Con kênh Tương Hà chảy ngang qua Trà Gia Thôn luôn đầy nước, không bao giờ cạn.
Mặt nước lóng lánh khi ánh mặt trời chiếu vào.
Con kênh ấy tô điểm cho nơi thôn quê thêm thơ mộng.
Ruộng đồng bát ngát và con kênh thơ mộng là một trong những phong cảnh đẹp nhất ở vùng quê yên tĩnh.
Một hôm, vào cận tiết Trung thu, dưới hồ sen ở đầu làng, có một chiếc ghe nhỏ chở năm người thiếu nữ trôi lờ lửng trên mặt nước trong vắt như gương soi.
Năm thiếu nữ ấy có ba người tuổi suýt soát nhau.
Họ vừa hái sen vừa cất tiếng hát:
Sen đầy hồ, sen khô nhụy úa
Hồ thiếu sen như thiếu nữ thiếu lụa
Tình đời hiếm kẻ biết yêu
Như sen hiếm có hồng.........
Có hai cô bé kia ngồi ngắm hồ sen, một cô cỡ chừng 7 tuổi, còn cô kia khoảng 8- 9 tuổi, chưa hiểu gì tình tứ của câu hát đó, và cũng không cần để ý, đưa tay chỉ một ông lão bên kia hồ sen đang thất thần, đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm.
Cô bé họ Lục nói:
- Kìa, đến hôm nay ông lão ấy vẫn còn ngồi đó.
Thật vậy, một ông lão bộ râu bạc phơ, quần áo thì vá chỗ này chỗ kia, tóc dài điểm bạc và dựng ngược, choàng một chiếc áo dàì cũng rách nát, thủng nhiều chỗ, phía dưới là một tấm yếm của phụ nữ và có thêu hình con bướm, lão ấy đang trong trạng thái say sưa và lơi lả.
Lão ngồi đó đã bốn hôm nay, tay cầm chiếc trống con mà trẻ em hay chơi khi tết Trung thu đến, thỉnh thoảng lại gõ một hồi vào mặt trống, mắt đăm chiêu nhìn vào tận chân trời xa.
Không ai hiểu lão đến từ đâu cả.
Mọi người nhìn lão như một người điên hay một kẻ mất trí.
Hai cô bé trên thuyền là hai chị em họ, hơn nhau chưa đầy hai tuổị.
Cô lớn tên là Trần Kim Liên, tính nết đoan trang dịu dàng, tâm hồn chứa đựng đầy tình thương, uỷ mị.
Còn cô nhỏ là Lục Kim Anh, trái với chị họ mình, cô nàng rất ranh mãnh, liến thoắng và hoạt bát.
Bởi vậy, tuy hai chị em nhưng mỗi người một tâm tư khác nhau.
Trong lúc mọi người đang chăm chăm nhìn lão già kỳ dị đó, thì Lục Kim Anh nhảy dựng trên thuyền, hướng mặt về phía ông lão nói:
- Các chị ơi, ông lão điên kia ngồi đó đã bốn ngày rồi, chắc ông ta đói lắm.
Kim Liên bấm nhẹ vào vai Lục Kim Anh bảo:
- Ấy chết, biết có phải người ta điên hay không.
Nói khẽ chứ nếu ông ta nghe được thì khổ đấy!
Lục Kim Anh càng lớn tiếng hơn:
- Nếu không bị điên sao lại mặc tấm xiêm phụ nữ, ngồi đó đánh trống làm gì? Lão càng giận chúng ta càng được xem vui mắt!
Dứt lời, Kim Anh cười phá lên, rồi cúi xuống mặt hồ ngắt một gương sen ném về phía ông lãọ đó.
Kim Liên vội đưa tay cản lại, nói với Kim Anh:
- Hiền muội đừng đùa thế, tội nghiệp người ta.
Nhưng không kịp, chiếc thuyền cách bờ hơn trăm thước, thế mà mặc dù Lục Kim Anh còn nhỏ tuổi mà nàng đã ném chiếc gương sen trúng ngay đầu ông lãọ già kỳ dị vẫn ngồi điềm nhiên đánh trống, mắt vẫn hướng về phía trời xa.
Đợi cho chiếc lá rơi đến, lão nhe răng ra đớp lấy nhai ngấu nghiến.
Ba người thiếu nữ lớn tuổi thấy lão không hề bóc gì cả, nhai ngấu nghiến của xác lẫn vỏ lấy làm ngạc nhiên lắm lắm.
Lục Kim Anh lấy làm thú vị, nhặt tiếp một chiếc gương ném đến.
Ông lão chưa nhai xong chiếc gương trước đưa đầu ra hứng.
Chiếc gương sen rơi vào mé đầu lão và nằm đấy, năm cô thiếu nữ phá lên cười một lượt bảo nhau:
- Thật là lý thú.
Bỗng, Trần Kim Liên la toáng lên:
- Các tỷ ơi, Lục Khiếu gia trang đang bốc cháy!
Kim Anh và ba thiếu nữ kia nhìn về phía của ngọn lửa, ai cũng hoảng hốt, liền chèo ghe vào bờ.
Năm thiếu nữ thất hải, vội vàng cố chạy nhanh về gia trang.
Về đến Lục Khiếu gia trang, Lục Kim Anh liền gọi to:
- Cha, mẹ, Trung sư thúc.
Mọi người đang ở đâu vậy??
Trần Kim Liên cũng gọi theo, vẻ mặt sợ hãi xen lẫn hốt hoảng.
Tâm trạng đan vào nhau làm những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt thanh tú, hai hàng mi lăn dài nước mắt:
- Lục bá bá, Lục bá mẫu, phụ thân.
Mọi người ra đây đi, con sợ lắm!
Bỗng! Từ phía xa, một vóc dáng người đàn ông, khá cao, mặc một bộ đồ đen xuất hiện.
Cầm chiếc quạt lớn bằng thiết, đầu quạt sắc bén như lưỡi kiếm, phi đến chỗ năm thiếu nữ thì ba người kia liền dính quạt của y, máu chảy thành vũng dưới đất, thân thể vô hồn ngã phịch xuống nền đất giá lạnh.
Chỉ còn có Lục Kim Anh và Kim Liên còn đó, hai cô bé ngỡ ngàng nhìn thi thể trắng bạch của những người kia.
Sự sợ hãi chạy dọc cơ thể làm họ khẽ run lên, mặt cắt không còn giọt máu, Kim Anh liền hỏi y:
- Tên kia, ngươi là ai? Tại sao lại tấn công Lục Khiếu gia trang?
Y nghe vậy, liền nói:
- Ta là Hắc Mã Đô, được lệnh của ngài Chế Mục, đến đây thăm dò Đại Việt! Sau đó, sẽ động binh tấn công Đại Việt một lần nữa.
Khách tới mà không tiếp nên ta đã đốt cháy cái gia trang này và hai gia trang kia.
Người Đại Việt các ngươi, thấy ta tới không tiếp mà còn xua đuổi.
Đôi mắt đầy sự hận thù, vẻ mặt ngạo nghễ, đôi môi khẽ nhếch lên coi những xác chết là thành quả tốt đẹp của hắn khiến Kim Anh hoảng sợ không nói lên lời.
- Ngươi nói cái gì, ta không hiểu?? – Kim Liên vẻ mặt bỗng trở nên khờ khạo.
Hắc Mã Đô lại phi chiếc quạt một lần nữa.
Tưởng rằng lần này hai cô nương họ Lục và Trần sẽ mất mạng nhưng lạ thay.
Một luồng gió mạnh thổi ngang qua, làm chiếc quạt bay lệch hướng.
Một người đàn ông mặc áo lam, có một bộ râu cằm đen huyền, khinh công tới chỗ của Lục Kim Anh và Kim Liên.
Đi cùng với ông ta là một cậu thiếu niên chừng mười ba-mười bốn tuổi, người đàn ông đó nói:
- Hai con không sao chứ?
Kim Liên thắc mắc:
- Ông là ai vậy?
Nghe thế, người đàn ông đó liền trả lời:
- Ta là Quách Thương, người của Quách đại gia trang (gia trang lớn nhất ở Trà Gia Thôn).
Gia trang của ta cũng bị tên Hắc Mã Đô tấn công.
- Gia trang của ông bị tấn công sao! - Kim Anh nói.
- Ừ, Toàn "nhi"! Con dẫn hai cô bé này ra khỏi đây đi, rồi tới Hoa Lư gặp Nguyễn Thế Lữ.
Tới đó rồi, thì tên này sẽ không đuổi theo được nữa đâu.
Nghe vậy, Quách Minh Toàn liền nói:
- Cha, còn người thì sao?
- Ta sẽ ở đây cản đường hắn, ba con mau chạy đi!
Kim Anh liền lên tiếng:
- Còn cha mẹ và Trung sư thúc của tôi thì sao?
- Họ mất rồi, chính tên này đã giết họ.
Trước khi đi, cha con nhờ ta bảo vệ tính mạng cho hai con!
Nghe Quách Thương nói như vậy, hai cô nương không kìm được nước mắt.
Quách Minh Toàn cầm tay hai cô bé rồi khinh công, chạy ra khỏi Trà Gia Thôn.
Ba người chạy hết sức.
Năm ngày sau thì tới Hoa Lư.
Cuối cùng, họ cũng đã đến Thập Tự Viện của "Hoa Lư thập hiệp" (Thập Tự Viện là nơi họ ẩn cư).
Ba người vì mệt quá nên đều thiếp đi trước của viện.
Nguyễn Thế Lữ từ trong viện mở cửa thì thấy có một thiếu niên và hai cô bé nằm ở đó, thì liền lay họ dậy, hỏi:
- Ba con là ai, sao lại nằm trước cửa Thập Tự Viện?
Quách Minh Toàn liền nhanh miệng nói:
- Cháu là con của Quách Thương, Quách đại gia trang của nhà cháu và Lục Khiếu gia trang của hai cô bé này bị một người lạ mặt, mặc đồ đen tấn công.
Cha cháu bảo đến Hoa Lư gặp Nguyễn Thế Lữ.
Nhưng vì mệt quá nên tụi con đã thiếp đi.
- Thì ra là vậy, ta là Nguyễn Thế Lữ đây! - Thế Lữ nói.
- Thật sao? - Vẻ mặt Minh Toàn chưa tin lời Thế Lữ.
- Đúng vậy, đây là nơi ta ẩn cư cùng với "Thập hiệp Hoa Lư".
- Thế Lữ trả lời.
Minh Toàn và Nguyễn Thế Lữ nói chuyện xong, thì ba người bước vào trong viện.
MƯỜI HAI NĂM SAU:
Lục Kim Anh nói:
- Mọi người, con và Liên sư tỷ đi đây, sau này gặp lại!
Trần Kim Liên và Kim Anh vẫy tay tạm biệt mọi người, rồi hai ngươi lên đường đến Thăng Long tìm "Thầy lang" Dương Quý Hòa.
Hai cô nương Liên và Anh đi một năm, cuối cùng đã tới Kinh thành Thăng Long.
Đi trên phố Hàng Đào, hai người tìm cửa hàng Lang Phẩm Quán.
- Quý Hòa sư phụ, tụi con đến rồi ạ!
Từ trong Lang Phẩm Quán bước ra, Quý Hòa nói:
- Hai con đến rồi à, mau vào nhà!
Hai cô nương Lục Kim Anh và Trần Kim Liên sống ở nhà của ông Quý Hòa.
Về sau, hai cô bái ông ta làm sư phụ.
Họ được "Ông thầy lang" Dương Quý Minh dạy về y học.
Ngoài ra, ông ấy còn dạy họ võ công.
"Hoa Lư thập hiệp
Vang danh thiên hạ
Nổi danh giang hồ
Chuyên giúp người nghèo?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...