“Sư tôn!” Hà Loan gọi với vẻ sốt ruột nhưng còn chưa kịp nói thêm điều gì thì đã trơ mắt nhìn sư tôn nhà mình rơi vào tay ác nhân kia, không khỏi cả giận:“Buông sư tôn ta ra!”
Phong Bạch cũng chẳng thèm để ý, một tay ôm Phong Thiệu, giọng nói nhẹ nhàng mà ấm áp:“Thúc thúc, ta bắt được mấy con xích cầm khá hiếm thấy ở trên núi, chúng ta làm thịt ăn đi?”
“Là ta làm cho ngươi ăn mới đúng?” Phong Thiệu thoáng nhướn lông mày, cười mắng một câu “Tiểu súc sinh tham ăn”.
“Vậy đi nấu cơm thôi.” Đôi mắt vàng của Phong Bạch nhíu lại, cúi người nâng chân y lên rồi bỗng nhiên chặn ngang ôm lấy y, chọc cho Phong Thiệu một tay túm lấy lọn tóc đen rơi xuống của hắn.
“Sư tôn!” Hà Loan bị xem nhẹ ở một bên trừng lớn hai mắt, nâng giọng cao lên mấy đê-xi-ben.
Lúc này Phong Thiệu mới quay đầu, ngược lại bỗng thấy có vài phần xấu hổ bèn tránh thoát nhảy xuống khỏi người Phong Bạch, sau đó quang minh giới thiệu với Hà Loan: “Đây là tân đệ tử của chưởng môn sư thúc con, Minh Tịnh sư huynh.” Sau đó lại quay sang nói với Phong Bạch:“Đây là đồ nhi của ta, tên là Hà Loan.
Ngươi cứ gọi nàng một tiếng sư muội là được.”
Phong Bạch liếc mắt quét nhìn Hà Loan sau đó lại dừng trên người Phong Thiệu, nhìn theo ánh mắt của y mà cười hỏi: “Nếu là đồ nhi của người, vậy thì đương nhiên cũng là đồ nhi của ta, nào có đạo lý gọi nàng là sư muội được?”
Phong Thiệu sửng sốt, Hà Loan lại càng sửng sốt, ngón tay chỉ vào Phong Bạch cũng đang phát run.
Tuy nói tâm tính của nàng đơn thuần, lại được nuôi dưỡi bên trong tiên cảnh Côn Luân nhiều năm khiến tâm tư càng thêm thuần túy, nhưng sau khi tu hành gần một năm ở thế tục, Hà Loan cũng sớm hiểu rõ được một vài chuyện, sao có thể không hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương.
Nhưng cho dù nghe hiểu, Hà Loan cũng không muốn tin tưởng chuyện này là thật.
Sư tôn của nàng là một người vừa tốt đẹp lại dịu dàng đến vậy, sao có thể chọn một người hung thần ác sát như thế làm đạo lữ? Cho nên nàng nhìn về phía Phong Thiệu, với mong muốn nhận được ý tứ phủ định từ y: “Sư tôn, hắn… hắn…”
Chỉ là sự thật đã rõ ràng đến vậy rồi, Phong Thiệu có muốn phủ nhận cũng chẳng phủ nhận nổi, huống chi y cũng không có gì để phủ nhận, dù sao nơi này cũng toàn là người trong nhà.
Vừa nghĩ như vậy, Phong Thiệu liền dứt khoát thừa nhận, gật đầu: “Ừ, hắn là đạo lữ của vi sư, có điều trước mắt vẫn chưa hợp tịch, vậy nên ở trước mặt người ngoài con cũng chưa thể gọi hắn là sư nương được.”
Hà Loan thấy sư tôn mình và hung thần đứng bên cạnh mắt qua mày lại, ánh mắt kia vô cùng ôn nhu khiến nàng tủi thân muốn khóc lên.
Thế nhưng tính cách của nàng cũng rất ngoan ngoãn, dù cảm thấy người này không xứng với sư tôn nhà mình lại chẳng thể nói ra, sau khi quyệt miệng mấy cái mới không cam tâm tình nguyện mà vái đầu gọi:“Sư nương.”
Mày của Phong Bạch nhướn lên, dù trong lòng vui vẻ muốn chết nhưng khi nghe thấy xưng hô này thì sắc mặt lại đen sì.
Phong Thiệu khẽ nhếch khóe môi chọc chọc hắn, thấp giọng nói:“Về lý thì, phải có lễ sửa miệng.” Năm ngón tay y nâng nâng.
Ý tứ này Phong Bạch hiểu được, dù sao hắn cũng một mình đợi y ở thế tục mấy năm liền.
Thế là hắn liền mò mẫm trong túi gấm, mơ hồ nhớ lại hình như đồ nhi này của sư thúc rất thích đồ ăn ngon nên lục lọi từ trong đám chiến lợi phẩm mà hắn gom góp được, lấy ra mấy hộp điểm tâm được làm vô cùng tinh xảo.
“Về sau vẫn cứ gọi là sư trượng đi*.” Phong Bạch treo lên nụ cười ôn hòa, tặng cho nàng mấy khay điểm tâm.
(*sư trượng: Chồng của sư phụ)
Ánh mắt Hà Loan sáng lên, lưu loát nhận lấy điểm tâm nhưng lại không hề bị thế công dụ dỗ của đối phương làm lay động phòng tuyến, một bên nắm lấy tay của Phong Thiệu, một bên quay đầu nói:“Cám ơn sư nương.”
Nụ cười của Phong Bạch sượng cứng, bàn tay đặt trên chuôi kiếm.
Mấy ngày sau chính là “cuộc sống ấm áp” của một nhà ba người Phong Thiệu.
Có điều y vốn cho rằng nam chính nữ chính ắt sẽ có sự hòa hợp ăn ý thì dường như lại chẳng hề hòa hợp tí nào.
Phong Bạch vậy mà chẳng thèm quan tâm đến Hà Loan, Hà Loan lại càng không thèm để ý đến Phong Bạch.
Đây là điều y không hề đoán trước.
Phong Thiệu vốn cho rằng, thân là nam nữ chính của nguyên tác, cho dù không nhất kiến chung tình thì sau khi ở chung một chỗ cũng phải nảy sinh hảo cảm mới đúng, chẳng hạn như Đan Thanh kia không phải vẫn vô cùng chú ý tới Phong Bạch hay sao.
Trên thực tế Hà Loan đúng là có chú ý đến Phong Bạch, nhưng điểm chú ý của nàng dường như có hơi sai sai — mỗi khi Phong Bạch có cử chỉ thân mật với y, Hà Loan liền sẽ để ý, mỗi khi Phong Bạch nói chuyện với y, Hà Loan liền mở miệng gọi “Sư nương”, mỗi lúc chuẩn bị đi ngủ, Hà Loan cũng chạy tới đây…
Phong Thiệu rất hiểu tính cách của Phong Bạch, cũng tự biết nếu Hà Loan còn cứ như vậy, Phong Bạch sớm muộn gì cũng sẽ giết “chim” như thái rau.
May là Hà Loan không chỉ trở về Côn Luân để nghỉ ngơi mà quan trọng hơn là để bế quan.
Sau khi Phong Thiệu thể hiện ra sự uy nghiêm của sư tôn, Hà Loan mấy ngày nay chẳng hề ngoan ngoãn rốt cuộc cũng chấm dứt chiến tranh.
Nàng có hơi tủi thân, sư tôn có sư nương thì không còn thương yêu nàng nữa rồi.
Tự biết lần này bế quan cũng phải mất ba năm bảy năm, cho nên dù có tủi thân nhưng nàng vẫn không yên lòng mà kéo lấy cánh tay của Phong Thiệu rồi lặng lẽ nói:“Vốn đạo lữ ban đầu của sư tôn không phải là đại mỹ nhân của Phiêu Miểu tông à?”
Phong Thiệu mỉm cười, nói: “Sư nương của con không phải cũng là đại mỹ nhân đấy thôi?”
Hà Loan bĩu môi muốn phản bác, nhưng nàng không biết nói dối nên chẳng thể phản bác được lời này, chỉ nói:“Sư nương rất hung dữ, kiếm ý kia cứ đằng đằng sát khí.
Nếu sư tôn bị hắn bắt nạt thì làm sao bây giờ?” Sau đó nàng lại nhíu mày thì thào tự nói:“A loan cũng chẳng đánh lại hắn đâu…”
Phong Thiệu thật không ngờ độ đệ nhà mình lại xem thường mình đến vậy, không khỏi thoáng nhướn lông mi với nàng:“Chẳng lẽ nhìn vi sư dễ bắt nạt đến vậy?”
Hà Loan thốt ra:“Không phải đâu… là tại sư nương nhìn qua có vẻ rất biết bắt nạt”
Phong Thiệu cười to, về điểm này thì y đồng ý mười phần.
Kiếm ý của tiểu súc sinh kia quả là hung thần ác sát quá mức.
Hà Loan đề nghị nói: “Hay là sư tôn cứ hạ chút phù khế cho sư nương? Đan khế đi? Sẽ không sợ sư nương xằng bậy!”
Thế nhưng thấy Phong Thiệu có vẻ chẳng để ý nên nàng cũng không nền hà nữa, đành phải hỏi ngược lại: “Sư tôn và sư nương có thể sinh ra tiểu sư đệ không? Bích Lạc sư thúc tổ nói, muốn cho ta thêm một tiểu sư thúc…”
“Thật không?” Giọng nói của Phong Thiệu mang theo hai phần kinh hỉ.
Tuy rằng tu giả muốn mang thai hậu đại không phải là không thể nhưng khó khăn hơn phàm nhân bình thường rất nhiều.
Thứ nhất là tinh phách nguyên khí về sau sẽ bị nghịch sửa, thứ hai là đối với tu vi của nữ tu thì việc mang thai sẽ là một khảo nghiệm khó khăn và mang đến tổn thương, có khi còn không thể giữ được.
Hà Loan dùng lực gật gật đầu, sau đó ánh mắt dừng trên bụng Phong Thiệu, lộ ra sự mong chờ nói:“Sư tôn, nếu như người có tiểu sư đệ, con nhất định sẽ chăm sóc thật cẩn thận.”
Nhất thời sắc mặt của Phong Thiệu đen sì, nói: “Lời này để dành nói với sư nương của con đi.” Sau đó cũng không đợi Hà Loan trả lời liền đem nàng đẩy vào phòng luyện công rồi lập tức bấm tay niệm thần chú đốt phù, một đạo cấm chế ánh vàng thoáng hiện ra từ không trung rồi hạ xuống trận văn đang gợn sóng.
Hà Loan bế quan, Phong Bạch cực kỳ vui vẻ chiếm lấy Phong Thiệu nhiều ngày, mãi cho đến ngày chính thức thu nhận đệ tử.
Côn Luân không phải tông môn có quy củ rườm rà, cho dù là thu nhận để tử thân truyền cũng chỉ làm lễ bái sư mà thôi.
Đương nhiên, nếu Phong Bạch bái tông chủ của Côn Luân làm vi sư thì cũng phải bái kiến cả bốn vị trưởng lão của Côn Luân và các sư huynh đệ đồng môn.
Sở dĩ chậm trễ nhiều ngày như vậy mới chính thức làm lễ thu nhận đồ đệ cũng là chủ ý của Phong Thiệu.
Lễ thu nhận đệ tử lần này Côn Luân còn truyền thư cho cả tam tông, ý tứ không ngoài việc Côn Luân ta thu nhận một đệ tử được ông trời ban tặng thân thể Thần Thú hiếm thấy, nhân tiện tổ chức hội thí luyện dành cho các đệ tử nội môn, thỉnh tam tông môn đến chung vui cùng.
Côn Luân trước giờ không quan tâm đến những thứ sáo rỗng, bỗng nhiên làm vậy khiến tam tông còn lại đều nhìn ra ý tứ thị uy.
Sự thật cũng đúng là thế.
Phong Thiệu cảm thấy ngày thường Côn Luân dù cường đại nhưng vẫn luôn điệu thấp, bởi vậy ngẫu nhiên cũng phải điệu cao một lần, gõ tỉnh những kẻ đang muốn rục rịch.
Cho nên ngày thu đệ tử, lễ nghi lập đàn cầu khẩn đều do Phong Thiệu một tay an bài.
Côn Luân lại không thiếu đệ tử, cho nên Hư Vô phong bỗng chốc cực kỳ phô trương.
Phong Thiệu và Phong Bạch sóng vai vào tháp, gặp phải Đan Thanh chính diện đi tới.
Nàng buông mi mỉm cười, ánh mắt dừng trên người Phong Bạch, chân thành nói:“Hóa ra sư đệ là thân thể Thần thú, khó tránh có được thực lực mạnh mẽ đến vaath.
Lúc trước ta không may rơi vào tay Ma Tu, cũng may được một chiêu của Minh Tịnh sư đệ giết chết ma đầu cứu giúp.
Đã luôn muốn nói một lời cảm tạ với ngươi, có điều bất dĩ dường như động phủ của Phong sư huynh không chào đón khách.”
Phong Thiệu có hơi thấy oan ức, không phải tại y không chào đón khách mà là do tiểu súc sinh bên cạnh không chào đón khách.
Còn nữa, Phong Bạch cứu người, y thì không chắc? Ít nhất người kia là muốn giết người còn y mới muốn cứu người đấy.
Giúp nàng giết ma đầu? Ánh mắt của Phong Bạch đầy nghiền ngẫm, nhếch môi cười:“Nhấc tay mà thôi.”
Ánh mắt của Đan Thanh lại càng thêm phát sáng, sau đó bổ sung nói:“Không biết sư đệ đã từng nghe nói đến Nam Hoa linh cảnh?”
Phong Bạch không biết nhưng Phong Thiệu lại biết, bởi vì trong điện ảnh cũng từng xuất hiện linh cảnh này, có thể coi như phó bản trung kỳ dành cho nhân vật chính.
Nam Hoa linh cảnh này ở Bình Nhung châu, bên trong chứa rất nhiều bảo vật và cơ duyên, cứ cách năm mươi năm mới mở một lần nhưng chỉ có tu giả cầm bảo thiếp trong tay mới có thể tiến vào.
“Trong tay ta vừa lúc có một phần bảo thiếp, coi như đây là tâm ý ta cảm tạ ân cứu mạng của sư đệ.” Đan Thanh lấy từ trong túi gấm ra một vật, đó là một tấm bái thiếp màu đỏ tươi, phía trên có hoa văn hoàng kim, vô cùng trang trọng.
Thứ tốt!
Ánh mắt của Phong Thiệu còn phát sáng hơn cả Đan Thanh, linh cảnh này không chỉ có bảo vật mà quan trọng hơn chính là cơ duyên.
Tu giả muốn gia tăng tu vi không chỉ dựa vào bế quan và tư chất mà cơ duyên, tâm cảnh cũng là những thứ không thể thiếu, chỉ có ngộ đạo mới có thể đắc đạo.
Chẳng hạn như thiện tu của Bồ Đề tự đều phải nhập thế truyền hóa Phật pháp, lấy chứng thiền tâm, càng khỏi cần nói đến Ma tu như Phong Thiệu cả bảo vật lẫn cơ duyên đều phải cầm chắc.
Phong Bạch liếc mắt nhìn Phong Thiệu, nhận bảo thiếp.
Ý cười của Đan Thanh càng sâu thêm vài phần, vốn còn muốn nói thêm gì đó nhưng phía trước đã truyền đến một loạt tiếng hạc kêu.
Bên trên Hư Vô phong mây trắng cuồn cuộn, đi đầu là Đế Liên Hoa màu lục bảo, người ngồi bên trong đều là thiện tu mặc tăng bào của Bồ Đề tự đang tỏa ra từng đợt pháp quang.
Theo phía sau là nhóm người của Phiêu Miểu tông đứng trên pháp khí cổ cầm với đạo bào phiêu dật, cuối cùng là từng đàn linh hạc được cưỡi bởi người của Bão Pháo tông mặc hoàng bào, khí chất tiên phong đạo cốt.
Là người của tam tông.
Khó có dịp Côn Luân náo nhiệt như vậy, tam tông cũng cho mười phần thể diện, những người đến lần này đều là tông chủ; Bao gồm Từ Huệ của Bồ Đề tự, Minh Dương Tử của Bão Phác tông và Bích Thục của Phiêu Miểu.
Sau khi các khách nhân đã ổn định chỗ ngồi, nghi lễ cũng chính thức bắt đầu.
Trên Hư Vô phong đã bày biện tế đàn dài chừng ba trượng, trong đêm tối dày đặc, từ dưới tế đàn ánh lên hai hàng đèn đuốc sáng rực tựa như hai dải lụa xanh biếc mỹ lệ.
Theo sau là những tiếng chuông khánh cầm sắt hòa quyện với tiếng Thanh Minh chú leng keng lan rộng theo từng làn gió lay động, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái.
Dưới ánh trăng và ánh đèn, Phong Bạch mặc một thân đạo bào rườm rà dày nặng, bên trên thêu ấn văn của Côn Luân.
Chân hắn bước lên mây, tay cầm phất trần, bảo kiếm treo ở trên lưng.
Hắn đi về phía tế đàn, vừa đi vừa dùng ba lạy chín quỳ sau đó kính rượu, nâng chén tiến vào…
Phong Thiệu ngồi ở phía sau đang nhìn đến mê mẩn, lại bất chợt nghe thấy tiếng kim thạch va chạm!
“Côn Luân ngươi khinh người quá đáng!”
Mọi người đều quay đầu nhìn qua, Phong Thiệu cũng không ngoại lệ.
Giọng nói này vang lên từ chỗ ngồi của Thái Dần, mà người phát ra tiếng quát chói tai này hóa ra là Bích Thục – tông chủ của Phiêu Miểu tông.
Tuy không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng đang ở trên địa bàn của Côn Luân mà gặp phải chuyện không hay thì kẻ mất mặt chính là Côn Luân.
Vì vậy Phong Thiệu đứng dậy ra hiệu nghi lễ tiếp tục, thậm chí còn nháy mắt ra dấu với Cố Hoài, để cho hắn an tâm chớ nóng nảy.
May mà giọng nói này không quá lớn, tuy rằng những người ngồi gần đều nghe thấy rõ ràng nhưng nếu âm thanh không phải đặc biệt lớn thì vẫn còn che lấp được.
Phong Thiệu nghĩ như vậy liền vội vàng chạy về phía chỗ Thái Dần đang ngồi.
Sau khi y chen lấn xuyên qua được đám khách mời, vừa cúi đầu nhìn, hóa ra người này là Đan Thanh đã khóc đỏ hai mắt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...