Phiêu Bồng


“Quê hương khuất bóng hoàng hôn
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai”


Hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống lòng sông, nhuộm lên một màu vàng đỏ rực.

Phía xa ngọn núi đang nuốt trọn mặt trời, khung cảnh hiện lên thê lương mà ảm đạm.

Có cơn gió thoảng qua đưa mùi hoa quế ngọt ngọt đi khắp không gian, chiếc lá bị cơn gió đi qua nhẹ rơi xuống dòng sông gợn lên những đợt sóng nhỏ, thiếu niên ở bên sông câu cá lạnh run nghĩ, trời sắp sang xuân, liền có chút lạnh.

Thiếu niên khoảng 15, 16 tuổi, mặc một bộ trường lĩnh, mái tóc đen dài đến ngang hông được buộc lên theo kiểu đuôi ngựa, có dáng ngồi thẳng tắp hai tay cầm một chiếc cần câu trúc, thiếu niên lúc này mắt nhìn dòng sông mặt mang đầy khó hiểu xen lẫn một chút nghi ngờ

Thiếu niên tên gọi Lữ Thành là con trai trưởng của gia tộc họ Lữ, cha mẹ mất sớm, hắn cùng người ông lớn tuổi nương tựa vào nhau mà sống.

Thiếu niên mở miệng giọng còn non nớt nói

“Sông có chút lạ, hình như không có cá”

Thiếu niên đã ngồi câu ở đây từ sáng tới giờ, trong giỏ một con cá cũng không có.

Con sông lớn có tên gọi Thủy Mãng bởi nếu nhìn từ trên cao xuống, nó như một con rắn lớn đang trườn dài về phía xa, trong trấn có truyền thuyết nếu ai có thể đi đến thượng nguồn con sông, ắt thành tiên vậy.

Thiếu niên liền mỉm cười nhẹ nhàng nói:
“Ta không tin”

Nói xong liền kéo cần lên ném đi nơi khác.

Nửa giờ sau, thiếu niên đưa mắt lên nhìn trời, thấy đã sắp tối lại không có cá cắn câu liền lắc đầu đứng dậy, tay chân nhanh gọn thu dọn đồ đạc đi về.


Đến đầu trấn, hắn thấy cây dương liễu mộc cao lớn, cành lá xum xoe, dưới cây, đặt một cái bàn đá nhỏ, còn có một cây rìu cũ kĩ nằm ở đó.

Lúc này có hai ông già đang ngồi, một ông miệng mang nụ cười đầy đắc ý, tay cầm tách trà đang nhẹ nhàng đưa lên uống, còn một ông mặt nghiêm nghị mang đầy mồ hôi đang chăm chăm nhìn vào bàn cờ.

Ông già uống trà mở miệng nói:
“Cờ đã hạ, ngươi vẫn là chịu thua đi!”

Đang chuẩn bị mở miệng khích đểu một câu, thì thấy Lữ Thành đang cầm cần chầm chậm từ phía xa đi về trong trấn, liền gọi

“Tiểu Thành, vừa về sao, có muốn ngồi xuống làm một ngụm nước không?”

Lữ Thành bước chân đi chậm dần, nghĩ nghĩ liền lắc đầu sau đó đáp
“Ta hiện tại phải về, không cần đâu”

Sau khi trả lời xong hắn liền bước đi về phía trong trấn.

Ông già còn lại tay đặt quân cờ xuống, sau đó nhìn về hướng Lữ Thành rời đi cười nói:

“Tên tiểu tử này cái gì cũng tốt, nếu hắn chịu sửa cái tính cách này, mấy tiểu nha đầu trong trấn không phải hắn hai tay cũng không ôm đủ sao”

Ông già kia nhìn lại với khuôn mặt đầy khinh bỉ, mỉa mai đáp

“Không ai như ngươi đi, cả ngày chính là trêu hoa ghẹo nguyệt, làm sao, thấy người khác không giống mình liền bảo không tốt?”

Ông già kia mặt liền có chút đỏ, im bặt không lại lên tiếng.


Lữ Thành đi qua hàng rào gỗ ngả nghiêng, trấn đã yên bình quá lâu.

Đừng nói là chiến loạn, đến giặc cỏ một tên cũng không thấy, nên người dân trong trấn cũng không quản có hay không hàng rào.

Trên con đường lát đầy đá xanh kéo dài từ đầu hẻm tới cuối hẻm, có một ngôi nhà chiếm gần một nửa con hẻm.

Trước ngôi nhà có hai con sư tử bằng đá cao gần một mét đang nhe nanh múa vuốt, cổng chính của ngôi nhà có màu đỏ, bên trên được tạc hai con tiêu đồ rất sống động.

Ngôi nhà được xây theo kiểu tứ hợp viện, không cao lớn nhưng lại rất hùng vĩ.

Nghe tiếng bước chân phát ra trên nền đá, một thiếu nữ tay cầm đèn lồng từ bên trong nhà đẩy cửa bước ra, thấy người đang đến liền mở miệng gọi:
“Thiếu gia!”

Lữ Thành gật đầu không đáp, bước đi vào nhà.

Thiếu nữ liền xách đèn lồng vội đuổi theo nói
“Nước đã chuẩn bị xong thiếu gia người đi tắm sau đó liền ra ăn cơm!”

Sau một lúc vệ sinh Lữ Thành liền đi thẳng ra nhà ăn.

Thấy hai người đang ngồi quây quanh cái bàn tròn, một người là thiếu nữ lúc nãy, còn lại là một ông lão miệng ngậm điếu tẩu, tay cầm cuốn sách đang đọc rất chăm chú.


Hắn liền nói
“Gia gia, Mai tỷ”

Sau khi chào hỏi xong hắn liền thành thục xới cơm, bới mỗi người một bát, xong hắn liền ngồi xuống ăn cơm.

Ông lão gấp sách lại nhìn Lữ Thành sau đó mở miệng hỏi
“Tiểu tử ngươi sang năm liền mười sáu đi”

Lữ Thành vẫn bưng bát ăn như không nghe thấy.

Ông lão không nghe thấy Lữ Thành trả lời liền than

“Cha mẹ ngươi đi sớm chỉ để lại mình ngươi.

Hiện tại ngươi cũng đến tuổi lấy vợ, nên đi ra trấn nhiều một chút, kiếm một hai người ngươi thích, ta liền mang sính lễ đến rước về.

Sớm sinh một hai đứa bé, nếu không ta sau này lấy cái gì đi gặp cha mẹ ngươi đây.

Ngươi cũng đáng thương, tuổi còn nhỏ liền không còn tình thương cha mẹ, tính cách từ đó liền lầm lì không thích nói chuyện.

Sau này ai sẽ thích ngươi đây, cũng là một phần do ta suốt ngày bôn ba ở bên ngoài, không thể dạy ngươi thành người”

Ông nói để ông nghe, mười phút Lữ Thành vẫn lờ đi như không nghe thấy, vẫn yên tĩnh cầm bát ăn, còn gắp mắm bỏ vào bát Mai tỷ, mai tỷ gật đầu coi như cảm ơn.

Ông toang nói nữa thì thấy hành động của Lữ Thành, liền nhìn qua Mai tỷ.

Thiếu nữ mười tám thân hình mảnh mai, có mái tóc đen bóng kéo dài tới hông, khuôn mặt hình trái xoan với cặp mắt hạnh to tròn, mặc một bộ đồ thuần trắng toát ra một vẻ xinh xắn lanh lợi.

Liền cười haha mở miệng hỏi:

“Mai nhi ngươi cũng sắp mười tám đi, làm sao, có muốn kết duyên với tiểu tử này không.

Ta thấy hai ngươi rất hợp, ý ngươi thế nào?”


Mai tỷ mặt liền đỏ

Ông lão chỉ mong một trong hai người lên tiếng để ông giải bày tâm sự.

Xong cả hai vẫn cứ im lặng trơ trơ ra, Mai tỷ còn gắp đồ ăn bỏ qua bát cho Lữ Thành, Lữ Thành liền gắp bỏ lại cho Mai tỷ.

Ông lão thấy như thế liền có chút tức giận đập bàn cái ầm chỉ hai người mắng to

“Hai đứa các ngươi chính là quá không có lễ nghi đi, không thấy ta còn ngồi ở đây sao.

Gắp cho ta một miếng!”

Mai tỷ liền lẹ tay gắp bỏ vào bát ông lão một miếng thịt lớn, ông lão liền một ngụm nuốt, sau đó đứng dậy rời đi.

Mai tỷ nhức nhức cái đầu mở miệng hỏi
“Gia gia nói cái này là lần thứ bao nhiêu?”

Lữ Thành đáp
“202”










Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận