“Là do ta tiến bộ hay do ngươi thụt lùi?” Phong Thiệu kinh ngạc.
Kiếm thế của hai người đã dừng lại khiến đỉnh núi an tĩnh trong thoáng chốc, bên tai chỉ còn lại tiếng gió xào xạc vút qua triền núi, thổi cho trường bào khẽ lay động.
Trong không trung ẩm ướt còn mang theo linh khí vỗ về da thịt, nhẹ nhàng khoan khoái như thể được rót thẳng vào trong lục phủ ngũ tạng.
Phong Bạch nhấc tay lau mồ hôi trên trán đối phương, sau đó thuận tiện vuốt ve mi mắt của y rồi nói: “Là do thúc thúc tiến bộ.
Đây là dấu hiệu sắp đột phá kiếm ý tam trọng thiên phải không?”
“Ngược lại mới đúng.” Phong Thiệu thu hồi kiếm rồi ngồi dựa vào thân cây, tà mắt liếc nhìn hắn, nói: “Sao ta nhìn kiểu gì cũng thấy là do ngươi thụt lùi? Không bàn đến kiếm pháp của Côn Luân vốn đứng đầu Cửu Châu, thế nhưng dù thực lực của ta có hơn Đan Thanh lại không thể so được với Bích Thục.
Ngươi có thể giải quyết các nàng chỉ bằng một chiêu nhưng lại bị ta dây dưa không ngừng?”
Phong Bạch cũng thu kiếm rồi ngồi xuống cạnh y, cánh tay đặt lên vai đối phương, nhẹ nhàng xoa ấn “Nếu không phải ngày đó Đan Thanh hấp thu hơn phân nửa tinh huyết nguyên phách của Bích Thục thì ta cũng không thể giải quyết được bà ta chỉ với một chưởng.”
“Một chưởng? Như thế mà gọi là một chưởng à?” Phong Thiệu quay đầu, dùng ánh mắt khinh thường nhìn chân trước của Phong Bạch.
Móng vuốt sắc bén ở nơi đó đã được thu hồi chỉ chừa lại đệm thịt thật dày mềm mại, lúc này còn đang xoa bóp trên vai y.
Phong Bạch thoáng chớp mắt, phần đầu mọc lên tai hổ bỗng nhiên bị tát một cái, đau đến mức khiến y lập tức bắn ra, bàn tay cũng hóa thành năm ngón gãi gãi đầu.
Phong Thiệu dựng thẳng lông mày dạy bảo: “Duy trì hình người cho tử tế, sư huynh ta mà nhìn thấy ngươi như vậy thì sao chịu được?”
“Chỉ cần ta luyện kiếm tốt, đừng nói là nửa người nửa thú, cho dù có biến hoàn toàn thành thú thì hắn cũng chỉ để ý việc ta lấy cái gì để cầm kiếm thôi…” Phong Bạch nói nhẹ bẫng.
“Sư huynh ta một lòng hướng kiếm thì thôi, nhưng dáng vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh này của ngươi đừng để sư tôn ta trông thấy.” Phong Thiệu ngắt lời hắn, nâng tay vỗ một cái đét vang giòn trên mông của Phong Bạch.
Phong Bạch thuận theo nắm lấy tay đối phương, mắt vàng híp lại: “Ta ở Côn Luân đã bốn năm, thúc thúc còn muốn che giấu bao lâu nữa?”
Phong Thiệu hơi sửng sốt, trên mặt lập tức nở một nụ cười trấn an “Gấp cái gì, để qua thêm vài năm nữa rồi nói.
Dù sao hiện giờ ngươi cũng là sư điệt của ta.”
Phong Bạch cẩn thận ngắm nhìn dung mạo của Phong Thiệu, bỗng nhiên nói: “Ta hối hận khi làm sư điệt của người.”
Phong Thiệu hỏi lại: “Như bây giờ có gì không tốt? Học kiếm chiêu cũng giúp gia tăng thực lực của ngươi giống như hổ mọc thêm cánh, trước tiên cứ chăm chỉ học tập mới đúng, sao vẫn còn canh cánh chuyện này không buông?” Nếu để sư tôn ta biết ngươi là con hổ kia, không đuổi ngươi ra khỏi Côn Luân cũng phải đánh gãy cái chân thứ ba của ngươi.
Bản lĩnh hiện giờ của Phong Bạch có thể đối phó được với tu giả Kim Đan, nếu may mắn thì vẫn có một phần khả năng chiến thắng được tu giả Nguyên Anh, thế nhưng muốn chống lại đại năng Phản Hư kỳ, cho dù có là nhân vật chính cũng phải đợi đến cuối phim mới được!
Loại nhân vật chính như Phong Bạch, thời gian ban đầu chắc chắn sẽ bị Thái Dần chà đạp.
Nhìn thấy Phong Thiệu trợn trắng mắt đứng dậy, đuôi hổ của Phong Bạch liền lập tức quấn lấy y, giống như một con rắn trói chặt đôi chân của đối phương: “Thúc thúc đi đâu?”
“Tắm rửa.”
Phong Thiệu không trở về hồ Hàn Băng trong động phủ mà tắm rửa luôn ở trong con sông nhỏ trên đỉnh núi gần đó.
Dù sao cũng là tiên cảnh Côn Luân linh khí dồi dào, nước nơi này trong veo thấy đáy, gió sông thổi tới mát lạnh.
Bầu trời trên cao vạn dặm chẳng có một bóng mây, khiến cho ánh nắng rực rỡ, tươi đẹp bao trùm toàn bộ không gian.
Được tắm táp trong hoàn cảnh như thế này thật sự rất thoải mái, tất cả mồ hôi nóng đều được gột rửa sạch sẽ.
Trong lúc Phong Thiệu híp mắt sắp ngủ gật thì lại thấy có người không an phận muốn tới đây trêu chọc.
Sau khi y không kiên nhẫn đánh rớt bàn tay kia, đối phương đơn giản là nhào cả người lên dính lấy y, nóng bỏng đến mức khiến người ta đứng ngồi không yên, càng khỏi bàn đến chuyện nghỉ ngơi.
“Thành thật một tí đi, ngươi muốn hút cạn ta à?” Phong Thiệu muốn đạp hắn nhưng chân lại bị Phong Bạch nắm lấy, vuốt ve từ mắt cá chân leo lên từng tấc da thịt.
Sau đó hắn tiến đến gần bên tai Phong Thiệu, khẩu khí ác liệt nhưng giọng nói lại tỏ vẻ oan ức: “Rõ ràng đều để cho thúc thúc tẩm bổ trở lại rồi.
Như thế vẫn chưa đủ ư? Vậy thúc thúc cũng giúp ta đi, để ta đút thúc thúc ăn no…”
Phong Thiệu bị hắn trêu chọc đến mức run rẩy, nâng tay sờ lên hai cánh môi mỏng của hắn rồi lại nhẹ giọng quát lên:“Câm miệng, thế những lúc không có ta ở bên cạnh thì ngươi làm thế nào, tay có chai lên không?”
Phong Bạch cúi đầu nhìn tay mình sau đó lại giơ lên trước mắt Phong Thiệu, nghiêm túc nói: “Có.”
Phong Thiệu bật cười ha hả, ôm lấy hắn ngã nghiêng xuống rồi hôn bép một cái lên mỗi bên gò má của Phong Bạch: “Xem này xem này, đúng là rất oan ức, lại còn phải làm nhiều việc một lúc.” Y cúi đầu nhìn đôi bàn tay của Phong Bạch.
Bên mặt trái thon dài trắng non nhưng trong lòng bàn tay với những đường vân chằng chịt lại lộ ra mấy nốt chai tinh tế, nhìn vô cùng mạnh mẽ
Hầu như những tu giả coi trọng dung mạo sẽ không để lại các dấu vết rõ ràng như thế này, ngược lại người không chú ý đến vẻ bề ngoài nhưng với tu vi của tu giả thì những dấu vết đó sẽ tự khắc biến mất sau một thời gian.
Vết chai của Phong Bạch tinh mịn như thế này, chứng tỏ nó được tạo ra trong một thời gian rất dài.
“Thật chăm chỉ…” Phong Thiệu thở dài một tiếng, sau đó ngẩng đầu: “Những năm kia ngươi đã dùng bao nhiêu thời gian để tu luyện?”
Phong Bạch nhìn ánh mắt của y, trên mặt mang theo ý cười nhưng câu trả lời lại theo kiểu ông nói gà bà nói vịt: “Vậy còn thúc thúc?”
Phong Thiệu thấy quái lạ: “Không phải ta đã nói rồi ư?”
Phong Bạch nhìn về phía trước nhưng không nói gì thêm.
Phong Thiệu nhìn hắn chăm chú, sau một lát lại nói: “Được rồi, ta thừa nhận, ta bế quan…”
“Toàn bộ.” Bỗng nhiên Phong Bạch trả lời.
“Toàn bộ?” Phong Thiệu sửng sốt, lại hỏi lại: “Toàn bộ?”
“Ừ.
Tử Hư đưa công pháp cho ta là muốn ta có thể khống chế sử dụng thuần thục sức mạnh của thánh thú.
Nếu ở hình dạng thú thì ngoại công cũng quan trọng giống như tâm pháp vậy.
Vì thế ta vừa tu luyện công pháp vừa tu luyện ngoại công, không ngừng nghỉ giây phút nào, cũng chẳng quan tâm ngày đêm.
Trong mấy ngàn vạn chưởng đánh ra, ắt sẽ có một chưởng mang theo sức mạnh của thánh thú, cứ luyện tập hàng ngàn hàng vận lần như vậy thì tỉ lệ sẽ dần tăng lên…”
“Ngươi thông minh lắm cơ mà, sao lại dùng cách thức ngốc nghếch như vậy?” Phong Thiệu không thể tin nổi.
Tiểu súc sinh này nhà y luôn là kẻ nghe một hiểu mười, sao lần này lại học hành gian nan đến vậy? Có điều ngẫm nghĩ một chút thì thấy cũng đúng thôi, dù có thiên phú đến mấy cũng không thể thoát khỏi hai chữ cần cù, huống chi hiện giờ Phong Bạch lại mạnh hơn nguyên tác rất nhiều.
Có lẽ là do lúc này Lữ Minh Tịnh của nguyên tác đang kêu bạn gọi bè đi giải quyết các tình tiết mâu thuẫn trong truyện còn Phong Bạch thì dùng toàn bộ thời gian để tu luyện.
Ước chừng năm năm ấy hắn vẫn luôn không ngừng không ngủ ư?
Nghĩ như vậy khiến Phong Thiệu cảm thấy có hơi không đành lòng, y cầm lấy tay Phong Bạch xoa nắn một hồi rồi lại ôm người ta vào trong lòng, chậm rãi vuốt ve sau lưng đối phương “ Làm gì mà tiểu súc sinh nhà ngươi phải nóng vội như vậy, đâu thể ăn hết được đậu hũ nóng chỉ trong một hơi? Với tư chất của ngươi, cho dù ngày sau không thể phi thăng thì chỉ đi ngủ cũng vẫn có thể tu luyện thành đại năng.”
Phong Bạch nâng tay ôm chặt lấy cổ hắn: “Thúc thúc muốn ta trở nên mạnh mẽ.”
Dường như Phong Thiệu đã quên mình từng nói những lời này, sau khi ngẫm nghĩ một hồi thì cũng mang máng có lẽ mình từng nói như vậy.
Thế nhưng khi ấy trong lòng y vẫn còn bị đang đè nặng bởi một ngọn núi tên là Lữ Minh Tịnh, y nào đoán được sau này mọi chuyện lại biến thành như thế… Phong Thiệu thấy hơi buồn cười, nâng tay chụp lên đầu đối phương: “Không ngờ ngươi lại nghe lời như vậy, đúng là bé ngoan mà thúc thúc yêu thương nhất.”
Phong Bạch nghe được chữ kia thì chợt thấy một trận tê dại truyền từ trên đỉnh đầu lan ra khắp toàn thân khiến cho máu nóng sôi trào.
Hắn không kìm lòng được mà thả người nhào về phía Phong Thiệu, một tay siết chặt lấy cổ tay phải của y, trầm giọng nói: “Trở nên mạnh mẽ mới có thể đè được người.”
Phong Thiệu không kịp đề phòng bị hắn nhào lên làm ngã ngửa, đang muốn mở miệng dạy bảo ai ngờ đã bị hắn chặn lại, trong thoáng chốc khoang miệng liền bị lửa nóng của đối phương xâm chiếm toàn bộ khiến cho y suýt không thở nổi.
Đầu ngón tay của Phong Bạch quét qua trước lồng ngực ướt sũng của đối phương rồi xoa nắn hai hột nhỏ đang nổi lên.
Hắn hơi hạ thấp người thay đổi vị trí, đem thứ đang cứng rắn nóng bỏng hưng phấn bừng bừng cọ qua cọ lại trên phần đùi rắn chắc của Phong Thiệu .
“Ngươi đủ rồi đấy, phần thiếu hôm nay đã bù lại rồi!” Phong Thiệu cứng rắn đẩy mặt hắn ra, cả giận nói.
“Mai là ngày tâm trận của kiếm trận Bắc Đẩu mở ra mười năm một lần, sợ là mất đến hơn một năm không được gặp thúc thúc nên hiện giờ phải tích phần dự trữ.” Phong Bạch nói xong lại tiếp tục hôn lên, một tay vuốt ve khắp thân hình rắn chắc mịn màng, một tay vô cùng quen thuộc mò thẳng đến những chỗ mẫn cảm của đối phương, đầu tiên là phần eo lưng, sau đó là xương cụt rồi tới…
Đôi tay rắn chắc có phần hơi thô ráp của hắn giống như một cây đuốc, vuốt ve đến nơi nào liền châm lửa ở nơi đó, khiến cho Phong Thiệu không thể không động tình, tuy mặt mày đã có phần choáng váng nhưng vẫn hừ giọng mắng một câu: “Dự trữ cho một năm? Hay là ngươi cứ giết ta luôn đi, để cho ta chết còn giữ được chút thể diện.”
“Được.” Mắt vàng của Phong Bạch tràn đầy ý cười, một lời đồng ý.
Sau đó cầm cái thứ đang nóng như lửa hưng phấn bừng bừng cọ cọ phần thịt non nơi đùi trong của đối phương, nói tiếp: “Dùng cái này để giết nhé.”
Phong Thiệu tức đến bật cười, bấm tay niệm thần chú liền đánh qua, mắt thấy sắp phát sinh một hồi ác chiến khiến Phong Bạch nhanh tay lẹ mắt mau chóng lấy ra một pháp khí hình dạng tựa như sợi tơ hồng buộc chặt hai tay y trên thân cây.
Tuy pháp khí kia có chất lượng thượng phẩm, chuyên dùng để trói buộc nhưng hắn cũng không thực sự muốn trói chặt Phong Thiệu.
Có điều muốn thực sự thoát khỏi nó khó tránh phải tạo ra một vài động tĩnh lớn, mà mấy ngọn núi lân cận một là chỗ ở của trưởng lão Thái An, một là của Triệu Bác, những người này trước giờ đều luôn quan tâm đến y, kéo người đến vây xem thì quả thật không tốt đẹp gì.
Trong lúc Phong Thiệu đang suy nghĩ, Phong Bạch đã sáp lại gần.
Hắn ôm người xuống dưới, bản thân lại kề sát sau lưng Phong Thiệu, vật đang cứng rắn tỏa ra hơi nóng như muốn hòa tan rãnh mông núng nính.
Cho dù là trước ngực hay phần thân dưới cũng đều đang bị đối phương khiêu khích không ngừng khiến cho Phong Thiệu thở không ra hơi, gần như là từng nhịp từng nhịp không ngừng thở dốc.
Vào lúc trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, rốt cuộc Phong Thiệu đành cam chịu, phẫn nộ trừng mắt nhìn Phong Bạch đang xoa như xoa tượng “Đừng làm rộn, nhanh lên.”
Phong Bạch cười cười rồi ôm lấy vòng eo không có một chút thịt thừa của đối phương, đầu ngón tay bắt đầu tiến vào bên trong huyệt nhỏ, nhẹ nhàng đâm chọc liền cảm nhận được người dưới thân khẽ khàng run rẩy, ngay cả sống lưng thon thả cũng nhiễm lên một vệt hồng khiến cho hắn yêu thích tới không nỡ buông tay, hơn nữa càng yêu càng cảm thấy không đủ.
“Dùng hết Bách Thảo dịch mất rồi.” Phong Bạch bỗng nhiên nói, ngón tay cũng không dừng lại mà ác ý nhấn lên điểm nào đó đang gồ lên, chọc cho Phong Thiệu nói không ra hơi :“Ngươi… Dùng dược của ngươi…”
“Dược của ta có chất thôi tình.” Phong Bạch sửng sốt, hắn hơi không muốn.
“Nói nhảm cái gì? Ta cũng không dài dòng như vậy!” Phong Thiệu nghiến răng nghiến lợi, bực mình tới độ chỗ kia cũng khẽ co rút giống như đang mời gọi đối phương đến thưởng thức.
Phong Bạch lộ ra vẻ tươi cười nghiền ngẫm, cố ý di chuyển ngón tay giữa ra vào nơi nào đó “Thúc thúc đừng nóng vội, không thể ăn hết được đậu hũ nóng trong một hơi đâu.”
“Đệt mợ đậu hũ nóng nhà ngươi.” Phong Thiệu nhấc chân đạp lên bàn chân ở phía sau của người nọ, còn không quên nghiến qua nghiến lại vài lần.
Phong Bạch không giận cũng không rút chân lại, giống như chân ấy mọc trên thân của người khác vậy.
Bàn tay dính dược cao của hắn thoa vào phần giữa hai chân đối phương, ánh mắt cũng nhìn chằn chằm, trong ánh nhìn đó toát ra vẻ mê muội, tham lam, độc chiếm, sau đó liền hung hắn cắn một miếng trên thịt đùi non mịn.
Phong Thiệu kêu thảm thiết, mắng to: “Ngươi là họ nhà chó à!”
“Ừ.” Phong Bạch cười nhận, sau đó không chút do dự đỡ lấy phần lưng của đối phương, đâm thẳng vào.
Động tác này khiến cho Phong Thiệu phải hít sâu một hơi, cắm vào như vậy khiến cho y sướng đến mức ngón chân cũng cong lên.
“Ta là chó của người, người nhìn này, người đang bị chó đệt đấy.” Phong Bạch đâm chọc ác liệt, nhưng như vậy vẫn chưa thấy đủ mà còn bấm tay niệm chú hóa ra một mảnh hư kính, làn sương mù tan đi để lộ bóng dáng của hai người một cao một thấp đang không ngừng nhấp nhô.
Hư kính này hiện ra ngay trước mặt Phong Thiệu, khiến cho y chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấy rõ hình ảnh chính mình đang bị trói trên cây, thân thể trần truồng cùng với cặp mông căng tròn và người phía sau đang không ngừng đâm chọc.
Cho dù luôn tự nhận có da mặt siêu dày thì lúc này Phong Thiệu cũng không dám nhìn thẳng, muốn đánh muốn mắng lại lực bất tòng tâm, hơn nữa thuốc mang theo tác dụng thôi tình cũng đang không ngừng ăn mòn lý trí và mặt mũi của y.
Cuối cùng đành bất chấp tất cả, chỉ có thể rên rỉ đứt quãng: “Súc sinh… Chậm một chút… Súc sinh… Đủ rồi… Đừng… Từ bỏ…”
Không biết Phong Bạch định tích trữ bao lâu, Phong Thiệu bị tác dụng thôi tình trong thuốc bôi trơn kích thích đến quên trời đất, mãi đến khi Phong Bạch nhìn thấy y bị làm đến muốn hôn mê mới bắt đầu ngừng tay.
Sau đó hắn ôm lấy Phong Thiệu, giúp y hấp thu nguyên tinh của mình để bù lại phần bị hao tổn…
Phong Thiệu miễn cưỡng khôi phục được một chút sức lực, cũng không muốn cắt ngang Phong Bạch đang hầu hạ.
Y vẫn cứ lười biếng ngồi trên cây, đầu tựa vào vai Phong Bạch rồi nhìn hắn đem tinh hoa thuần khiết mạnh mẽ hóa nhập vào trong đan điền của mình.
Thế nhưng khi đang hóa nhập cho bản thân, tay của Phong Bạch lại bỗng nhiên bị kiềm hãm, ngay cả tai hổ cũng run run.
Phong Thiệu cũng biết Phong Bạch sẽ cảm thấy thoải mái nhất khi ở hình thú, hơn nữa hình thú sẽ giúp cho hắn càng thêm linh mẫn, cảnh giác, vì thế nhíu mày:“Làm sao thế?”
“Không có gì.” Trong đôi mắt Phong Bạch chợt lóe ánh sáng sau đó lại chìm vào sâu thẳm, giống như chưa từng gợn sóng.
Chỉ là khi vừa nói xong câu này hắn lại tăng nhanh tốc độ giúp đối phương thải bộ, thậm chí không chút động tĩnh lặng lẽ lấy một góc đạo bào che đi bộ phận hương diễm đang lộ ra bên ngoài của Phong Thiệu.
Phong Thiệu nghi hoặc nghiêng đầu, Phong Bạch chỉ nói: “Gió lạnh.”
Đúng là gió rất lạnh bởi vì Phong Thiệu đã nhanh chóng cảm nhận được có người đang tới đây, nhưng khoảng cách của đối phương đã rất gần rồi, thậm chí còn có uy áp và tu vi cực cao.
Phong Thiệu cũng không cần đoán xem đó là ai bởi vì y còn chưa kịp trốn, mà có muốn trốn cũng không được thì đã thấy đối phương đang cách đó mười trượng lập tức đi đến trước mặt mình chỉ trong nháy mắt.
Đạo bào màu bạch nguyệt và mái tóc đen phiêu dật tựa như muốn bay theo gió, thế nhưng thân hình của ông lại kiên nghị như được tạc từ một tảng băng, người đến chính là Thái Huyền.
Lúc này bóng đêm u ám vừa phủ lên đỉnh núi, dường như trong mắt ông có hàn quang chợt lóe lên, ánh nhìn lạnh buốt thấu xương phủ lên kẻ đang trần trụi nằm trên người Phong Thiệu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...