“Trời sắp tối rồi, chúng ta về thôi, Hồng nhi, tên quan nha lúc sáng nói phải đưa ngươi về nhà an toàn, hiện tại ta muốn đưa ngươi về nhà ta, ngươi thấy thế nào?”
Lữ Thành lên tiếng nói
Hồng Nhi nghe hắn nói thì không dám gật đầu, Mai tỷ trong lúc nói chuyện cũng biết được hoàn cảnh của đứa bé, cũng cười nói
“Nhà bọn ta rất lớn đấy!”
Vừa nói hai tay vừa miêu tả cho Hồng nhi biết, sau đó nói tiếp
“Nhà rất to nhưng mà chỉ có ba người, ngươi về nhà bọn ta chắc chắn gia gia sẽ rất vui, nào, đi thôi”
Hồng Nhi vẫn không dám gật đầu, Lữ Thành thấy thế liền vỗ vào đầu nó nói
“Không phải lúc sáng ta đã nói sao, ta muốn kể cho mẹ ta, hôm nay ta giúp được một đứa bé đấy”
Sau đó dắt tay Hồng nhi, cười nói
“Đi thôi, ta dẫn ngươi về nhà”
Hồng Nhi hai mắt đỏ lên, nước mắt lộp bộp rơi, nó cứ tưởng cả đời này sẽ không lại có một nơi gọi là nhà dành cho nó.
Sau đó lau vội hai dòng nước mắt, mỉm cười gật đầu.
Dương phủ, thanh niên vừa ngồi xuống bàn ăn, Dương Hùng Cương liền rót rượu, hai người một ngụm thấy đáy chén, Dương Hùng Cương mở miệng hỏi
“Trường Kha, muội muội ta dạo này vẫn tốt chứ”
Thanh niên tên gọi Nguyễn Trường Kha, là người điều hành lại bộ, một chức quan lớn trong triều đình.
Nghe hỏi thì trả lời
“Minh nhi vẫn tốt, đại ca dạo này thế nào, công việc vẫn được chứ?”
Nghe tới đây thì Dương Hùng Cương thở dài nâng lên chén rượu, đang tính làm một ngụm thì nha hoàn tiến đến ngăn cản, nha hoàn mở miệng nói:
“Lão gia, vết thương của ngài còn chưa lành, không nên uống nhiều rượu”
Dương Hùng Cương tức giận nói
“Ngươi thì biết cái gì, hôm nay em rể ta về chính là ngày vui, một vết thương nhỏ mà thôi, ngươi đi ra đi”
Trường Kha nghe hai chủ tớ trước mặt nói chuyện thấy có chút khó hiểu hỏi
“Đại ca ngươi bị thương à, gặp chuyện gì sao?”
Dương Hùng Cương nghe tới đây thì biết việc đã thành liền kể khổ, nói Hồ Hằng chính là một tên quan tham, thấy tiền mù mắt, đánh đập người lương thiện…
Trường Kha nghe hắn nói tới chóng mặt gấp đưa tay lên cắt ngang
“Việc này ta đã biết, ta sẽ giúp đại ca giải quyết, không thể để như thế”
Dương Hùng Cương thở dài nói
“Không cần đâu đệ, chỉ là chút việc nhỏ mà thôi.
Mà đệ đến đây là có việc gì sao, có cần ta chạy giúp một ít việc vặt?”
Trường Kha nghe hắn nói thì gật đầu
“Ta chính là có chút chuyện muốn huynh giúp, ta hiện tại cần một số tiền”
Dương Hùng Cương cười haha nói
“Vấn đề không lớn, đệ cần bao nhiêu cứ nói, ta hiện tại liền cho người mang đến”
Dương Hùng Cương hắn tài đức để ra làm quan thì không có, chứ tài sản thì hắn dư đến dùng để luộc trứng.
Trường Kha cũng cười nói
“Ít nhất hơn một nửa tài sản của huynh!”
Dương Hùng Cương vẫn còn đang cười tính một hơi đáp ứng, đến đây thì giật mình, hai mắt trợn tròn nhìn tên em rể trước mắt, mẹ nó hơn một nửa tài sản, sao ngươi không lấy hết đi.
Lau mồ hôi trên mặt Dương Hùng Cương lên tiếng
“Cái này, cái này, việc này có chút lớn, ta muốn bàn với mấy lão hữu cùng làm ăn với ta, dù sao tài sản của ta bọn hắn cũng có một phần, ngươi đợi ta một hai ngày”
Trường Kha lắc đầu dứt khoát nói
“Không được, việc này là lệnh từ vua, không thể không theo, ngày mai ta liền phải lấy”
Dương Hùng Cương vừa nghe lệnh vua thì xanh mặt, vẫn cố đưa đẩy
“Cái này, tại sao, tại sao lại chỉ có mình ta chịu, là lệnh của vua thì phải có chiếu chỉ với lại chúng ta là người một nhà, ngươi không thể giúp đại ca một chút sao?”
Trường Kha thở dài
“Đây là cải cách mới của quốc gia, các quan lại của 6 bộ bị điều tra đã có 2 bộ là dính vào hối lộ, vua muốn tịch thu một nửa tài sản của các bộ, ta cũng không có cách, nếu phản kháng hoặc lấp liếm thì sẽ bị tru di tam tộc!”
Dương Hùng Cương khóc, con mẹ nó cái này là hào quang của người nổi tiếng sao? Ta không có nổi tiếng cũng bị dính, quá uất ức, chuyện của ta còn chưa giúp được liền muốn cầm một nửa tài sản, trời hại ta mà.
Dương Hùng Cương khó khăn gật đầu nói
“Được”
Sau đó đứng dậy bước chân như muốn ngã rời đi.
Trường Kha lắc đầu đứng dậy đi ra nhìn người đánh xe nói
“Sáng mai liền dọn một vòng Dương Phủ, làm cho rầm rộ vào.
Hiện tại đưa ta đến phủ quan trong trấn”
Người đánh xe gật đầu đáp vâng
Tiếng bánh xe lăn trên con đường đá cà cạch cà cạch rất khó nghe, tiếng nói của phu xe ngại ngùng vang lên
“Đại nhân, tiểu nhân cũng lần đầu đến trấn, không biết được phủ nha ở đâu”
Tiếng nói từ thùng xe truyền ra
“Hỏi người đi đường”
Phu xe gật đầu nhìn xung quanh, thấy một thiếu niên, một thiếu nữ đang dắt tay một đứa bé gọi to nói
“Hai vị xin dừng bước”
Lữ Thành cùng Mai tỷ đang dắt Hồng Nhi về thì nghe thấy có tiếng gọi ở phía sau, Lữ Thành quay đầu lại thấy chiếc xe ngựa lúc sáng chạy vào trấn liền đứng lại.
Phu xe chạy xe ngựa đến nhảy xuống hỏi:
“Hai vị cho ta hỏi đường đến phủ nha trong trấn đi đường nào vậy”
Lữ Thành nghe đến quan phủ thì nghĩ đến tên Hồ Hằng, im lặng không đáp.
Mai tỷ thấy thế cười cười, sau đó chỉ về hướng bắc nói:
“Ngươi đi thẳng về hướng đó, sau đó hỏi tiếp, cũng sắp tới rồi”
Phu xe cảm ơn, nhảy lên xe ngựa đánh một cái con ngựa hí vang chạy đi.
Trong xe truyền ra tiếng ngâm thơ của một thanh niên:
Mặt tưởng là hoa, áo ngỡ mây
Cánh hoa sương đọng gió xuân lay
Nếu không gặp được nơi Quần Ngọc
Thì ở Dao Đài dưới nguyệt đây.
Ba người đi trên đường cùng sửng sốt, nhìn nhau như chắc chắn một điều, tên ngồi trong xe có bệnh.
Đến trước quan phủ, tên phu xe liền xuống xe gọi to
"Quan lại bộ đến, mời ra đón tiếp"
Trường Kha từ trong bước ra vỗ nhẹ vào vai phu xe nói
"Không cần gọi, ta tự vào"
Trường Kha vào phủ thì thấy có bảy tám tên bộ tốt vẫn còn đang tập luyện, thấy hắn đến thì cùng nhìn chằm chằm, như thể chỉ cần dám đi tiếp bọn hắn liền xông đến.
Trường Kha lắc đầu, lấy từ trong ngực ra một lệnh bài giơ lên, bộ tốt thấy lệnh bài thì gật đầu sau đó quay lại luyện tập.
Trường Kha đi một mạch vào bên trong, đi qua một cửa viện hình tròn.
Hắn thấy một sân vườn nhỏ, có một trung niên hai tay đang chắp sau lưng mắt nhìn chăm chú vào tảng đá to như ngọn núi nhỏ phía trước.
Hắn cúi đầu xuống mở miệng nói
"Tiểu tử Trường Kha, bái kiến Đại tướng quân"
Hồ Hằng gật đầu không đáp, mắt vẫn đang nhìn vào tảng đá trước mặt.
Một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại Trường Kha vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích.
Người phía trước mặt hắn là Đại tướng quân thời cổ quốc, hắn chính là nghe truyền thuyết của người này lớn lên.
Khi đại tướng quân còn là phàm nhân từng dẫn binh đánh xuyên qua một nơi gọi là thiên triều, chặt xuống 6 vạn đầu người thiên triều, lúc đó quốc gia còn nhỏ, không có nhân tài để chia ra cai quản đất đai, nếu không thiên triều cũng không còn tồn tại.
Chiến tích đó uy chấn năm cõi, không người có thể ngang hàng.
Tiếc là đại tướng quân sau đó rời đi, hôm nay hắn nhận lệnh vua đến đây mời Đại tướng quân về nước.
Chuyện đã rất nhiều năm, hiện tại Đại tướng quân đã thành tiên hay vẫn chưa, không một ai biết.
Hồ Hằng lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của hắn:
“Ngươi đến vì mục đích gì ta đã biết, không cần lại nói.
Còn một việc, nói với tiểu tử kia, việc của thiên hạ hãy để người trong thiên hạ giải quyết, không thể quản!”
Trường Kha gật đầu đáp
“Lẽ nên như thế.
Nay chúng ta đã lớn mạnh, con dân ấm no hạnh phúc, bệ hạ nhớ đến ngài nên sai ta đến mời về để cung phụng.”
Hồ Hằng cười nói
“Thật đáng mừng, đúng là một tên tiểu tử tốt, ta sẽ về một lần nhưng không phải hiện tại.
Ngươi về đi”
Trường Kha đáp vâng rồi rời đi.
Ra đến cửa thấy phu xe đang đứng chờ thì cười nói
“Lão Bành ngươi về trước đi, ta có chút chuyện”
Sau khi lão phu xe rời đi, thanh niên độc bước trên con đường đá nhớ đến chuyện xưa, từng có một người, mặt đối mặt với quân lực hùng mạnh vẫn có thể bình tĩnh làm thơ, ủng hộ sĩ khí tam quân.
Trường Kha nhẹ nhàng ngâm:
Nam quốc sơn hà Nam đế cư,
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư.
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm,
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.
Thanh niên lắc đầu cười than:
“Thần nhân vậy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...