Rất nhiều chuyện đều là như vậy, chỉ cần mình không thèm để ý thìcũng không phải là chuyện gì lớn. Huống chi giống như San Nương đãnói, cũng không ai có gan trực tiếp đem những lời này đó đẩy đến trước mặt nàng, cho nên nàng ngược lại chưa từng bị mấy lời đồn đại đó làm cho bối rối. Nhưng hết lần này tới lần khác có người thích tìm nàng gây phiền toái.
Bình thường buổi chiều nữ sinh đều không có chương trình học, cho nên tan học so với nam sinh đều sớm hơn. một hôm, San Nương muốn mua thêm một bộ bút mực, vì Lâm Như Trĩ có việc nên không thể đicùng nàng, nàng liền kéo Du Tuệ và Triệu Hương Nhi cùng nhau đi tới cửa hàng bút mực. Sau khi mua xong bút mực, các tiểu cô nương theo thường lệ muốn dạo phố chốc lát. Mấy người đang bàn luận về mộtloại vải mới của một cửa hàng vải, San Nương bỗng nhiên nghe được phía sau có người gọi nàng.
Nàng vừa quay đầu lại thì nhìn thấy bên đường một chiếc xe ngựađang chậm rãi dừng lại, Viên Sưởng Hưng từ trên xe nhảy xuống, cườinói với nàng: “thật khéo, thế nhưng gặp được Thập tam muội muội ở chỗ này. Muội muội đi dạo phố đấy à?”
Hỏi dở! San Nương không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn nơi khác, hai người Du Tuệ cũng không vì thế mà làm mất phép lịch sự tối thiểu, bèn cười với Viên Sưởng Hưng xã giao vài câu. không nghĩ Viên Sưởng Hưng thế nhưng nhân cơ hội* này, nói: “Khó có dịp gặp được muội muội, ta làm chủ, mời muội muội cùng nhị vị cô nương qua quán trà bên kia ngồi, nghỉ chân một chút có được không?”
*Nguyên văn là "Đánh xà tùy bổng thượng", nghĩa là lợi dụng thời cơ.
Trấn Mai Sơn này cũng không quá lớn, cho nên Du Tuệ và Triệu Hương Nhi cũng đều biết Viên Sưởng Hưng này là biểu ca của San Nương. Cả hai không ai bảo ai, cùng quay đầu nhìn về phía San Nương.
San Nương vội lắc đầu nói: “không cần, chúng ta còn muốn đi mua ít đồ nữa, với lại trời cũng sắp tối rồi.”
“Nếu đã thế, vậy để lần sau đi. Nhưng mà, các muội là ba tiểu cônương, khiến người ta không thể yên tâm, không bằng ta đi cùng các muội, tốt xấu gì cũng có thể giúp các muội xách đồ.” Khi Viên Sưởng Hưng nói như vậy, hoàn toàn đem mấy nha hoàn đi theo sau ba vị cônương thành người vô hình.
Du Tuệ nhịn không được liền quay sang Triệu Hương Nhi làm mặt quỷ. San Nương thì kiên quyết một lần nữa từ chối đề nghị của Viên Sưởng Hưng.
Sau lần thứ hai từ chối lời đề nghị của Viên Sưởng Hưng, San Nương vốn còn lo lắng Viên Sưởng Hưng này sẽ còn tiếp tục dây dưa với nàng, lại không nghĩ hắn lui về sau một bước, vẻ mặt lễ phép cười nói: “đã vậy, liền không quấy rầy muội muội. Lần sau có cơ hội lại mời ba vị muội muội uống trà.” nói xong, xoay người lên xe rồi đi luôn.
Nhìn xe ngựa đã đi xa, San Nương nhịn không được nhướn mày. Nàngđang nghĩ tới hành động lần này của Viên Sưởng Hưng có dụng ý gì, Du Tuệ đột nhiên đến gần, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Vô sự hiến ân cần, không phải kẻ gian xảo cũng là phường đạo chích.”
San Nương nhướn mày nhìn về phía Du Tuệ.
Du Tuệ tì lên vai nàng cười nói: “không phải nói hai nhà các ngươi muốn kết thân sao? hắn đối với cô ân cần như vậy, không phải là có ý tưởng gì với cô đi?” trên đời vốn không có tường nào là không lọt gió, huống chi cọc liên hôn này đều đã kéo dài hai tháng, trong thị trấn người mắt tinh tai thính sớm đã nghe phong thanh được tin tức này.
San Nương nhịn không được bĩu môi một cái: “Chuyện không liên quan gì tới tôi, tôi cũng không tham dự đâu.”
một lúc lâu sau, Triệu Hương Nhi chính hiệu cô nương “Nhan khống”, nhịn không không được hoa si mà hai tay nắm lại nói: “Nếu là Viên Trường Khanh kia còn đáng giá suy xét một chút, Viên Nhị kia á, tôi xem vẫn là thôi đi, chỉ vào khuôn mặt sần sùi kia đã khiến người takhông để vào mắt, nhìn như con cóc ghẻ.” nói xong, bả vai run lên, chọc đến San Nương cùng Du Tuệ cười một trận.
San Nương nói: “Mặc kệ là Viên Trường Khanh hay Viên Sưởng Hưng, tôi cũng không có hứng thú. Chỉ là nghĩ về sau bị người gọi là “Viên Hầu thị”, đã khiến cả người không được thoải mái.”
Lời này của nàng tức khắc lại chọc hai người kia cười một trận.
Nhưng từ sau ngày đó, San Nương bỗng nhiên liền phát hiện, Viên Sưởng Hưng này giống như âm hồn bất tán, dù là nàng đến nơi nào cũng đều có thể gặp được hắn. Mỗi lần gặp hắn đều sẽ tỏ ra một chút ân cần, chu đáo, mà mỗi lần thấy sắc mặt nàng không vui thì liền linh hoạt mà thối lui trước. Nếu không phải kiếp từng thiếu chút nữa ăn mệt của hắn, nên giờ San Nương trong lòng đối với hắn có nhiều phần đền phòng, không chừng thật đúng là có thể dần dần coi hắn như bằng hữu mà đối đãi.
(Mời bạn đến https://cungquanghang.com/thre/phien-toai-truc-tay-trong-sinh-update-c77.28776/ để đọc truyện và ủng hộ editor nhé!)
Có một ngày, bởi vì giúp Lâm lão phu nhân xử lý một chút việc nên San Nương rời khỏi lớp học so với mọi khi muộn hơn rất nhiều. Khi nàng ra khỏi cửa, thấy sắc trời âm u, tựa như mưa có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Mà Tam Hòa sớm đã chờ nàng ở ngoài cửa nhìn qua có chút chật vật, trên mu bàn tay và má đều có dấu vết trầy da.
San Nương cả kinh, vội tiến lên hỏi: “Làm sao vậy?”
Tam Hòa bẩm: “Vừa rồi cũng không biết tại sao, xe dừng lại ổn rồi, ngựa bỗng nhiên kinh hãi, còn đem càng xe đâm hỏng. Lúc nãy xe bị kéo đi sửa, em gọi người …”
Nàng còn chưa nói xong, bên cạnh bỗng nhiên có một người chen vào hỏi: “Làm sao vậy? Ta nghe nói xe ngựa nhà muội xảy ra chuyện?”
San Nương quay đầu nhìn lại, thì ra là Viên Sưởng Hưng vừa từ học lý ra tới. Nhìn hắn, nàng không khỏi nháy mắt - hắn rõ ràng là mới từ học lý đi ra, làm sao có thể ngay lập tức biết xe ngựa của nàng xay ra chuyện?
Viên Sưởng Hưng lo lắng ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: “Sắc trời hôm nay, nhìn có vẻ sắp mưa, nếu không để ta đưa muội muội về.”
San Nương trong lòng có nghi ngờ, tự nhiên sẽ không tùy tiện đáp ứnghắn, liền lắc đầu từ chối nói: “không cần, ta đợi một lúc chờ ca ca ta cùng nhau trở về cũng được.”
Viên Sưởng Hưng vội nói: “Nhưng Thất ca đã đi rồi, vẫn là ta đưa muội muội về thì hơn.”
San Nương tất nhiên là không tin lời hắn nói, liền quay đầu lại nhìn về phía Tam Hòa.
Cho đến lúc này, Tam Hòa mới có cơ hội đem lời vừa rồi bị Viên Sưởng Hưng chặn ngang nói tiếp: “Trước khi xe chúng ta xảy ra chuyện thìđại gia đã đi rồi. Thế nên em đã phái người trở về gọi xe, hay cônương trở lại học lý ngồi đợi chút? Chờ xe tới em lại đi gọi cô nương.”
Đấy! Người ngoài đều nói Ngũ lão gia là kẻ tiêu xài hoang phí sẽ khôngtránh khỏi táng gia bại sản. Bằng chứng là nhà Ngũ lão gia từ trênxuống dưới nhiều lắm cũng chỉ có năm vị chủ tử, thế nhưng lại có bốn chiếc xe ngựa, trong đó có một chiếc Ngũ lão gia bỏ ra rất nhiều tiền để mua về từ ngoài trấn, ấy là chiếc xe ngựa rất to kiểu dáng phương Tây – kỳ thật nhìn chiếc xe ngựa to như vậy cũng không thể trách người khác hiểu lầm, tuy rằng người trên trấn đều biết Ngũ lão gia đam mê hội họa, nhưng lại ít có người biết, một bức họa của Ngũ lão gia có thể dễ dàng đổi một chiếc xe ngựa to. Cho nên, San Nương trong nhà thật đúng là không thiếu xe ngựa.
Nhưng vấn đề là…
San Nương ngẩng đầu nhìn trời.
Viên Sưởng Hưng rất thành khẩn nói: “một lát nữa trời sẽ tối, trận mưa này thoạt nhìn sẽ không nhỏ, muội muội nếu muốn ở lại học lý để chờ, ta sẽ chờ cùng muội muội.”
San Nương nhìn hắn, nếu vứt được hắn, chi bằng đồng ý, liền quay về phía Viên Nhị nhún gối phúc lễ: “Vậy phiền Nhị công tử chịu khó giúp cho.”
Viên Sưởng Hưng liền mỉm cười, vội dẫn San Nương lên xe ngựa củahắn.
Sau khi San Nương và Tam Hòa đã ngồi vào chỗ của mình, xe ngựa liền rời đi. Viên Sưởng Hưng rất biết cách nói chuyện phiếm, mộtđường chỉ tán gẫu chuyện nhà với San Nương nhưng lại không có điểm tẻ nhạt. Chỉ đến lúc tới gần phủ Ngũ lão gia, hắn mới đột nhiên trầm mặc, nhìn San Nương nói: “Mấy ngày này ta vẫn luôn lo lắng cho muội muội, hiện giờ nhìn muội muội khí sắc vẫn tốt, cũng khiến ta yên tâm.”
San Nương cảm thấy khó hiểu mà nhìn hắn.
Viên Sưởng Hưng thở dài, nhìn San Nương muốn nói lại thôi, sau đó đột nhiên nói: “Muội muội yên tâm, mấy lời đồn đó ta đều không tin, muội muội ở trong lòng ta…”
hắn tựa như bỗng nhiên ý thức được mình đang lỡ miệng, đột nhiên ngậm miệng, lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe nói: “Muội muội tới nơi rồi.” Sau đó không đợi xe ngựa dừng hẳn, hắn liền vội vã nhảy xuống xe, dáng vẻ như đang trốn tránh điều gì.
San Nương cũng chưa tỏ thái độ gì, Tam Hòa đã theo bản năng năm chặt cánh tay San Nương. Sau khi chủ tớ hai người trao đổi ánh mắt, Tam Hòa mới đỡ San Nương xuống xe.
Giống như không nghe được lời hắn nói khi nãy, San Nương mỉm cười, hướng Viên Sưởng Hưng nói lời cảm tạ, sau đó được Nghiêm bá giữ cửa đưa vào bên trong phủ.
Nhìn bóng dáng nàng biến mất sau cửa lớn, trong mắt Viên Sưởng Hưng lóe lên ánh nghi ngờ, hắn nghiêng nghiêng đầu như đang nghĩ. Tuy rằng hắn tuổi tác không lớn, nhưng ở kinh thành cũng coi như là tay hoàn khố* có thâm niên, thường thích tìm mèo giỡn chó trêu chọc mấy tiểu cô nương. hắn vốn tưởng rằng, đối phó với đồ nhà quê như Thập tam nhi là việc dễ như trở bàn tay, lại không nghĩ biểu hiện của Thập tam nhi khác hẳn với với những cô nương mà hắn trêu chọc trước kia…
*Hoàn khố: nôm na là các cháu nhà giàu ăn chơi tiêu xài hoang phí.
Bỏ qua Viên Sưởng Hưng, chỉ nói đến San Nương. đi theo con đườngnhỏ, nghĩ tới màn biểu diễn vừa rồi của Viên nhị, San Nương bỗng nhiên mím môi cười, quay đầu đẩy bàn tay của Tam Hòa vẫn đỡ nàng từ nãy hỏi: “Vừa rồi em níu ta làm gì?”
Tam Hòa nhìn nàng cười nói: “không phải sợ cô nương mắc mưu sao. Thế nhưng cô nương của chúng em lại rất thông minh.” Giọng nói rơi xuống, mang theo những hạt mưa vẫn luôn vẫn luôn trực chờ rơi xuống đất, chủ tớ hai người nhấc váy chạy nhanh, trước khi mưa to đuổi tới thì kịp chạy vào Xuân Thâm Uyển.
Ngũ Phúc ra đón, thấy dưới hành lang những hạt mưa bắn ra tung tóenói: “Ôi, cơn mưa này thật là lớn, may mà cô nương kịp trờ về.” Lạinói: “Lý ma ma giờ còn chưa trở lại, sợ là bị mắc mưa.”
San Nương lúc này mới nhớ tới, nhũ mẫu của nàng lại xin nghỉ để về nhà.
Đến khi Lý ma ma về đến nơi, quả nhiên như lời Ngũ Phúc nói, bà bị ướt không khác gì con gà rớt vào nồi canh. San Nương lúc này đã lên giường, liền bảo Tam Hòa và Ngũ Phúc đi giúp Lý ma ma thu thập. Chỉ chốc lát sau, Tam Hòa lại lên lầu hai, thấy San Nương vẫn chưa ngủ, bèn tiến lên nhỏ giọng nói: “trên người còn tốt, không có thương tích gì, đầu gối thì có, sợ là ma ma đã quỳ ở nhà.”
San Nương nhíu mày trầm tư, sau đó hỏi: “Có hỏi ra được gì không?”
Tam Hòa lắc đầu, bỗng nhiên lại nói: “Đúng rồi, trên tay ma ma khôngthấy vòng tay.”
San Nương cười lạnh: “không cần phải nói, khẳng định lại bị tên kia cầm đi đánh bạc.” – nói xong, nàng bực mình mà đấm lên giường: “không hiểu sao ma ma không chịu rời khỏi tên khốn đó?!”
Tam Hòa thở dài nói: “Ma ma sợ lời thiên hạ gièm pha. Có câu ‘đầu lưỡi tuy mềm nhưng có thể đè chết người’”.
San Nương lại căm giận mà nện lên giường: “Chỉ có để những lời gièm pha đấy trong lòng mới bị nó đè chết người! Kia toàn là những kẻkhông liên quan, việc gì nhũ mẫu phải đem mấy lời của kẻ không quan hệ để ở trong lòng?! Chẳng lẽ trong lòng nhũ mẫu có những người đó, hóa ra bọn họ so với chúng ta còn quan trọng hơn à?!” – Cũng là người bị người khác
đồn đại lung tung, San Nương thật sự không hiểu được suy nghĩ của Lý ma ma.
Từ sau ngày đó, Viên Sưởng Hưng liền dùng ánh mắt quái dị (mà có lẽhắn cho là thâm tình) để nhìn San Nương, nhìn đến mức San Nương cảm thấy sởn tóc gáy, lúc sau đối với hắn càng là tránh còn không kịp. Mà Viên Sưởng Hưng mỗi lần bắt gặp nàng đang một mình một chỗ, tóm lại đều sẽ lưu lại mấy lời đau thương khiến người ta mơ màng nghĩ xa xôi. Thế cho nên đến cuối cùng, thậm chí đều bóng gió với nàng, đó là dù trong lòng nàng có người khác thì hắn đối với nàng vẫn là thềkhông thay đổi…
nói thật, San Nương bị biểu hiện của hắn làm cho mơ hồ. Nàng thật sựkhông thể hiểu được hắn làm vậy để mưu đồ điều gì, nghĩ tới đời trước, nàng vẫn không đoán ra dụng ý của hắn. Ghen tị với Viên Trường Khanh? Khẳng định là có, kiếp trước nàng vẫn biết hắn luôn ghen tị với Viên Trường Khanh. Nhưng hắn tới trêu chọc nàng là sao nhỉ? Chẳng nhẽ hắn thật sự cho rằng giữa nàng và Viên Trường Khanh có gì đó, cho nên muốn đào góc tường của Viên Trường Khanh?!
- -- Ha ha! San Nương cảm thấy chuyện cười này một chút đều khôngbuồn cười!
Tiết Đoan Ngọ vừa qua thì mùa mưa dầm lại tới, toàn bộ trấn Mai Sơn đều bị bao phủ một màn hơi nước mênh mang. Có đôi khi trời quang mây tạnh, chỉ một lát trời lại có chút mưa bay. Khi suy nghĩ của San Nương từ Viên Sưởng Hưng bay đến Viên Trường Khanh thì phát hiệnlúc này đã là trung tuần tháng năm, mà Viên Trường Khanh tựa hồ vẫn chưa có ý định trở về.
Đến lúc này San Nương rốt cuộc mới khẳng định, nàng cuối cùng đãquăng hẳn Viên Trường Khanh sau đầu – nếu không phải Viên Sưởng Hưng, nàng căn bản không ý thức được Viên Trường Khanh còn chưa có trở lại.
Thế nhưng, gần đây người khiến nàng phiền não lại không phải Viên Trường Khanh càng không phải Viên Sưởng Hưng, mà lại là nhũ mẫu của nàng.
San Nương phát hiện, người nhà nhũ mẫu gần đây đặc biệt chăm chỉ tới tìm bà, San Nương có hỏi thế nào, nhũ mẫu cũng không chịu nóithật, San Nương thật sự không yên tâm về nhũ mẫu, bèn ủy thác cho Quế thúc hỏi thăm giùm một chút xem trong nhà nhũ mẫu rốt cuộc đãxảy ra chuyện gì. Sau đó nàng mới biết được, tay trượng phu thích đánh bạc của nhũ mẫu thiếu một món nợ cờ bạc lớn ở bên ngoài, mỗi ngày bắt nhũ mẫu của nàng đưa tiền cho hắn trả nợ.
Cho nên ngày đó nàng trở về nhà sau giờ tan học, nhìn thấy gã đàn ông kia lại tới dây dưa với nhũ mẫu, San Nương nổi trận lôi đình nhất thời nhịn không được, lập tức sai tên đầy tớ gác cổng lấy cái xà giữ cổng đánh hắn chạy biến.
Mà Viên Sưởng Hưng đúng lúc đi ngang qua vừa vặn nhìn thấy mộtmàn này.
(Lời của Hen: Viên Sưởng Hưng thả thính, mỗi tội thính này không ăn thua.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...