Phiêu Bạt Giang Hồ


Quyển 1: Giang sơn thiên hạ
***
Chương 1: Hoành Quốc Thái và Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn.
Nhân vật trong truyện:

CHÍNH DIỆN:
Trần Thuận Thiên (Hoành Quốc Thái)
Lục Kim Anh
Trần Kim Liên
Dương Quý Minh
Quách Minh Toàn
Nguyễn Khương
Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn
Hưng Vũ Vương Trần Quốc Nghiễn
Vua Trần Nhân Tông
Tướng Hà Chương
Hoa Lư thập hiệp ("mười đại hiệp" ở Hoa Lư)
"Lão Hương Quản" Chu Thoại Công
PHẢN DIỆN:
Phản diện 1: Mông-Nguyên.
Đại hãn Hốt Tất Liệt
"Vương gia" Thoát Hoan
Khả hãn Hoàn Trạch Đốc
"Kim sư" Á Lý Hải Nha
Xõa Nhĩ Kim Tinh
Lang Hy Quốc
Tể tướng Ô Mã Nhi
Hạ tướng Toa Đô
Ả Trần (Trần Ích Tắc)
Phản diện 2: Chiêm Thành.
"Lãnh chúa vùng Hòa Sơn" Chế Mục
Tể tướng Tà La Bồ Hoàn Đơn
Hạ tướng Sa Ba Hải Nha
Đại Nguyên soái Hắc Mã Đô
Phó Nguyên soái Gia Tam Khảo
Hoành Long (cha của Thuận Thiên)
Thiên Trường, một dải đất hữu tình gồm nhiều thắng cảnh mà xưa nay khách giang hồ đã từng lưu gót, không một ai không quyến luyến.

Bốn mùa đều có hoa nở: Xuân có hồng đào xinh tươi, hạ có phượng vĩ đỏ rực.

Nhất là vào đầu thu, trong hồ sen không ngớt những tiếng hát véo von, tiếng sáo thanh tịnh của những hoàng thất quý tộc.

Họ tiêu khiển bằng thú chèo ghe hái sen trông rất thanh lịch.
Trà Gia Thôn, một ngôi làng yên bình.

Trước kia, đàn ông, trai tráng khỏe mạnh an cư lập nghiệp ở đây khá nhiều.


Năm Thiệu Long, giặc Chiêm tấn công biên giới, cướp phá rất nhiều, chúng kéo quân tới Nam Định-Thanh Hóa.

Thôn Trà Gia cũng không phải ngoại lệ, hầu như thanh niên, đàn ông trai tráng trong làng đều bị giết hại.

Trẻ em và người già, phụ nữ thì bị giặc hành hạ.
Năm 1270, Hưng Vũ Vương Trần Quốc Nghiễn cùng với quân đội Đại Việt tiến ra Trà Gia Thôn, đánh đuổi bọn giặc.

Tướng Chiêm là Sa Ba Hải Nha vì trúng ngọn thương do Quốc Nghiễn phi tới nên tử trận.
Vài năm sau, Trà Gia Thôn trở về thời kỳ yên bình; không náo nhiệt, ồn ào như ở Thăng Long.

Chiêm Thành và Đại Việt kết giao tương hảo, quan hệ giữa hai nước tốt đẹp như trước.
BỐN NĂM SAU:
Năm đó, vào thời Thiệu Bảo- Trần Nhân Tông, thành Thăng Long, phía Bắc trai gái thanh lịch, tao nhã du ngoạn rất nhiều.

Một hôm, Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn cùng với một số tùy tùng ghé thăm lại ngôi làng Trà Gia Thôn.

Ở đấy, đa phần chỉ có người già và trẻ con sinh sống.

Ruộng đồng bát ngát, con kênh Tương Hà chảy ngang qua thôn.

Không khí trong lành, thoáng đoãng.
Bên gốc cây đa, một cậu bé trạc mười tuổi ngồi cô đơn, vẻ mặt buồn rầu.

Trần Hưng Đạo thấy vậy liền hỏi:
- Cậu bé, ba mẹ con đâu, sao lại ngồi ở đây?
Chú bé cau mày trả lời, vừa nói vừa khóc:
- Cha con bị người ta sát hại, còn mẹ thì đã mất năm con tám tuổi!!
- Quả là xót xa, chú bé cha con tên gì?? - Hưng Đạo Vương hỏi với vẻ mặt trìu mến.
- Dạ là Hoành Long! - Cậu bé nói.
Nghe vậy, Trần Hưng Đạo ngẫm nghĩ: " Thôn này là nơi Hoành đại huynh từng sinh sống.

Nay lại có một cậu bé xưng là con của huynh ấy.

Mình cũng vừa hay tin huynh ấy bị sát hại.

Chú bé thật tội nghiệp, cha chết mẹ mất, không còn ai nương tựa.

Hay là mình nhận nuôi cậu bé, dạy nó võ nghệ.

Sau này giúp ích cho nước nhà, huynh ấy ở dưới suối vàng chắc cũng sẽ vui lắm.

Vậy cũng được, dù sao ta và Hoành đại huynh cũng là chỗ thân tình".
- Vậy cháu bé, cháu tên gì??
Cậu bé liền khẳng khái trả lời:
- Dạ, tên cháu là Hoành Quốc Thái.

- Giỏi, từ nay ta sẽ nuôi dạy cháu, sao nào chịu không! - Hưng Đạo Vương nghiêm nghị nói.
- Vâng, đồng ý ạ.

- Vẻ mặt của cậu bé bỗng vui hẳn lên.
- Mà trước khi về Hoàng Cung sinh sống, ta lấy tên cho con là Trần Thuận Thiên.

"Thiên" là trời, "Thuận" là vâng lời.

Ta muốn con sau này mọi việc sẽ làm theo ý của trời.

Con thấy tên này thế nào? - Trần Quốc Tuấn nói.
Cậu bé gật đầu đồng ý và nói:
- Vâng, tên đẹp lắm ạ!!
- Vậy từ nay, con gọi ngài là gì ạ??
Trần Hưng Đạo nói:
- Cứ gọi ta là bá bá.
- Dạ, con hiểu rồi.
Thế là, cậu bé cùng Hưng Đạo Vương với mấy người tùy tùng trở về Hoàng Cung.

Cuối cùng, cũng đã tới Thành Thăng Long.

Tiến đến Hoàng Cung, đi vào tới "nội cung" thì gặp Danh tướng Phạm Ngũ Lão, chạm mặt Ngũ Lão liền hỏi Trần Hưng Đạo:
- Nguyên soái, cậu bé này là ai vậy?
- Nó là con của một người mà ta quen biết.

Cha nó mất, mẹ cũng không còn nên ta nhận nó về nuôi.
- Ra là vậy!! - Phạm Ngũ Lão nói.
Nói xong, hai người cáo từ.
MƯỜI HAI NĂM SAU:
Trần Thuận Thiên đang miệt mài chăm chú luyện kiếm.

"Hoàng Vườn tôn thất" là nơi các quý tử của Hoàng đế Nhà Trần; con của các quan lại, tướng lĩnh thường lưu tới chơi.

Đây cũng là nơi mà Thuận Thiên thường đến để luyện võ công.

Ở phía trung tâm của vườn có một cái hồ lớn, cá chép trong đấy bơi lội thỏa thích, nước hồ trong xanh.

Những hàng cây đào hồng nhạt, cao cả mấy thước.

Khi xuân đến, cây đâm chồi nảy lộc, cảnh cây nở những nụ hồng đào trông rất đẹp.
Có tiếng gọi của một người nô tỳ:
- Thiên gia gia, ngài nghỉ một chút, rồi luyện võ tiếp!
- Ừ, cảm ơn.


- Thuận Thiên nói.
- Thiên "nhi"!! - Tiếng gọi của Trần Hưng Đạo.
Trần Thuận Thiên nghe thấy liền trả lời:
- Bá bá, gọi con có việc gì ạ?
- Có nhà họ Phạm đến thăm chúng ta, mau ra cùng ta ngân đón họ!
- Vâng.

- Thuận Thiên trả lời.
Bước đến ngay trước cổng, Thuận Thiên nhìn thấy hai bà họ Phạm đi cùng với một thiếu nữ đẹp tuyệt trần, khuôn mặt mang hình trái xoan, nước da trắng như tuyết.

Thiếu nữ cứ như thần tiên giáng trần, làm cho Thuận Thiên cũng phải bị mê hoặc một lúc lâu.

Hai bà nhà Phạm lên tiếng:
- Chào Hưng Đạo Vương!
Trần Hưng Đạo liền trả lời lại:
- Chào Phạm lão gia và Phạm phu nhân!! Rất cảm kích khi hai vị đến thăm.

Mời hai vị vào trong dùng trà.
Ngồi trên ghế, Thuận Thiên cứ vừa uống tí trà vừa nhìn cô nương kia mãi.
- Vương gia! Hôm nay, chúng tôi đến đây là để hỏi ngài ý kiến Phương nhi nhà chúng tôi hỏi cưới Trần công tử đây!!
Thuận Thiên nghe xong, mắt không chớp nổi: " Ôi, thì ra hai ông bà đó đến đây để hôn sự.

Cô nương ấy tuy đẹp, nhưng mình sẽ không lấy cô ta".
- Thì...!
Trần Hưng Đạo chưa nói dứt câu thì Thuận Thiên lên tiếng:
- Cháu hiện chưa tính tới chuyện đó.

Chuyện hôn nhân đại sự là chuyện lớn, việc đó mỗi cá nhân phải tự quyết....
- Thiên nhi, không được ăn nói như vậy! - Trần Hưng Đạo nói.
Nghe thấy vậy, bà Phạm phu nhân liền trả lời:
- Công tử khôi ngô tuấn tú, võ công cũng cao cường.

Nếu ngài đã nói vậy, hay là để con gái nhà chúng tỷ thí với Trần công tử!
- Vâng.

- Thuận Thiên nói.
Trần Thuận Thiên và Phạm cô nương đấu võ.

Ngang tài ngang sức, bấy giờ, Thuận Thiên liền hỏi:
- Phạm cô nương võ công cũng không tầm thường.

Có thể cho các hạ biết quý danh!!
Vị cô nương liền trả lời:
- Ta tên Cúc Phương.
- Ồ, người đẹp, tên cũng đẹp! - Thuận Thiên khen ngợi.
Bấy giờ, Phạm lão gia liền nói:
- Tỉ thí cũng khá lâu.

Nếu công tử hiện giờ chưa muốn có đại sự.

Thôi thì chúng tôi cũng không ép.
Nghe vậy, hai bên ngừng đấu.


Phạm Cúc Phương và hai ông bà nhà họ Phạm cáo từ Trần Hưng Đạo và Thuận Thiên rồi ra về.
Phương cô nương liền nói:
- Thiên ca ca, sau này gặp lại!
Trần Thuận Thiên nghe vậy mỉm cười, đưa tay vẫy chào.

Bấy giờ, Trần Hưng Đạo nói:
- Nhà họ Phạm là chỗ thân tình với ta.

Vậy mà hôm nay, con nói chuyện làm mất hết hòa khí.
- Bá bá, việc đại sự do cá nhân tự quyết.

Nhưng chuyện đó để sang một bên, con có thể hỏi bá bá chuyện này không? Từ trước đến giờ con vẫn thắc mắc! – Thuận Thiên nói.
Trần Hưng Đạo vẻ thắc mắc:
- Có việc gì con cứ nói đi.
- Bá bá và cha con có quan hệ gì, mà bá biết vì sao cha con bị sát hại không?
Nghe thế, Hưng Đạo Vương ngẫm nghĩ: " Không biết nó có ý gì, mà hôm nay lại hỏi chuyện này".
- Cha của con và ta trước kia vốn là đồng môn cùng một sư phụ.

Với lại ta và cha con kết nghĩa huynh đệ, thấy con ngồi dưới cây đa làm ta xót xa nên mới nhận con về nuôi.

Cha con là người tốt, người nào đó ác độc nên đã sát hại cha con.

- Hưng Đạo gia kể sự tình.
Nghe xong câu chuyện thì Thuận Thiên liền hỏi tiếp:
- Vậy ai đã giết cha của con vậy bá bá?
- Việc đó ta cũng không biết.

- Trần Hưng Đạo nói.
Thuận Thiên nghe vậy liền nghĩ " Nhất định mình phải tìm ra sự thật sau cái chết của cha.

Mình sẽ trả thù cho cha.

Ngày mai sẽ từ biệt Hoàng Cung, ngao du thiên hạ.

Mình cũng phải cảm ơn bá bá trong thời gian qua đã nuôi dưỡng mình nên người!"
- Con luyện võ tiếp đây! - Thuận Thiên nói với Trần Hưng Đạo.
- Giỏi, con cứ luyện tiếp đi.

Sau này giúp ích cho Đại Việt đánh giặc Mông-Nguyên.

- Trần Hưng Đạo nghiêm nghị nói.
Thuận Thiên trả lời:
- Vâng.
Rồi Trần Hưng Đạo đi vào Ngọc điện, còn Thuận Thiên tiếp tục luyện võ.

Chim ríu rít hót ca trên cành cây.

Phong cảnh thật nhã vĩ, tĩnh lặng.
"Trần Thuận Thiên từ đây rời khỏi Hoàng Cung
Đi tìm sự thật, cái chết của cha
Bão táp phong ba, ngao du thiên hạ
Từ đây nổi danh giang hồ là Trần đại hiệp"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui