Phiến Phiến Hoa Phi

Tháng chín đến nhanh, hoa quế nở rộ.

Tháng mười lướt qua, hoa quế rụng tàn.

Năm nay ta chẳng còn hứng tự nhặt hoa quế đem phơi, chỉ sai Mịch Nhi dẫn theo các cung nữ rửa sạch hoa, phơi khô rồi cất đi cẩn thận. Chớp mắt đã sắp đến tết, qua tất niên ta đã mười chín tuổi, đã ở trong cung được năm năm.

Ngày mười ba tháng mười một, ta thấy không được khỏe, bảo Mịch Nhi truyền Triệu thái y đến.

Triệu thái y bảo ta sắp làm mẹ rồi.

Nghe tin xong, ta đã ngẩn ra rất lâu. Trong cung có nhiều hoàng tử công chúa, nhưng ta chưa từng nghĩ cũng sẽ đến lượt mình.

Hoàng thượng biết tin cũng cực kỳ vui mừng, vội vàng bỏ điện Cần Chính chạy tới chỗ ta. Lúc đến cũng không nói gì, chỉ ôm ta thật chặt. Ta nói Hoàng thượng làm thần thiếp khó thở quá, bệ hạ mới buông ta ra, nâng mặt ta lên nhìn tới nhìn lui, trong mắt tràn đầy mừng rỡ.


Năm nay phải dưỡng thai nên tết đến ta không ra ngoài.

Lễ chúc, đón giao thừa, đốt cành sồi, e là Hoàng thượng cũng bận chẳng đến được chỗ ta. Trừ Lương quý nhân đến một lần, cung Đường Lê vắng ngắt.

Ta lại không thấy cô đơn nữa, tự cảm thấy mình lớn tuổi hơn chút, tính tình cũng không còn ấu trĩ như xưa. Chứ ngày trước, ta sợ nhất là mấy ngày yên ắng thế này.

Nửa đêm, trong cung bắn pháo hoa, ta dặn Mịch Nhi để ý cửa nẻo rồi đi ngủ.

Gần đây giấc ngủ không sâu, lúc mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng bước chân, chăn bị kéo ra.

Ta mở mắt, thấy Hoàng thượng đang cười với ta.

- Sao Hoàng thượng lại đến ạ? Chẳng phải hôm nay người phải đón giao thừa ở chỗ Hoàng thái hậu ư?

- Ta ngồi một lát, liền lấy cớ bận việc ở điện Cần Chính để xin lui. Năm nay một nhà ba người chúng ta cùng đón tết.

Nghe bệ hạ nói một nhà ba người, ta thấy ấm lòng lắm. Ta chưa từng đòi hỏi người phải thuộc về mình ta. Hậu cung vẫn sẽ đông đúc thôi, nhưng vào lúc này, ta thấy mình hạnh phúc.

Ta vùi mình vào lòng bệ hạ, người kể ta thật nhiều chuyện về lần đón giao thừa này, ai kể chuyện hài hước gì, ai chuẩn bị tiết mục gì hay. Hôm nay tết đến được thả lỏng, mọi người cũng không câu nệ lễ tiết, con cháu Hoàng gia cũng chỉ có ngày tết được tụ tập đông đủ.

Ta nghe lại nhớ cái tết ở quê nhà, cũng là đại gia đình quây quần đón giao thừa. Chỉ là lúc ấy ta còn nhỏ, ham ra ngoài hóng pháo hoa, bây giờ lớn rồi lại muốn ngồi cùng cha mẹ.

Bệ hạ xoa đầu ta, nói:


- Sang năm chúng ta đón giao thừa cùng nhau. Muốn ngắm pháo hoa thì cùng ngắm, muốn ngồi một chỗ thì trẫm ngồi với nàng, có được không?

Qua tết, ngày tháng lặng lẽ trôi, qua tháng hai, qua tháng ba, cơ thể dần nặng nề hơn, ta cũng lười ra ngoài.

Hoàng thượng sợ ta buồn, lúc không đến được lại sai người lúc đưa quạt, lúc đưa trâm cài sang. Hai hôm trước còn đưa một con mèo Xiêm đến, ta dù chẳng thích mèo mấy nhưng ngồi không buồn chán, có nó cũng thấy đỡ.

Đại công chúa cũng được bệ hạ nhờ cậy, thường đến chỗ ta chơi. Ta nói trước với nó rằng, bây giờ ta không thể chơi đá cầu và đánh đu với nó được. Con bé lúc thì tập viết, lúc thì đọc sách, ngẩng đầu mím môi cười nói ta phải chăm sóc bản thân, không cần để ý đến nó.

Có lúc nhìn ngắm Đại công chúa, ta lại thấy ngẩn ngơ. Không biết từ lúc nào, con bé đã cao lên nhiều, gương mặt bầu bĩnh đã thon gọn lại, lúc cười sẽ e thẹn cúi thấp đầu xuống chứ không hớn hở toe toét như xưa nữa.

Ngày mười bảy tháng sáu, Lục hoàng tử của Hoàng thượng chào đời.

Hôm ấy sáng sớm có mưa, bầu trời sầm sì. Lúc ta tỉnh dậy lại thấy có ánh nắng nghiêng nghiêng, Hoàng thượng đang ngồi bên giường chơi với Lục hoàng tử trong lòng. Thấy ta tỉnh lại, bệ hạ bế thằng bé đến cho ta nhìn.

Ta chẳng nhớ được bệ hạ đã nói những gì, chỉ hơi bần thần. Năm trước, cũng lúc này đây, ta còn đang đứng dưới ô, nói với người mấy câu không đầu không đuôi, mà bây giờ hai ta đã hạnh phúc đón chào thành viên mới như một gia đình bình thường.

Bệ hạ đặt tên cho Lục hoàng tử là "Hân Uyên", ý là ánh sáng rọi trong đêm tối.


Ngày mồng ba tháng bảy, hạ chỉ, vì có công khai chi tán diệp cho Hoàng gia, Dao quý nhân tấn lên Dao tần, cho phép nữ quyến trong nhà vào cung thăm hỏi.

Ta chẳng để ý mình có được phong Tần hay không, nhưng cứ nghĩ đến mười ngày sau mẹ sẽ được tiến cung là mừng đến nỗi không ngủ được. Suốt năm năm nay, đây là tin đáng mừng nhất ta được nghe.

Ngày mười ba tháng bảy, ta thấp thỏm đứng chờ trước cửa cung Đường Lê từ sớm, xa xa nhìn thấy hai thái giám dẫn đường dẫn mẹ đến, miệng ta cười mà nước mắt đã giàn giụa lúc nào không hay.

Đến gần mới thấy mẹ cũng đang khóc, môi run run không nói ra lời muốn hành quốc lễ. Ta không muốn nhận cái lễ này nhưng lại sợ người ta nói ra nói vào nên chỉ đành đợi mẹ hành lễ xong thì đỡ dậy ngay, tự mình hành gia lễ. Xong rồi chúng ta mới vừa nói chuyện vừa vào cung Đường Lê.

Gặp mặt cũng chỉ ngồi với nhau được nửa ngày, nói vài chuyện nhỏ con con, mẹ dặn ta phải bảo trọng, cố gắng giữ gìn sức khỏe. Qua bữa tối là có người tới đón mẹ ra ngoài.

Ban đêm lúc ngủ, ta khóc đến nỗi đầu phát đau. Ta hỏi Mịch Nhi, rõ ràng lúc mới vào cung, ta chỉ cao đến bả vai của mẹ thôi, bây giờ sao mẹ còn thấp hơn ta thế này? Ta nhìn bức tường hoàng cung cao vợi, thật sự không dám nghĩ do ta đã lớn lên hay mẹ đã già rồi, không biết đến bao giờ mới được gặp lại lần nữa.

Bây giờ mới thấm thía câu thâm cung sâu như biển.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui