Phiền Toái

Sau một trận mưa xuân, hàng cây xanh hai bên bờ sông Lạc Mai trông mướt mát hơn ba phần, hắt bóng xuống sông Lạc Mai như khối ngọc bích đang trôi lơ lửng.

Khối ngọc bích chập chờn xao động bởi một con thuyền buồm. Chỗ mũi thuyền có một văn sĩ mặc áo trắng đang đứng đón gió; nơi đuôi thuyền có một tiểu đồng tóc để chỏm đang cong mông xem xét động tĩnh của bếp trà —— Trong mắt người đi đường, một màn này giống như một bức tranh thủy mặc xinh đẹp. Chỉ trừ…

Văn sĩ áo trắng kia đang ngửa đầu, vẻ mặt si ngốc nhìn chằm chằm một điểm đen nho nhỏ trên bầu trời.

Đúng lúc đó dưới bầu trời sáng trong, xanh ngắt bỗng vang lên một tiếng kêu dài, điểm đen nhỏ đang bay lượn đột nhiên quay lại, bay về phía sau chiếc thuyền.

Vị văn sĩ áo trắng hoàn toàn quên mình đang ở trên thuyền, nhịn không được xoay người đuổi theo điểm đen kia, rốt cuột suýt đụng trúng cột thuyền.

Cũng may một người hầu trung niên từ khoang thuyền kịp thời duỗi tay đỡ ông.

“Lão gia coi chừng!” Người hầu bất đắc dĩ lắc đầu, rút tay rồi quay lại khoang thuyền.

Nhà đò thấy thế nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua điểm đen kia, cười nói: “Là chim ưng đó. Đã vài năm không thấy chim ưng trong núi bay ra rồi.”

“Đây không phải là...” Văn sĩ vừa há mồm muốn trả lời, chợt nghe được cách đó không xa truyền đến một tiếng huýt sáo.

Theo tiếng huýt sáo, con ưng đã bay xa đột nhiên quay về, sau đó thu cánh lại, như mũi tên từ không trung lao thẳng xuống.

Văn sĩ giật mình vịn cột thuyền, nghiêng đầu nhìn về hướng huýt sáo.

Chỉ thấy trên bờ, chỗ cầu gỗ để phụ nhân dễ dàng giặt đồ có một thiếu niên đang ngẩng đầu nhìn con chim to đáp xuống.

Lúc con ưng đến gần, thiếu niên cười ha ha, ném cá nhỏ trong tay lên không trung. Chim to xoay người bắt được cá nhỏ, sau đó sà xuống một thân cây cách đó không xa, cúi đầu mổ ăn.

Văn sĩ áo trắng thấy vậy, đột nhiên dùng sức vỗ cột buồm, chỉ về phía thiếu niên kia không tiếng động ra hiệu với nhà đò.


Nhà đò này đi theo văn sĩ áo trắng gần nửa tháng nên hiểu ý, chuyển bánh lái, thuyền nhỏ đi về phía thiếu niên.

Mà văn sĩ trên thuyền quan sát con chim ưng trên cây không chớp mắt.

Chim ưng hình như còn chưa trưởng thành, lông vũ màu trắng xen lẫn vằn sọc, mặc dù hình thể không lớn nhưng đâu đâu cũng lộ ra khí thế hung hãn.

Văn sĩ chỉ lo nhìn ưng lại không chú ý thuyền bọn họ đã đến gần thiếu niên phóng ưng.

Thiếu niên phóng ưng cũng đang nhìn chim ưng, nghe thấy tiếng nước phía sau, quay đầu lại thì thấy một con thuyền đang lao về phía mình, nhất thời sợ đến mức lập tức kêu to: “Này, này, này!”

Văn sĩ mới thu hồi tầm mắt trên chim ưng nhỏ, nhìn thiếu niên trên bờ.

Lúc này ông mới chú ý, thiếu niên kia không phải là người luyện ưng, từ y phục tơ lụa màu tím sậm thêu tùng hạc duyên niên là nhìn ra được, đây là một vị công tử thế gia.

Thuyền vững vàng cách thiếu niên ba bước thì ngừng lại. Văn sĩ chắp tay cười nói với vị thiếu niên bị dọa sợ kia: “A, xin lỗi, xin lỗi,” sau đó chỉ con ưng trên ngọn cây hỏi: “Xin hỏi công tử, đây là Hải Đông Thanh sao?”

Thiếu niên kinh ngạc nhướng mày, quan sát văn sĩ từ trên xuống dưới, vừa ngước cằm vừa cao ngạo nói: “Ngươi cũng biết nhìn hàng đấy.”

“Thế,“ Văn sĩ lập tức kích động, “Không biết công tử có chịu bỏ những thứ yêu thích không?”

Ai ngờ thiếu niên vừa nghe liền phát hỏa, hung dữ chống nạnh quát: “Ngươi dám ngấp nghé Hải Đông Thanh của tiểu gia?”

Hắn vừa dứt lời chợt nghe một giọng nói hơi trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên sau lưng: “Ta không biết, ưng của ta khi nào lại thành của Ngũ gia.”

Thiếu niên đang chống nạnh cứng đờ, cười cười rụt cổ một cái, ở sau lưng người tới nhe răng nhếch miệng một hồi, rồi thong thả quay đầu lại, cười ngây ngô với người tới nói: “Hai ta không phải huynh đệ sao, của ta là của ngươi, của ngươi… hắc hắc, tất nhiên ta cũng có phần.”


“Phải không?”

Theo hai chữ ngắn ngủi này, dưới cây liễu rũ bên bờ sông, bên cạnh một con tuấn mã màu đen chậm rãi xuất hiện một thiếu niên cao gầy.

Thiếu niên có làn da trắng nõn, mắt đen như mực. Màu da trắng ấy làm nổi bật cặp lông mày đen sẫm, khiến cho đôi mắt vốn sâu thẳm trông càng lộ vẻ trong trẻo lạnh lùng.

Mà sự cứng rắn trong ánh mắt thiếu niên, đừng nói là thiếu niên phóng ưng còn trẻ tuổi, dù là văn sĩ áo trắng trên thuyền cũng nhịn không được vô thức chấn động.

Thiếu niên cao gầy chậm rãi tiến lên, lẳng lặng nhìn thiếu niên y phục lộng lẫy. Sau đó đưa tay ra, cởi bao tay da bảo vệ trên tay thiếu niên kia, rồi đeo vào tay trái của mình, kế đó xoay người hướng về phía con ưng trên ngọn cây huýt sáo một cái.

Con ưng nhỏ nghe tiếng kêu, cũng theo đó kêu một tiếng dài, chỉ trong chớp mắt liền vỗ cánh, vững vàng đậu trên tay thiếu niên. Lúc này thiếu niên mới bước tới bờ sông.

Thiếu niên y phục lộng lẫy bị vứt lại ngẩn ngơ một trận, cho đến khi thiếu niên mang ưng quay lại dưới cây liễu to, đặt con ưng lên bệ ưng trên yên ngựa, lại duỗi tay cởi dây cương trên cây, thiếu niên y phục lộng lẫy mới hoàn hồn, nhanh chóng xoay người đuổi theo.

“Này, sư huynh, sư huynh, tha cho ta lần này đi, không phải do ta thấy A Khôi khó chịu sao? Huynh nhốt A Khôi cả ngày, A Khôi sẽ mất hứng.”

Thiếu niên cao gầy đột ngột dừng động tác cởi dây cương, đứng đó suy nghĩ một lát, quay đầu lại nói: “Nói cũng đúng, không bằng đưa nó về chỗ ngoại tổ của ta, cũng tự tại hơn.”

“Hả? Á? Đừng mà!” Thiếu niên y phục lộng lẫy kêu thảm thiết, “Coi như ta sai được chưa? Ta nhận lỗi với ngươi, ngươi đừng đưa A Khôi đi…”

Trong khi hai người thiếu niên ở nơi đó dây dưa không rõ, văn sĩ áo trắng đã sớm bảo nhà đò neo lại, lại đỡ tay nhà đò ấy xuống thuyền, vội vàng đuổi theo.

“Nhị vị công tử, xin chào.” Văn sĩ chắp tay với hai thiếu niên đang dây dưa không rõ.


Thiếu niên y phục lộng lẫy xoay đầu lại, thấy là văn sĩ áo trắng này, đầu tiên là nhíu mày, đột nhiên con ngươi đảo một cái, kéo thiếu niên cao gầy kia, chỉ vào văn sĩ nói: “Viên lão đại, ông ta muốn mua Hải Đông Thanh của ngươi đó!” Lại nói, “Ta chỉ thay ngươi thả ưng một lúc thôi, ta cũng không ngấp nghé bảo bối của ngươi, người ngấp nghé bảo bối của ngươi là ông ta!

Văn sĩ nhìn ngón tay thiếu niên chỉ vào chóp mũi mình cũng không giận, vươn tay đẩy ngón tay của thiếu niên ra, cười nói với chủ nhân của con ưng: “Cũng không thể coi là ngấp nghé. Ta chỉ muốn hỏi một chút, đây là Hải Đông Thanh đỉnh đỉnh đại danh ư?”

Thấy văn sĩ hào hoa phong nhã, lễ độ hỏi, thiếu niên cao gầy giãy khỏi tay thiếu niên y phục lộng lẫy, cũng đáp lễ với văn sĩ: “Đúng thế!”

“Con này vẫn chưa trưởng thành đúng không?” Văn sĩ nhìn con ưng trên kệ, nhịn không được bước lên một bước, lại bị thiếu niên y phục lộng lẫy cảnh giác bước ngang ngăn lại.

Văn sĩ cười áy náy, lui về sau một bước, nhưng hai mắt vẫn vững vàng dán trên người con ưng, vừa làm động tác giống như cầm bút, nói: “Ta từng thấy Hải Đông Thanh trên bức họa của An tiên sinh, đây là lần đầu tiên thấy vật sống. Hóa ra Hải Đông Thanh có thần vận như vậy…”

Văn sĩ nói xong, ánh mắt nhìn con ưng nhỏ dần dần ngây dại.

Ánh mắt si ngốc này khiến lòng thiếu niên y phục lộng lẫy nổi lên cảnh báo, lui về sau một bước, đến bên cạnh thiếu niên cao gầy, thấp giọng nói: “Lão đại, lão già này đầu óc có vấn đề thì phải?”

Mà kỳ thật, trông văn sĩ kia chỉ khoảng ba mươi tuổi, vả lại mặt mày rất tuấn lãng.

Nhân phẩm, bản tính như thế khiến Viên Trường Khanh đột nhiên có loại cảm giác quen thuộc. Đôi mắt của hắn chợt lóe lên, sau đó làm như vô tình kêu một tiếng: “Ngũ gia!”

“Hả?”

Ngũ hoàng tử Chu Sùng với y phục lộng lẫy và Ngũ lão gia Hầu Phong đồng thời đáp một tiếng.

Hai người đáp xong, không hẹn mà kinh ngạc nhìn đối phương, sau đó cùng nhau xoay đầu nhìn Viên Trường Khanh vừa gọi họ.

Nét mặt Viên Trường Khanh đầy kinh ngạc, còn kinh ngạc đến mức quên luôn mình muốn nói gì.

Vì vậy Chu Sùng nghiêng đầu trừng Ngũ lão gia, nói: “Hắn gọi ta, ông trả lời cái gì?!”

Ngũ lão gia ngẩn người, cười giải thích: “Hiểu lầm, hiểu lầm, ở nhà ta cũng đứng thứ năm.” Nói xong, lại cười cười, chắp tay với hai thiếu niên: “Mạo muội. Chỉ là ở phương Nam chúng ta rất ít khi nhìn thấy con ưng như thế, nhị vị công tử tha lỗi.”

Suy nghĩ một chút, cuối cùng cảm thấy buông tay thì đáng tiếc lắm, Ngũ lão gia bèn dò xét hỏi thử: “Không biết con ưng này…”


Chu Sùng không khách khí nói: “Đây là quà mà trưởng bối trong nhà tặng sư huynh ta, sao có thể bán cho ông? Huống chi đây là Hải Đông Thanh, là bảo bối có tiền cũng không mua được!”

“A,” Ngũ lão gia lễ phép hạ thấp người, “Quả nhiên là ta mạo muội.” Nói xong, ông lui về sau một bước, muốn xoay người rời đi.

Lúc này, chợt nghe thấy Viên lão đại hỏi: “Tiên sinh cũng yêu ưng?”

Chu Sùng cực kỳ kinh ngạc, hắn không ngờ Viên Trường Khanh sẽ chủ động tiếp lời.

Ngay cả đuôi mắt Viên Trường Khanh cũng chưa từng cho hắn, chỉ mỉm cười nhìn Hầu Ngũ lão gia.

Ngũ lão gia cười nói: “Chẳng qua lúc này đang vẽ bức tranh ưng, muốn đến gần quan sát chút thôi.”

Viên Trường Khanh thoáng trầm ngâm, nói: “Con ưng này thật sự do trưởng bối trong nhà tặng, không thể nhường cho tiên sinh. Bất quá nếu tiên sinh chỉ vì vẽ ưng, thì ta có một biện pháp...”

“Hả?” Chu Sùng giật mình xoay đầu lại. Hắn biết Viên Trường Khanh, nhưng cho tới bây giờ đều không phải một người nhiệt tình!

Chỉ nghe Viên Trường Khanh lại nói: “Sắp tới ta sẽ đến học tại thư viện Mai Sơn, nếu như tiên sinh muốn xem ưng, thì có thể đến thư viện Mai Sơn tìm ta. Ta tên là Viên Trường Khanh.”

Kỳ thật, không chỉ Chu Sùng giật mình, Ngũ lão gia cũng rất giật mình.

Năm nay, Ngũ lão gia Hầu Phong vừa vặn ba mươi lăm tuổi. Là một nam nhân ba mươi lăm tuổi, cho dù không làm việc đàng hoàng nhưng cuối cùng cũng là một nam tử có tâm trí thành thục. Huống chi ông có sở trường vẽ. Những họa sĩ đều am hiểu quan sát. Mặt mày thiếu niên này trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến Ngũ lão gia cảm thấy, người này là một người lãnh đạm. Một thiếu niên có tâm tính như thế lại chủ động nhiệt tình bày tỏ… Mặc dù Ngũ lão gia không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng đã sớm hoài nghi.

“Chuyện này… thật sự quá mạo muội.” Ngũ lão gia cười từ chối, “Vốn cũng do lần đầu ta nhìn thấy Hải Đông Thanh mới nhất thời kích động để thất lễ, ngược lại khiến công tử nhọc lòng. Nếu công tử đến thư viện Mai Sơn học tập, trấn Mai Sơn này cũng không lớn bao nhiêu, có lẽ tương lai còn có duyên gặp mặt.” Nói xong, Ngũ lão gia chắp tay, xoay người đi ngay.

Sau lưng, Chu Sùng kinh ngạc sờ trán Viên Trường Khanh: “Ngươi sao vậy? Bị bệnh à?”

Viên Trường Khanh đẩy tay hắn ra, giọng điệu ỉu xìu không rõ nói: “Thiện chí giúp người thôi”, rồi thi lễ với Ngũ lão gia đã quay lại trên thuyền.

Do đó, trên thuyền và bên cạnh bờ sông, song phương cứ thế nho nhã lễ độ chào từ biệt lẫn nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận