Nhờ có Trương thúc Trương thẩm hỗ trợ lo liệu, tang sự của Giang gia được tổ chức ngay ngắn trật tự, quan tài sơn hồng tùng mộc loại tốt nhất cũng kịp thời đặt vào linh đường.
Chi tiêu này nọ các thứ, Trương thúc Trương thẩm đều nhất nhất báo cáo rành mạch lại cho Hàm Châu, Hàm Châu cùng muội muội quỳ gối ở linh đường, tất cả đều giao cho bọn họ tự quyết định, sau này nàng sẽ lại xem.
Giờ khắc này, trong lòng nàng chỉ có bi thương, không còn tâm trí để lo những việc khác, cũng may Trương thúc Trương thẩm là lão nhân trong nhà, Hàm Châu vô cùng tín nhiệm bọn họ.
Sau khi báo tang, một ít bằng hữu cũ của Giang gia sôi nỗi tiến đến phúng viếng.
Trương Phúc bị Trình Ngọc dùng cây gậy trúc hung hăng đâm vào phía sau lưng, nằm bò dưỡng thương năm ngày vẫn chưa tốt lên, nếu trong phủ không có việc gì, hắn khẳng định sẽ vẫn còn tiếp tục tĩnh dưỡng. Vậy mà hiện giờ lại cố nhịn đau đứng lên, lấy thân phận con rể để tang đón khách, trên mặt tuy lộ một mảnh bi thương, trong lòng lại đang nở hoa. Lão gia ra đi, hắn cũng đau buồn, thế nhưng trước khi lão gia lâm chung lại đem đại tiểu thư hứa gả cho hắn, nội việc nghĩ đến một trăm ngày sau, mỹ nhân đinh hương kiều mỹ kia liền sẽ là thê tử của hắn, chẳng sợ việc ba năm sau mới có thể chân chính viên phòng, Trương Phúc cũng đã vô cùng cao hứng rồi.
Các khách nhân thấy cách ăn mặc nửa nhi của hắn, tự nhiên buồn bực, biết được nguyên nhân phía sau, trong lòng đều nổi lên một trận tiếc hận.
Đây quả thực là mang tiên nữ gả cho tên dân thường thô kệch mà.Nhưng vì sao Giang Ký Chu lại phải làm như vậy? Nếu là bình thường, có thể kéo dài thêm mấy ngày, khẳng định sẽ chọn cho nữ nhi một con rể tốt môn đăng hộ đối. Thế nhưng cái loại tình hình ngày hôm qua, chỉ có thể lập tức kén rể, cũng chỉ một mình Trương Phúc là người mà ông hiểu rõ tận cùng gốc rễ, nếu chọn hắn, tương lai sinh nhi tử có thể kế thừa nhang khói Giang gia, coi như cũng tạm chấp nhận được.
Tri huyện Thẩm Trạch cũng tới phúng viếng.
Giang Ký Chu là huấn đạo ở trường huyện, cùng làm quan trong một vùng nên theo lý hắn phải tới.
Buổi sáng khi biết được Giang Ký Chu do tức giận công tâm mà chết, Thẩm Trạch tuy giật mình nhưng lại vui sướng khi người gặp họa, Giang Ký Chu tồn tại, hắn muốn nạp Hàm Châu làm thiếp phải phí chút công phu, hiện tại Giang Ký Chu chết rồi, một bé gái mồ côi như Hàm Châu, còn không phải sẽ trở món đồ vật cho hắn tùy ý nhào nặn hay sao? Dưỡng thêm vài năm, lại đem tiểu muội muội ngây thơ đáng yêu kia thu vào trong phòng, tỷ muội cùng nhau hầu hạ hắn, ngẫm lại liền thấy lâng lâng.
Nhưng khi tới Giang gia, lại phát hiện trước khi Giang Ký Chu lâm chung đã an bài cho nữ nhi một cọc hôn sự mới.
Cũng may chỉ là một hạ nhân.
Đi đến trước linh cửu, quét mắt về phía đầu quan tài liền thấy một mỹ nhân mặc áo tang cúi đầu khóc thút thít, Thẩm Trạch chỉ nói một câu nén bi thương rồi xoay người rời đi.
Khi ra cửa, đột nhiên nghe được tiếng vó ngựa dồn dập.
Thẩm Trạch tạm thời không có lên xe, quay đầu nhìn lại.
Thấy một nam tử áo xanh bay nhanh đến, tới trước cửa Giang gia liền thít chặt dây cương, tuấn mã hí vang, cao cao nâng lên móng trước, người ngồi trên ngựa còn không thèm đợi tuấn mã đứng vững đã nhảy xuống, đi thẳng vào trong nội viện Giang gia.
Người gác cổng lại không cho hắn vào.
"Tránh ra!" Cố Hành vô cùng tức giận, hồng vành mắt quát lớn.
Người gác cổng thô lỗ duỗi tay ngăn ở trước cửa, hung hăng thóa mạ hắn một ngụm: "Phi! Cố gia các ngươi hại chết lão gia nhà ta, cư nhiên còn mặt mũi tới tế bái, đây là muốn làm tiểu thư chúng ta cũng tức chết sao!"
Cố Hành cứng đờ, ngay sau đó nhíu mày: "Mời Trương thúc ra đây, ta muốn cùng với ông ta nói chuyện."
"Cha ta cùng ngươi không có gì để nói cả!" Trương Phúc bước nhanh đi tới, đứng ở bậc thang nhìn xuống đối diện, hắn đã từng chỉ có thể khom lưng cung nghênh thư sinh tuấn tú này, nên hiện tại vừa hận vừa đắc ý, "Cố gia oan uổng tiểu thư nhà ta, làm tức chết lão gia ta, việc này hàng xóm láng giềng đều rõ như ban ngày, nếu ngươi không tin, có thể trở về hỏi lão thái thái nhà ngươi một chút, xem một chút lương tâm của bà ta có phải bị chó ăn mất luôn rồi không!"
"Chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, cho ta đi vào, ta sẽ cùng Hàm Châu giải thích." Cố Hành khinh thường cùng một tên hạ nhân so đo, nhìn vào viện nói.
Trương Phúc cười lạnh, vô tình nhắc nhở hắn: "Hôm qua Giang, Cố hai nhà đã từ hôn, trước khi lão gia lâm chung đã chọn ta ở rể, giao ta chăm sóc đại tiểu thư, thỉnh Cố tú tài thủ lễ, về sau đừng kêu khuê danh của nàng."Sắc mặt Cố Hành đột nhiên trắng bệt, khó có thể tin mà lập lại: "Ân sư chọn ngươi ở rể?"
Trương Phúc không nói gì, chỉ đem ngực đĩnh đến càng cao.
Từ nay về sau, cô nương như Bồ Tát kia, chính là người của Trương Phúc hắn.
Đương lúc Cố Hành còn đang hoảng hốt, sau khi trầm mặc thật lâu, hắn vén lên vạt áo quỳ xuống ở trước cửa Giang gia, hướng về phía linh đường dập đầu thật mạnh ba cái: "Ân sư dạy ta đọc sách, chỉ dẫn ta đối nhân xử thế, lại còn đem hòn ngọc quý trên tay đính hôn với ta, chi ân giáo dưỡng dìu dắt, Cố Hành kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng không đủ báo đáp. Thế nhưng Cố Hành ở phủ thành, không biết trong nhà có biến cố, không thể kịp thời khuyên can, khiến ân sư ôm hận mà ra đi, Cố Hành muôn lần chết cũng không chối từ."
Ngẩng đầu lên, mặt đã đầy nước mắt.
Hắn thường tới Giang gia, Giang Ký Chu ngày thường đối với người con rể này cũng khen không dứt miệng, hàng xóm láng giềng đều biết Tử Diễn của Cố gia tài cao bát đẩu, quân tử khiêm nhường, lúc này lại chỉ thấy một nam nhân thân cao bảy thước dung mạo tuấn tú đang rưng rưng quỳ gối ngoài cửa, nhìn vô cùng đáng thương. Mọi người đều âm thầm mắng lão thái thái thật hồ đồ, tàn nhẫn chia rẽ một đôi uyên ương.
Đã vậy còn dẫn tới việc Hàm Châu kén rể chỉ là một hạ nhân càng khiến nhiều người tiếc hận.
Trương Phúc không thích nghe, sai người đuổi Cố Hành đi, Cố Hành quỳ thẳng không dậy nổi, hạ nhân Giang gia đem hắn kéo ra, hắn liền đổi địa phương khác quỳ xuống, không cẩn thận té ngã rồi lại một lần nữa quỳ lên, trên mặt không có phẫn nộ không có bất mãn, chỉ có đau xót, nhóm láng giềng đến xem bắt đầu khuyên Trương Phúc đừng làm khó hắn, lại nói đều là do Cố lão thái thái sai.
Trương Phúc chỉ có thể từ bỏ, mang theo người đi vào trong.
Cố Hành vẫn như cũ thẳng eo quỳ gối nơi đó.
Thẩm Trạch nhìn thật sâu vào hai mắt hắn, suy ngẫm lời Cố Hành vừa mới nói, chợt cười, rồi lên xe rời đi.
Trời đã dần dần tối, láng giềng tò mò, lén thăm dò, thấy Cố Hành vẫn còn quỳ ở trước cửa Giang gia, người thì không quan tâm bỏ đi, người thì cùng bà tử, gã sai vặt quen biết thì thầm bàn tán, thậm chí có người còn chạy đi cấp báo cho chủ tử nghe.
Cố lão thái thái không dám lộ diện, lo lắng tôn tử cứ quỳ ở đấy thì sự việc lại càng nghiêm trọng, bèn phái người thỉnh Cố Hành trở về.
Cố Hành mắng gã sai vặt kia, lại tiếp tục quỳ.
Trương Phúc không muốn nói cho Hàm Châu, thế nhưng Trương thúc đi ra ngoài nhìn nhìn, lắc đầu, rốt cuộc vẫn đem sự tình báo cho nàng.
Hàm Châu thờ ơ.
Cố Hành có quỳ cả một đêm thì như thế nào? Tổ mẫu hắn hại phụ thân nàng tức chết, nếu hắn có để lại mạng bồi thường, cũng sẽ không thể nào bù đắp được. Oan có đầu nợ có chủ, việc này không phải do Cố Hành làm, nàng không hận hắn, nhưng nàng không muốn gặp mặt hắn, hôn ước đã hủy, hai nhà không còn quan hệ gì nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...