua. Tổng giám đốc Đường tức giận, đập bàn sắp phát hỏa. Hải Mạt Mạt vừa mới bỏ được viên trân châu vào trong miệng, lập tức lại phun ra.
Tổng giám đốc Đường hít sâu một hơi, hạ giọng: “Được lắm, ba tự nhiên, con nhân tạo. Ba oai hùng, con bỉ ổi. Hôm nay con không cãi nhau với ba, nhưng như vậy cũng không phải là bởi vì ba có lý! Hừ.”
Anh lại gắp cho Hải Mạt Mạt miếng kiwi, Hải Mạt Mạt cắn một cái, cảm thấy ăn không ngon, liền gắp phần thừa bỏ vào bát anh. Bên kia Đường tướng quân vẫn còn đang càm ràm anh. Anh nhét miếng kiwi vào miệng, giọng nói tuy tức giận nhưng lại rất nhỏ: “Đủ chưa, ba mãn kinh à! Con đã bảo không cãi nhau nữa cơ mà!”
Hải Mạt Mạt chỉ vào đĩa tôm trên bàn: “Ba!”
Tổng giám đốc Đường lập tức gắp mấy con tôm mập, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh ngắt đầu bỏ đuôi tôm, bóc vỏ, sau đó đặt thịt tôm trắng nõn non mềm vào đĩa của Hải Mạt Mạt. Còn đẩy đĩa gia vị của mình tới trước mặt cô.
Đường tướng quân sảng khoái vô cùng, thằng con này của ông từ nhỏ đến giờ, đã bao giờ chịu thua thế đâu! Ông lập tức thừa thắng xông lên, dạy cho thằng nghiệt tử này một bài dài tràng giang đại hải!
Tổng giám đốc Đường hít sâu vài hơi, không thèm để ý đến ông nữa, chỉ gắp tất cả đồ ngon trên bàn vào bát Hải Mạt Mạt. Hai đứa cháu trai bất mãn: “Chú út thiên vị quá, chỉ gắp cho mỗi Mạt Mạt!”
Tổng giám đốc Đường trợn mắt, gắp lung tung mấy miếng vào bát hai thằng nhóc: “Này, ngậm miệng lại!”
Cuộc ‘thảo luận gia đình’ hôm nay, lần đầu tiên Đường tướng quân toàn thắng. Tâm tình của ông rất tốt, nhìn mọi người cười tủm tỉm. Vẻ mặt Đường Dực vẫn cực kỳ nghiêm túc. Trong nhà này, anh ta và Đường Hạo đều lớn lên dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của Đường tướng quân.
Anh ta học trường ông chọn, vào bộ đội ông chọn, cưới người phụ nữ ông chọn. Ngay cả sinh con cũng là do Đường tướng quân nói anh ta không còn trẻ, nên có con, anh ta mới không dùng bao. Trong ba người con trai, Đường Dực là hợp ý Đường tướng quân nhất. Bệnh dịch lần này anh ta cũng đã lập không ít chiến công. Qua một thời gian nữa, nhà họ Đường chắc chắn sẽ có thêm một vị tướng quân.
Cho nên trong nhà này, tổng giám đốc Đường ngứa mắt Đường tướng quân nhất, thứ hai là đến anh ta!
Nhưng anh ta hiện giờ vẫn ngồi im bên cạnh như người máy, ngay cả ăn cơm đều giống như đã được lập trình sẵn: “Chuyện của Tưởng Hồng Phúc con đã xin phép được điều tới phụ trách.”
Vẻ mặt Đường tướng quân đanh lại. Mặc dù ông không trực tiếp đối đầu với Tưởng Hồng Phúc, nhưng ông vẫn biết zombie lợi hại đến mức nào. Ông dường như muốn nói cái gì, há miệng lại thôi.
Cũng không thể vì nhiệm vụ nguy hiểm mà cố ý thoái thác được.
Ông chỉ trầm giọng nói: “Ba sẽ chuyển những tài liệu cần thiết cho con, chú ý an toàn.”
Đường Dực gật đầu một cái, lại bắt đầu máy móc ăn cơm.
Hải Mạt Mạt ăn no rồi, liền bắt đầu gắp đồ ăn cho mọi người. Cô bình thường cũng hay nghịch như vậy, lúc này trên bàn toàn là người lớn, cô dùng đũa bắt đầu gắp đồ ăn cho từng người. Thói quen sinh hoạt của Đường Dực gần như máy móc, anh ta ghét nhất là người khác gắp đồ ăn cho mình.
Cho nên khi Hải Mạt Mạt gắp tới anh ta, anh ta liền dùng đũa ngăn lại: “Bác không cần.”
Hải Mạt Mạt nhìn anh ta, lại nhìn Đường Ngạo. Tổng giám đốc Đường đã quen với tính khí ông anh cả nhà mình: “Mạt Mạt ngoan, gắp cho ba này.”
Hải Mạt Mạt bĩu môi, gắp tất cả thức ăn vào bát mọi người, chỉ để thừa lại mười cái đĩa rỗng tuếch.
Đường Dực: “. . . . . .”
Tất cả mọi người cười đến nghẹn, ngay cả Đường tướng quân xưa nay nghiêm túc cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Đường Dực cũng không thể so đo với cô. Bà Đường liền bưng một đĩa dưa muối nhỏ từ phòng bếp tới, nén cười đưa cho anh ta.
Hải Mạt Mạt lúc này mới gắp một con tôm nõn trong đống tôm chất cao như núi cô vừa gắp vào bát Lý Mỹ Tương, đặt vào đĩa dưa muối của Đường Dực: “Bác cả đáng thương, bác cũng bị Tưởng Hồng Phúc và ba xấu xa cài máy nhận tín hiệu vào não đúng không?”
Cô tỏ vẻ cảm thán như thiên sứ, dường như trò đùa dai vừa rồi hoàn toàn không liên quan đến mình.
Đường Dực chỉ muốn nhanh chóng ăn xong bữa cơm này, Hải Mạt Mạt lại gắp một miếng cánh gà từ trong bát đầy ụ của Đường tướng quân đặt vào đĩa dưa muối. Đường Thượng tá nghiêm mặt, cũng không để ý đến cô, tiếp tục ăn dưa muối.
Hải Mạt Mạt gắp tất cả dưa muối trong đĩa của anh ta đi mất.
. . . . . . Đường Thượng tá ăn hai bát cơm không. Anh ta cả đời không có món thích ăn, cũng không có món không thích ăn. Sẽ không nói đùa hay làm chuyện không có ý nghĩa. Hai đứa con trai của anh ta cũng không quấn anh, thay vào đó lại thân thiết với Đường Hạo và Đường Ngạo hơn.
Lúc này hai thằng nhóc kia đều đang ngồi chơi với Đường Ngạo.
Buổi chiều Đường Ngạo chuẩn bị đưa Hải Mạt Mạt đi, Đường tướng quân nghiêm túc nói: “Anh về một mình, Mạt Mạt ở lại đây. Tôi sẽ sắp xếp cho con bé học thêm, sau này còn xem học trường đại học nào.”
Tổng giám đốc Đường chẳng thèm quan tâm: “Ba già, con không đời nào để ba giáo dục con gái con thành loại quái già như anh ta đâu!” Anh chỉ Đường Dực, “Thừa nhận đi, ba là ví dụ điển hình về giáo dục thất bại!”
Lông mày Đường tướng quân dựng lên, nổi giận lôi đình. Tổng giám đốc Đường vội vàng kéo Hải Mạt Mạt rút lui. Hải Mạt Mạt lại cảm thấy rất hứng thú với Đường Dực: “Bác cả ơi bác cả. . .” Cô nằm trên ghế sa lon, hết sức tò mò nhìn Đường Dực: “Bác cả ơi, đầu bác đau không?”
Đường Dực không để ý tới cô, nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến sự hứng thú của cô: “Bác cả à, bác đừng lo lắng, ba cháu rất lợi hại, có thể giúp bác lấy ra. Bác phải nói nhiều vào thì não mới không teo mất!”
“Bác cả, chuyện thân tàn chí kiên cường bác nghe chưa? Ngốc thì lại càng phải kiên cường. Bác nên thường xuyên suy nghĩ, kẻo sau này trong đầu chỉ còn lại máy nhận tín hiệu thì không hay đâu.”
. . . . . . Đường Dực ra hiệu cho Lý Mỹ Tương đưa hai đứa con trai đi: “Chúng ta đi trước.”
Hải Mạt Mạt còn không cam tâm đuổi theo: “Bác cả ơi bác cả, cháu dẫn bác đi tìm ba cháu, bác phải nhớ là đừng từ bỏ việc chữa trị đấy nhé. . . .”
***
p.s: Anh Dực liệt cơ mặt, gặp phải Mạt Mạt đúng là khắc tinh =)))))))))))))
p.s 2: Anh già đúng kiểu “Con có tiền, con phải chiều vợ, bố đừng hòng cản con” :))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...