Phiêu Bồng


Tiếng gõ cửa vang lên ngoài phòng của Lữ Thành, tiếng nói Mai tỷ nhẹ nhàng truyền vào:

“Tiểu Thành, nếu ngươi còn không dậy thì trời sẽ tối đấy!”

Lữ Thành mở mắt ra, tay đưa lên che miệng ngáp.

Hôm qua nửa đêm bị phá giấc, còn chạy đuổi theo hai lão già một vòng quanh trấn, mệt đến bể hơi tai.

Hắn về tới nhà liền lăn ra ngủ, nếu Mai tỷ không gọi dậy có khi hắn ngủ tới tối thật.

Lữ Thành giọng còn buồn ngủ, mở miệng nói:

“Được, ta bây giờ dậy”

Nghe tiếng đáp lại, Mai tỷ đẩy cửa đi vào, trên tay mang theo một thau nước cùng một cái khăn để ở trên vai, tức giận nói:

“Ngươi là heo à? mặt trời chuẩn bị lặn đến nơi rồi”

Lữ Thành cười cười không đáp, nhanh chóng đứng dậy bưng thau nước.

Mai tỷ ngồi ở một bên nhìn Lữ Thành rửa mặt, cười nói:

“Gia gia nói đúng, ngươi nên ra ngoài trấn giao tiếp nhiều một chút, chứ ngươi lúc nào cũng im im, không sợ người khác nói ngươi câm à”

Lữ Thành tay đưa đến lấy khăn lau mặt, đáp:

“Không phải là ta không muốn nói, mà không biết nói cái gì cho tốt”

Mai tỷ gật đầu nói:

“Ngươi nên đến trường để học chữ, ta thấy ngươi rất thiếu văn hoá”

Lữ Thành cười đáp:

“Có lẽ là nên như thế”

Tiểu trấn tuy nhỏ nhưng lục phủ ngũ tạng đều đủ, người sinh sống đến vài ngàn người.

Tiểu trấn theo những ông lão lớn tuổi kể, đã tồn tại đến vài ngàn năm.

Tất cả đều dựa vào con sông Thủy Mãng để sinh sống.


Đói có thể câu cá ăn, nước có thể dẫn vào ruộng mương, lâu lâu còn có người ngoài trấn đến, có thể kiếm tiền từ việc đưa người qua lại bên sông.

Tiểu trấn có một tập tục, trẻ con vừa sinh ra phải được rửa bằng nước của con sông, nếu không thì sẽ phải nhận trừng phạt của trời.

Những đứa trẻ vừa sinh không được rửa qua nước sông, lên năm liền mất, không một ngoại lệ.

Chợ nằm ở trên hẻm Dự Lăng cách hẻm Nhâm Đức nhà của Lữ Thành mấy con phố, các sạp hàng nằm san sát nhau như những dãy núi kéo dài vô tận.

Người qua lại đông đúc, náo nhiệt.

Mai tỷ vừa đến đầu chợ vui mừng như con nai nhỏ, nhảy nhót nhìn khắp xung quanh.

Nhìn lướt qua được vài gian hàng thì mặt tái mét, kéo tay áo Lữ Thành gấp gáp nói

“Tiểu Thành ngươi mau nhìn, có tên đang chuẩn bị đánh đứa nhóc kia kìa, ngươi mau mau lại giúp nó”

Lữ Thành nhíu nhíu mày nhìn qua.

Hắn thấy một tên hán tử, đang giơ bàn tay lên chuẩn bị đánh xuống tên nhóc.

Hắn liền mở miệng hét lớn:

“Hồ Hằng quan nha, tên kia đang đánh người kìa”

Tên hán tử giật mình quay lại.

Hắn thấy một thiếu niên đang lao nhanh đến cùng một nắm đấm giơ lên, hướng thẳng mặt mình đánh tới.

Hán tử liền nhanh chân lùi lại, sau đó một chân đạp thẳng về phía trước.

Bỗng, Hồ Hằng từ đâu xuất hiện, đao chưa ra khỏi vỏ chặt thẳng lên chân tên hán tử đang đạp ra.

“Ahhh” Hán tử ôm chân lăn ra hét thảm, nước mắt lăn dài

Hồ Hằng quay lại nhìn thiếu niên mắt mang mỉm cười hỏi:

“Lữ Thành ngươi gọi ta à?”

Lữ Thành ngẩn người, có chút không hiểu chuyện gì xảy ra, nghĩ- ta chỉ gọi để tên kia dừng tay, không ngờ ngươi tới thật?

Thấy khuôn mặt ngơ ngác của Lữ Thành, Hồ Hằng giải thích:

“Ta đi ngang qua đây, đang chuẩn bị về thì nghe có người gọi.


Tiểu tử ngươi có công, phải thưởng”

Lữ Thành còn chưa hết ngơ ngác thì nghe phần thưởng, còn đang chuẩn bị lắc đầu.

Thấy Lữ Thành có ý định từ chối, Hồ Hằng liền lên tiếng cắt đứt, nhẹ nói

“Phải thưởng, việc này ngươi có công, không được từ chối.

Ngươi chính là tấm gương tốt, ngươi nên nhận để biểu dương cho chính nghĩa, sau này sẽ còn có người noi gương ngươi.

Ngươi không thấy tên nhóc bị đánh mà chỉ có mình ngươi lên tiếng sao?”

Lữ Thành nhíu nhíu mày nhưng vẫn gật đầu coi như đồng ý

Hồ Hằng cười haha rất hài lòng vỗ vai Lữ Thành, nắm chân tên hán tử rời đi nói

“Phần thưởng của ngươi là đưa tên nhóc kia về nhà an toàn, ta nhắc lại, là đưa về nhà an toàn.

Ta hiện tại mang tên này về phủ điều tra sự việc.

Chúc ngươi có một buổi sáng vui vẻ, tạm biệt người tốt”

Lữ Thành mém chút thổ huyết, tức giận đến không biết nói gì cho phải.

Mai tỷ tiến đến vỗ vai hắn cười nói

“Ngươi vẫn là đi đến trường, học một chút từ vựng, nếu không sau này sẽ còn uất ức nhiều!”

Nói xong thì đến gần đứa bé ngồi xuống mỉm cười bảo

“Em nhỏ, ngươi là con ai? mau nói để ca ca tốt bụng kia dẫn ngươi về nhà”

Đứa nhỏ chỉ cao bằng một nửa Mai tỷ, mặt mũi lấm lem cùng bộ quần áo cũ kĩ.

Nghe Mai tỷ hỏi thì chỉ lắc đầu không đáp.

Mai tỷ khó hiểu, quay đầu lại nhìn Lữ Thành như đang hỏi, ý của ngươi thế nào?

Lữ Thành tiến đến nhìn đứa bé, sau đó nhìn đến những sạp hàng bên cạnh còn đang đứng hóng chuyện, mở miệng hỏi


“Cho ta hỏi, mọi ngươi ở đây có biết đứa nhóc này con ai không?”

Mọi người xung quanh đều lắc đầu, một thiếu phụ bán cá ở bên kia nói

“Đứa nhóc này hôm nay mới đến chợ bán củi, ai hỏi gì cũng không đáp, ở đây không ai biết nó tên gì chứ đừng nói nó con ai”

Nghe tới đây Lữ Thành liền nhức đầu, nhìn đứa bé nói

“Ngươi hiểu ta nói gì chứ?”

Đứa bé gật đầu

“Ngươi biết đường về nhà không?”

Đứa bé lại gật đầu

Lữ Thành mừng lắm, hô to một tiếng
“Tốt”

Mai tỷ lúc này nói

“Hiện tại còn sớm, chúng ta mua đồ xong rồi dẫn đứa bé về nhà sau, ngươi thấy thế nào?”

Lữ Thành cũng không nghĩ nhiều, về sớm hay về muộn cũng không khác nhau là mấy.

Nhìn đứa bé hỏi:

“Nhóc con, ngươi đi như thế này thì cha mẹ ngươi có lo không, nếu có, hiện tại ta liền dẫn ngươi về, ý ngươi thế nào?”

Đứa nhóc cuối đầu xuống như đang cảm ơn hai người, hai chân liền đi thẳng đến dọn đống củi đang nằm ngổn ngang, sau đó ngồi xuống bất động.

Lữ Thành ngệch ra, nghĩ nghĩ một lúc nói

“Ngươi là muốn ở lại bán cho xong, sau đó bọn ta lại đến dẫn ngươi về nhà sao?”

Đứa nhóc lắc đầu

Lữ Thành lúc này liền hận không thể chặt Hồ Hằng ra làm hai khúc, ngươi là quan nha, hộ tịch đều nằm ở trong tay ngươi, đứa nhóc này con ai ngươi tra một chút là rõ.

Ngươi nói ta dẫn về nhà an toàn, ta biết ta thiếu văn hoá, nhưng mà cái cách giao tiếp này.

Đừng nói là ta, đến cha Hồ Hằng ngươi cũng không biết đi.

Lúc này, Mai tỷ tiến đến xoa đầu đứa nhóc, miệng mỉm cười nói:

“Không cần bán, không cần bán, ca ca tốt bụng kia mua giúp em cả.

Hiện tại em theo bọn ta đi dạo, đến tối ca ca liền dẫn em về nhà, vấn đề không lớn”


Nói xong không cho đứa bé trả lời, nhanh chóng dắt tay đứa bé đi, trước khi đi quay lại nhìn Lữ Thành nói:

“Ca ca tốt bụng, ngươi mang bó củi kia theo”

Lữ Thành chịu thua, không có cách nào cũng đành nghe theo.

Mai tỷ dẫn đứa bé vào hàng bán vải nhìn người bán vải mở miệng nói

“Ngô thẩm, người bán cho ta một cái khăn , à người lấy giúp ta một thau nước nữa nhé”

Người gọi Ngô thẩm kia mỉm cười gật đầu đáp

“Mai tiểu thư đợi một lát, ta vào nhà mang thau nước ra ngay”

Sau một lúc lau mặt cho đứa nhóc, mai tỷ liền mỉm cười nói

“Là một bé gái, rất dễ thương, Tiểu Thành ngươi đến xem”

Lữ Thành tiến đến xem thì thấy đúng là một bé gái.

Mai tỷ lại đứng dậy nhìn đống vải lựa chọn một hồi, sau đó tính tiền rời đi.

Mai tỷ nắm tay bé gái đi trên đường, cúi đầu xuống nhìn bé gái, sau đó chỉ Lữ Thành đang lẽo đẽo theo sau mỉm cười nói:

“Sắp sang xuân rồi, ca ca kia muốn tặng cho em mấy bộ đồ, em có muốn nhận tấm lòng của ca ca kia không?”

Lữ Thành ngẩn người, sau đó cũng mỉm cười không nói.

Đứa bé đứng lại lắc đầu, sau đó thả tay Mai tỷ ra chạy vội đi.

Mai tỷ giật mình gấp nhìn về phía Lữ Thành nói:

“Ngươi mau đuổi theo, đứa bé còn nhỏ lỡ như có chuyện gì xảy ra”

Lữ Thành thật sự là có chút nhức đầu nghĩ, làm sao vừa mới sáng ra đã gặp đủ chuyện thế này.

Tuy nghĩ thế nhưng hắn vẫn nhanh chân đuổi theo.

Đứa bé bộ dáng nhỏ con như khúc củi, nhưng vừa chạy thì như con chuột, mau lẹ đến bất ngờ.

Vừa đuổi theo một lúc liền đến đầu trấn, Lữ Thành đứng lại thở lấy hơi nghĩ, cái này thật là một bé gái à, làm sao lại chạy nhanh như thế.

Đang chuẩn bị đuổi theo tiếp thì thấy phía xa có chiếc xe ngựa đang đi đến, phía trước ngồi một quan binh.

Lữ Thành chỉ nhìn lướt qua rồi cũng không quan tâm nữa, hai chân nhanh chóng đuổi theo đứa bé.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận