Nếu Phong Thiệu biết Thái Dần gọi mình đến để bàn chuyện chung thân đại sự, vậy nhất định y sẽ không đến.
Có điều đã muộn rồi.
Trong động phủ trên núi Hồng Mông, Phong Thiệu thấy người bước đến ngoại trừ Thái Dần còn có một nữ tu khác, khi còn đang cảm thấy khó hiểu thì chợt nhận ra người này chính là Đan Thanh, trong phút chốc khiến y cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, đặc biệt là lúc nhìn thấy nụ cười nhộn nhạo trên mặt Thái Dần.
“Thiệu nhi, đây là thiếu tông chủ của Phiêu Miểu tông – Đan Thanh sư muội, chắc con chưa từng gặp nàng đúng không?” Thái Dần tự giới thiệu thay, sau đó nhìn về Đan Thanh đang đứng bên cạnh rồi chỉ vào Phong Thiệu: “Đây là đồ đệ bướng bỉnh của ta, có y đi núi Phù Dao cùng con thì sẽ không phải tốn công rẽ ngang rẽ dọc nữa, cũng lấy được nhiều Tử Băng Tinh hơn.”
Núi Phù Dao ở Ký Châu là một trong những mỏ linh mạch quan trọng của Côn Luân, không phải đệ tử Côn Luân sẽ không được vào.
Tất nhiên điều này cũng không phải hoàn toàn tuyệt đối, giống như hiện giờ, một trong tứ đại tông môn là Phiêu Miểu muốn nhờ vả nên đã phái thiếu tông chủ đến, còn Thái Dần lại để đệ tử thân truyền của mình đích thân dẫn đường.
Điều này giống như việc giết gà dùng dao mổ trâu vậy, cho dù là với Phong Thiệu hay là Đan Thanh.
Phong Thiệu sao có thể không nhìn ra được dụng ý của ông, đây rõ ràng là hành vi muốn tác hợp y với Đan Thanh.
Phong Thiệu cười đến vô cùng miễn cưỡng, sắc mặt của Đan Thanh cũng chẳng dễ nhìn chút nào.
Phong Thiệu vừa đi đến, nàng đã nhận ra y chính là tán tu xâm nhập linh cảnh của Phiêu Miểu ngày đó.
Thậm chí hai người còn chém giết nhau đến ngoan tuyệt như vậy, quả thật không thể coi là sự bắt đầu tốt đẹp.
Không thể ngờ người này chính là bảo vật của Côn Luân, bạn lữ tương lai của mình.
Trên gương mặt xinh đẹp của Đan Thanh hiện lên chút chua xót và trào phúng lãnh đạm, nhưng giọng nói vẫn kính cẩn như cũ: “Đa tạ chân quân, đã làm phiền sư huynh rồi.”
Phong Thiệu đánh giá khuôn mặt đang lộ vẻ tình thế bắt buộc của Thái Dần, y biết nếu như mình dám cự tuyệt, cho dù có mượn cớ gì đi chăng nữa thì chắc chắc vẫn sẽ khiến ông bùng nổ, mấy tháng này cũng đừng hòng mơ tưởng bước ra khỏi tông môn một bước.
Về phần phù khế giữa y và Phong Bạch, một tu giả Phản Hư kỳ như Thái Dần chắc chắn sẽ không để ý việc y bị phản phệ khi thất ước.
Cho nên Phong Thiệu không dám cự tuyệt lời đề nghị của Thái Dần, về phần Đan Thanh cũng là có cầu mới đến, chắc chắn nàng đã nhận được ám chỉ của sư tôn mới đi làm việc này, bởi vậy cũng không có chuyện sẽ cự tuyệt
Hai người nhìn qua rất tương xứng với nhau, khi đứng cùng chỗ, một người thân trường ngọc lập, ôn nhã tuấn dật, một người yểu điệu xinh đẹp, dung mạo thoát tục.
Cả hai đều vô cùng xứng đôi, giống y như Kim Đồng Ngọc Nữ, không mảy may tìm ra được chút tì vết nào.
“Thiệu Nhi, con phải chăm sóc Đan Thanh sư muội cẩn thận mới được.” Thái Dần cười nói.
Ông cảm thấy vô cùng hài lòng, trong thiên hạ này chỉ có ái đồ của ông là có tư chất tốt nhất, cũng xứng với nữ tu có mỹ mạo xinh đẹp nhất, thật đúng là không uổng!
Càng vừa lòng, Thái Dần lại càng sợ tiểu đồ đệ của mình làm phản, không khỏi truyền âm cho y: Vi sư cảm thấy nàng rất xứng đôi với con, tư chất và thiên phú của nàng cũng không tồi.
Tương lai hai người cùng cầu Đại Đạo, cho dù nàng không thể phi thăng nhưng vẫn có thể đạt đến cảnh giới đại năng, sẽ giúp ích cho con, cũng hỗ trợ con trong việc tu hành.
Những lời này nói đến vô cùng thạt lòng, Phong Thiệu biết đương nhiên sư tôn của mình không chỉ nhìn vào xuất thân và vẻ ngoài của Đan Thanh, điều ông thực sự nhìn trúng là nội tại không tầm thường của nàng.
Tu giới hiện nay, việc chọn đạo lữ để hợp tịch chú ý chuyện thực lực tương xứng.
Nếu như cách nhau quá xa, cả hai lại thâm tình, một khi đối phương ngã xuống thì người còn lại ắt sẽ đại thương tâm cảnh.
Một khi gặp phải kẻ cạn tình, người có thực lực yếu hơn sẽ rất dễ trở thành lô đỉnh trường kỳ cho người còn lại.
Mà y với Đan Thanh, cho dù thân phận hay là tư chất cũng đều trời sinh một đôi, khó trách sư tôn sẽ suy tính vì y như vậy.
Có điều tình ý này khó mà nuôi dưỡng ra được, không kể đến việc y không có hứng thú với phụ nữ nhưng sau những chuyện trước kia, y không chém chết nữ nhân này đã là quá nhân từ rồi.
Phong Thiệu oán thầm nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, chỉ yên lặng truyền âm: Vâng.
Nhìn đồ nhi ngoan ngoãn như vậy ngược lại khiến Thái Dần cảm thấy không yên lòng.
Bản chất thích tùy hứng của đồ đệ bướng bỉnh này không dễ thay đổi nhưng lại học được cách giả vờ, có điều ông cũng không dễ dàng bị y lừa dối cho qua.
Quả thật Phong Thiệu định trước tiên cứ lừa dối Thái Dần rồi tính sau, chỉ cần ra khỏi Côn Luân, việc y đi đến đâu còn phải nghe lời hai chân của y.
Nếu như hiện giờ y phản bác lại Thái Dần, với tính tình bạo liệt như lửa của đối phương,… Thế nhưng bàn tính của y lại tính nhầm mất rồi, đành trơ mắt nhìn Thái Dần bấm tay niệm một đạo thần chú, giống như tách một dòng nước đem linh khí hệ Hỏa của ông nhập vào mi tâm y.
Cùng lúc đó, mi tâm của Đan Thanh cũng bị một tia linh khí của Thái Dần xâm nhập.
Thái Dần cười khà khà: “Mấy năm gần đây những đỉnh núi có linh khí không được thái bình, đều bị yêu thú tàn sát bừa bãi.
Tuy con và Đan Thanh có tu vi Kim Đan nhưng biết đâu lại gặp phải linh thú cấp cao.
Có đạo linh khí Thái Bình chú này, nếu như gặp phải nguy hiểm thì chỉ cần vẫn ở trong phạm vi của Ký Châu, nó sẽ bảo vệ cho các con một hai phần.”
Phong Thiệu nghiến răng nghiến lợi, muốn cứu người chỉ là giả, cái gọi là Thái Bình chú này còn có một đặc điểm quan trọng khác đó là cách ngàn dặm vẫn có thể biết được vị trí của người đó.
Thái Dần dùng thứ này cho cả y và Đan Thanh rõ ràng muốn ám chỉ cho y – Nếu con không thành thật ở một chỗ bồi dưỡng tình cảm với đồ tức thì chỉ trong chốc lát vi sư có thể đuổi tới cứu (dạy) trợ (dỗ) con.
Kế này quá độc
Kế hoạch rời khỏi Côn Luân đi thẳng đến Hoàng gia của Phong Thiệu thất bại thảm hại, nếu đi đến đó thì đạo Thái Bình chú này sẽ bị hao tổn hết.
Cho nên đành phải dùng chỉ hạc dặn dò Hoàng gia một tiếng: Ta có chuyện quan trọng phải đi đến núi Phù Dao, xin hãy chăm sóc cháu ta cẩn thận.
Hoàng gia nhờ Phong Thiệu mới ký được khế ước với Côn Luân.
Tuy trở thành kẻ dưới trướng Côn Luân nhưng thực tế lại tốt hơn trước rất nhiều, cho nên bọn họ luôn xem Phong Thiệu là nửa ân nhân của mình.
Bởi vậy dù là cảm ơn hay xuất phát từ việc muốn lấy lòng, chuyện Phong Thiệu nhờ vả họ vẫn phải vô cùng lưu ý.
Hai tháng trước khi khởi hành liền dặn dò đệ tử thủ trận, một khi có tu giả báo tên là Phong Bạch thì phải khởi trận ngênh đón.
Trùng hợp là khi phi hạc của Phong Thiệu bay đến cũng là lúc Hoàng gia nghênh đón vị khách quý này.
Lại nói về Phong Thiệu với nét mặt dịu dàng đang ở cùng Đang Thanh có vẻ mặt ôn hòa, ngay khi vừa rời khỏi Hồng Mông phong, sắc mặt của hai người lập tức thay đổi lại.
Dù sao trong lòng bọn họ cũng đều hiểu rõ mọi chuyện nên không cần phải tốn sức làm ra vẻ nữa.
Phong Thiệu ngự kiếm, Đan Thanh ngự pháp bảo, hai người giống như những kẻ dưng cùng bay về phía núi Phù Dao.
Diện tích lãnh thổ của Ký Châu rộng hơn vạn dặm, bọn họ phải phi hành mất mấy ngày mới có thể đi đến ngọn núi này.
Thời tiết ở Ký Châu đã bước sang mùa đông lạnh lẽo, cây cối dưới chân núi Phù Dao cũng điêu tàn từ lâu, tạo thành một cảnh xác xơ tiêu điều, trên đỉnh núi phủ đầy băng tuyết trắng xóa.
Mục đích của Đan Thanh đến đây lần này là muốn khai thác linh mỏ, Phong Thiệu cũng đi cùng nàng cả một chặng đường.
Khi hai người gặp phải yêu thú cản đường thì y cũng cùng đánh giúp nàng ta, nhưng suốt một đoạn đường dài họ chẳng nói với nhau câu nào, không khí còn lạnh lẽo hơn cả nhiệt độ ngoài trời.
Cuối cùng vẫn là Đan Thanh không chịu được nữa phải mở miệng trước: “Phong sư huynh, năm năm trước ở trong linh cảnh của Phiêu Miểu là do ta đường đột, không biết sư huynh là đệ tử của hữu tông nên mới coi huynh như ngoại địch.
Mong huynh chớ trách.”
Phong Thiệu nhếch miệng cười: “Người không biết không có tội, huống hồ ta cũng đã thoát khỏi cấm chế ở đáy biển.”
Không những thoát khỏi mà còn phá hủy cả cấm chế đáy biển của Phiêu Miểu.
Đan Thanh ngoài cười nhưng trong không cười: “Thực lực của sư huynh quả thật rất mạnh mẽ, khiến người ta không theo kịp.”
Phong Thiệu nhướn mày, không tiếp lời mà chỉ đợi nàng nói tiếp câu sau.
Đan Thanh trong nguyên tác không vô tâm vô phế như Hà Loan.
Cứ lấy Lữ Minh Tịnh làm ví dụ: Cả hai người đều yêu hắn, một người là thanh mai trúc mã, một người là diễm ngộ trên đường.
Dù rõ ràng Lữ Minh Tịnh yêu Hà Loan nhưng thân thể nguyên dương của hắn lại thua trong tay Đan Thanh, hơn nữa nàng ta còn khiến hắn phải cảm thấy phải thẹn lòng vì điều ấy.
Quả nhiên, ý đồ làm dịu mối quan hệ với Phong Thiệu của Đan Thanh không có kết quả, nàng liền nói vào chuyện chính: “Kỳ thật trong lòng ta tự biết mình không xứng với Phong sư huynh, nhưng bất đắc dĩ bị sư tôn…” Nói xong lời này nàng ta lại liếc nhìn Phong Thiệu, nói thẳng: “Chỉ sợ sư huynh cũng không có ý gì với ta.
Việc hợp tịch song tu vừa phải hợp tịch cũng vừa phải song tu, chúng ta không có tình cảm gì với nhau, chỉ sợ cũng chẳng giúp ích được gì cho tu hành.”
Lời nói như muốn khuyên bảo tận tình, đủ thấy nàng ta không hề mảy may có một chút ý tứ nào với y.
Tuy Phong Thiệu cầu còn không được nhưng đối phương lại muốn lấy y ra làm lá chắn, y sẽ không để nàng toại nguyện, về thế chỉ nói: “Lời ấy của sư muội sai rồi.
Dù chúng ta không thể nhất kiến chung tình nhưng vẫn có thể lâu ngày sinh tình mà.”
Phong Thiệu nói những lời này khi đã trời quang mây tạnh, dáng vẻ cũng không tầm thường, rất hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Cho dù Đan Thanh luôn mắt cao quá đầu nhưng cũng không khỏi thất thần trong giây lát.
Có điều nàng ta không phải là một nữ tử ngu ngốc, nhìn những hành động lạnh lùng của Phong Thiệu quả thật quá mức tương phản mới lời nói chân tình vừa rồi của y.
“Sư huynh……” Đan thanh nhăn mi, nhưng còn chưa nói hết lời đã thấy Phong Thiệu bỗng nhiên ôm lấy mình.
Nàng ta trừng mắt nén giận, có điều chưa kịp trách cứ đã bị đẩy nhanh sang chỗ khác.
Nơi nàng ta đang ngồi thu thập đột nhiên bị một luồng linh lực đánh tới khiến linh quặng lập tức nổ tung.
Tinh thạch trắng như tuyết bị văng tung tóe khắp bốn phía, sát khí lập tức xuất hiện!
Đan Thanh vô cùng kinh hãi, nàng ta không hề mảy may cảm nhận được có người đang tới gần, vậy linh lực này đến từ đâu?
Phong Thiệu cũng kinh hãi, tu vi của y cao hơn Đan Thanh lại khá cẩn thận, y luôn dùng thần thức dò xét khắp nơi, lúc này mới cảm nhận được một tia linh lực mãnh liệt đang đánh tới.
Nếu không phải y phản ứng nhanh, chỉ sợ đã trơ mắt nhìn Đan Thanh bị nổ nát vụn.
Dù y cũng rất muốn chém chết nữ nhân này nhưng quan hệ giữa hai tông môn vô cùng quan trọng, nàng ta này không thể chết trong hạt nội của Côn Luân được, lại càng không thể chết bên cạnh y.
“Kẻ nào?” Phong Thiệu vận kiếm bay lên, kiếm khí màu đỏ không ngừng tràn ra.
Đan Thanh cũng lấy Loan Nguyệt hoa câu đang tỏa ra từng đợt ánh sáng, trong lúc nhất thời khiến sát khí tỏa ra bốn phía
Thế nhưng không có ai trả lời, một kích này giống như chuyện ngoài ý muốn vậy.
Hai người cùng sóng vai đứng tư thế ứng chiến một lúc lâu, còn dùng thức tảo để kiểm tra nhưng lại không thu hoạch được gì nên đành phải thu tay.
“Chẳng lẽ là yêu thú?” Đan Thanh suy đoán nói “Ta từng nghe sư tôn dạy, có một loại yêu thú có thể che dấu hành tung, rất khó để bắt được nó.
Có điều con yêu thú kia thực lực lại không mạnh, chỉ là đến vô ảnh đi vô tung mà thôi.”
“Thật không.” Phong Thiệu không thu hồi kiếm, ngược lại yên lặng vận ba thành ma giáp rồi nói với Đan Thanh: “Hiện nay xung quanh đây thường bị yêu thú hoành hành, không chừng có thể gặp phải yêu thú cấp bốn, hai chúng ta phải cẩn thận mới được.
Sư muội hãy nhanh chóng thu thập thỏa đáng rồi chúng ta sớm hồi tông.”
Đan Thanh cũng đồng ý nên không nói nhiều nữa mà tiếp tục nhanh chóng thu thập quặng.
Lúc này hai người không dám khinh thường nữa, nhất là Phong Thiệu, y vẫn cầm phi kiếm trong trong tay.
Thế nhưng khi y bất động, mầm tai họa từ trước đến nay – Đan Thanh bấm tay niệm thần chú chỉ huy mấy cái cuốc cắm sâu xuống nền đất, sau khi cuốc lên để lộ ra lam quang lóe sáng óng ánh, đến đây thì mọi thứ vẫn bình thường.
Có điều linh lực dao động lại không tầm thường!
Sau khi mặt đất bị phá vỡ, linh lực dao động càng ngày càng mạnh khiến cho không khí xung quanh hai người cũng loạn theo, thức tảo bị cưỡng chế đến mức không còn nhiều tác dụng.
Lúc này Phong Thiệu không quan tâm bên trong là thứ gì nữa, trực tiếp bổ một kiếm vào đó.
Đan Thanh cũng là người không thiếu kinh nghiệm thực chiến, nàng ta lập tức lấy Loan Nguyệt hoa câu, nhanh chóng kháp pháp quyết để loan câu phi vào.
Sự thật chứng minh, phản ứng của hai người rất đúng!
Những tiếng kêu thảm thiết quái dị truyền tới, một đàn chim Khâm Nguyên bay ra từ dưới lòng đất, chúng lớn như những con chim Uyên Ương, bộ lông đen tuyền nổi bật trên nền tuyết trắng.
(Chim Khâm Nguyên Là một loại chim trong thần thoại có hình dáng giống ong và lớn như chim Uyên Ương)
Loài chim này vô cùng ác liệt, đốt thú thú chết, đốt cây cây khô, sau khi bị kiếm ý của Phong Thiệu và Loan Nguyệt hoa câu giết chết vài con, đàn chim kia lập tức nổi cơn điên.
Nếu chỉ từng con xuất hiện thì sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp gì, cùng lắm mới chỉ là yêu thú cấp hai.
Có điều mấy trăm con cùng ào ào xông tới thì quả thật muốn đòi mạng! Không khác gì một đàn kiến giết chết con voi.
Phong Thiệu vội vàng đánh một chiêu [ Côn Luân · Tầng Lan ], vô cùng thuần thục thêm Ma khí vào.
Cho dù có dùng quần công cũng không thể giết một lúc được nhiều như vậy, đành phải dùng Ma khí đi kèm để nhiễu loạn thần trí của chúng.
Đan Thanh cũng biết đối phó yêu thú khác với tu giả bình thường, nàng ta lập tức lấy ra một loại pháp bảo giống như kim châm, kim quang lóe sáng sau đó đâm thẳng đến chỗ đàn chim.
Hai người vừa đánh vừa lùi, bất giác đã lùi đến bên vách núi nhưng đám chim Khâm Nguyên vẫn còn đến hơn trăm con.
Nếu như cứ đứng đó chém giết, kiểu gì họ cũng bị vây công đến chật vật không chịu nổi, nhưng nếu muốn đánh hạ bọn chúng thì chắc chắn không chiếm được chỗ tốt.
Phong Thiệu và Đan Thanh liếc nhìn nhau, cả hai không chút do dự bay thẳng vào đáy cóc.
Đáy cốc vô cùng sâu, hai người vừa bay vừa đánh nhưng khi bay xuống được nửa đường thì đám chim Khâm Nguyên lại như cảm thấy mệt mỏi, bỗng chốc không tấn công nữa mà bay ngược lên.
Phong Thiệu và Đan Thanh không khỏi cùng thở ra, trên người cả hai đều bị thương, cũng may tu vi của họ cao hơn đám yêu cầm này nên trấn được độc của chúng, bằng không bị chim Khâm Nguyên chích một cái cũng đã đủ để sắc thân chết thê thảm.
Sau khi đáp xuống đất, hai người lập tức ăn đan dược giải độc rồi mới có thời gian thức tảo để tìm hiểu đáy cốc sâu thẳm này có thứ gì tồn tại.
Mắt thường chỉ nhìn thấy tuyết phủ trắng trên những cành cây khô nhưng khi thức tảo… “Nơi này có cấm chế !” Đan Thanh bỗng nhiên hô nhỏ một tiếng.
Phong Thiệu còn biết điều đó trước nàng, bởi vì khi hai người rơi xuống đất cũng lập tức động đến cấm chế.
Kiếm ý chưa kịp thu vào sẽ được coi là công kích, không, có thể còn không cần công kích, bất cứ hơi thở xa lạ nào đến gần cấm chế đều sẽ bị phản phệ.
Cấm chế nơi này khiến cho y cảm thấy vô cùng quen thuộc, là Ma khí !
Thùng thùng thùng
Những tiếng nổ dồn dập dày đặc giống như tiếng rang lạc (?) bất chợt vang lên, huyết quang cuồn cuộn trào ra chỉ trong thoáng chốc.
Phong Thiệu giương kiếm để chắn, ma giáp cũng được vận lên năm thành.
Y không sợ bị Đan Thanh ở bên cạnh phát hiện ra điều bất thường nữa bởi vì Ma khí trong cấm chế vô cùng dày đặc.
Đan Thanh kinh hãi tột cùng, vội vàng lấy ra một vật đang tỏa ánh sáng màu vàng từ trong túi gấm, ngón tay bấm pháp quyết, pháp bàn liền lập tức phi đến ngăn chặn.
Vốn Phong Thiệu đã chuẩn bị để chiến đấu trong thời gian dài, không ngờ khi pháp bàn phi đến, cấm chế của Ma Môn lập tức bị phá vỡ.
Từng đợt pháp quang truyền đến cùng với những âm thanh nặng nề, Phật ấn trải dài bên trên huyết trận khiến cho huyết quang của cấm chế dần dần bị loại bỏ.
Loại bỏ cấm chế tất nhiên là việc tốt, thế nhưng khi Phong Thiệu nghe thấy tiếng kinh văn trong trận thì cũng có phản ứng mãnh liệt.
Dù y có ngọc Vô Danh hộ thân giúp che giấu Ma khí và Ma thể nhưng nó lại không che dấu được bản chất Ma tu của y.
Tiếng kinh văn mạnh mẽ cùng với niệm lực của Thiện tu tạo thành sát thương đối với một Ma tu chưa có kinh nghiệm như y, chỉ trong thời gian ngắn, ánh mắt của y đã hằn tơ máu.
“Cũng may sư tôn ta dùng kinh văn của Thiện tu trưởng lão ở Bồ Đề tự nhập vào pháp khí.
Không ngờ trong núi Phù Dao lại có Ma Môn bậc này…” Đan Thanh vừa quay đầu đã thấy Phong Thiêu đang khom người che khuất mặt, lộ ra dáng vẻ vô cùng thống khổ.
Nàng ta không khỏi kinh ngạc, hỏi: “Sư huynh làm sao vậy?”
Phong Thiệu cảm thấy rất không ổn, niềm may mắn duy nhất hiện giờ của y là bụi gai Hỗn Nguyên trong cơ thể y đã được tinh lọc, bằng không hiện giờ bị kinh Pháp Hoa kích thích như vậy, kiểu gì cũng làm cho bụi gai này nổ tan xác.
Thế nhưng dù đã được tinh lọc thì kích thích bậc này vẫn khiến cho Ma khí trong cơ thể y sôi trào, cho dù đã được linh khí của y áp chế nhưng vẫn không thể chịu nổi Ma khí đảo ngược, vô cùng tra tấn.
Nhưng y cũng chỉ đành cố gắng chống cự, không thể phá hủy pháp khí kia vậy chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn.
Phong Thiệu giả bộ lạnh nhạt day trán, kỳ thật đang muốn che đi sắc mặt khó coi, y nói với Đan Thanh bên cạnh:“Nơi này quỷ dị khó hiểu, chúng ta cũng không muốn xâm nhập cấm chế, sư muội hãy nhanh chóng thu hồi pháp bàn lại đi, bằng không nhỡ cấm chế bị phá vỡ…”
Nhìn cái miệng quạ đen của y đi!
Cấm chế thật sự bị vỡ!
Trong thoáng chốc huyết quang biến mất, thay vào đó là một trời hoa tuyết cuồn cuộn, nhưng mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt ở đây.
Cấm chế bị phá vỡ cũng là lúc đáy cốc hiện ra dáng vẻ vốn có – dưới chân họ không phải là tuyết mà là máu, những thứ nằm chồng chất lên nhau cũng chẳng phải là cành cây khô mà đều là xương trắng, càng khiến cho người ta phải chấn động chính là hơn một ngàn thiếu nữ lõa thể đang nhắm mắt ngồi xếp bằng ở đáy cốc.
Những người này hai tay nắm lấy nhau, toàn thân đẫm máu, máu từ cơ thể họ chạy xuôi thành dòng vào một chỗ hư không trong ma trận.
Chỉ có một vài người trông còn khỏe mạnh, phần lớn những người khác đều đã khô vàng gầy nhom, những người suy nhược nhất đều đã da bọc xương, số còn lại cũng hóa thành bạch cốt vùi thây dưới đất.
Trận pháp này… Cảm giác nó mang đến rất quen thuộc.
Đây rõ ràng là Âm hồn tế thể đại pháp!
Tim Phong Thiệu trầm xuống, đây là một trong những chú pháp của tâm chú Tế Luyện! Quan trọng hơn là, loại ma công âm độc này chính là thứ mà Thanh Thành tôn giải đã dùng, tại sao lại… Có điều y còn chưa kịp suy nghĩ nguyên nhân thì thân thể đã sớm có phản ứng trước – nhanh chóng ngự kiếm bỏ chạy.
“Chạy mau!”
Đan Thanh nghe vậy còn chưa kịp phản ứng thì lập tức đã thấy huyết vụ cuộn trào với thế dời núi lấp biển kéo đến ào ào.
Nàng vội vàng thi triển pháp bảo hộ thể, còn Phong Thiệu ở bên này đã nhanh chóng vận lên mười thành ma giáp, lập tức thi triển Ma Ảnh Tiềm Bộ, hơn nữa còn không quên túm lấy Đan Thanh đang kinh hoàng đến thất sắc ở bên cạnh.
Thế nhưng trốn sao cho kịp, chỉ trong chốc lát tốc độ của huyết vụ càng lúc càng nhanh, đáy cốc lại chỉ lớn có chừng vậy, Phong Thiệu túm lấy Đan Thanh mới chạy được hơn mười tức đã phát hiện không còn nơi nào để trốn nữa.
Những chỗ đặt chân được trước đó đều đã tràn ngập huyết vụ, những chỗ khác nhìn trái nhìn phải cũng chỉ còn không đến mười bước.
“Đây… Đây là Âm huyết vụ?” Đôi mắt xinh đẹp của Đan Thanh thất thần, pháp khí tinh lọc mà nàng vừa lấy ra đã bị huyết vụ thôn phệ gần hết, thứ kia còn là pháp khí cấp Hoàng, vậy mà chỉ trong chốc lát đã … Có thể thấy đây không phải là huyết vụ bình thường.
Huyết vụ này đúng thật là Âm huyết vụ, nó được thu thập từ những phàm nữ có thể chất thuần âm, tất nhiên là phải còn trong trắng.
Khi thu thập đủ chín trăm chín mươi chín người, Âm huyết vụ sẽ được tạo thành, những người này không còn sinh khí, cứ vậy mà mất máu cho đến chết.
Âm hồn tế thể đại pháp ở đáy cốc này, chỉ cần liếc mắt đã thấy được có gần ngàn người, đủ thấy uy lực đáng sợ của Âm huyết vụ.
Mi tâm của Phong Thiệu nhíu chặt, vừa rút kiếm chém đám huyết vụ đến gần, vừa dùng dư quang liếc nhìn Đan Thanh ở bên cạnh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, y không thể không dùng đến ma công, bằng không bọn họ đều phải vùi thây ở nơi này.
Chỉ là một khi y dùng ma công, chắc chắn Đan Thanh sẽ phát hiện ra.
Bởi vậy chỉ đành giết người diệt khẩu!
Thế nhưng suy nghĩ này còn chưa kịp thực hiện thì nhà dột lại gặp phải mưa rào, bên trong huyết vụ bỗng nhiên hiện ra hai bóng người đều mặc pháp bào màu đen, toàn thân tỏa ra hắc khí, trong sương mù dày đặc màu đỏ tươi lại càng trở nên bắt mắt hơn cả.
Đây rõ ràng là hai Ma tu! Hai kẻ này một cao một thấp, khuôn mặt mơ hồ ẩn trong sương mù nhưng giọng điệu lại dữ tợn: “Ha ha, vậy mà có tu giả dâng lên đến tận cửa! Ngửi xem ngửi xem, ít nhất là tu giả đã ngoài Trúc Cơ!”
“Đúng là không có mắt, Trúc Cơ kỳ mà có thể trốn ra từ Âm huyết vụ của chủ nhân?” Tên Ma tu cao gầy hừ lạnh một tiếng, con mắt nhanh như chớp nhìn về phía Phong Thiệu và Đan Thanh đang cố hết sức chống đỡ.
Sau khi nhìn thấy thì gã vui vẻ ra mặt:“Ít nhất cũng phải Kim Đan đấy! Là hai Kim Đan, sư đệ, chủ nhân không ở đây, chúng ta có thể ăn no nê!”
Tên Ma tu béo lùn cũng cười đến mỡ mặt rung bần bật: “Đúng vậy đúng vậy, đều là tiểu mỹ nhân đấy, nhìn vô cùng mềm mại ngon miệng!” Nói xong, ngón tay khô gầy của gã khẽ vẩy tùy ý sai khiến mấy con tiểu quỷ nuôi bên cạnh, quát to một tiếng:“Ta đợi không kịp nữa rồi!”
Hai gã Ma tu này muốn ăn bọn họ nên tất nhiên sẽ không để Âm huyết vụ chiếm lợi, bởi vậy thế công của sương mù dày đặc cũng tạm dừng trong chốc lát.
Có điều Phong Thiệu còn chưa kịp thả lỏng thì đã thấy tên Ma tu mập lùn kéo theo một đám tiểu quỷ phi tới.
Vốn y cứ nghĩ gã sẽ thích Đan Thanh Chân Tiên xinh đẹp dịu dàng kia hơn, ai dè tên này lại phi thẳng tới chỗ y!
Phong Thiệu rút kiếm muốn đỡ, nhưng lúc trước đã quá hao tốn pháp lực, linh khí trong cơ thể cũng bởi vậy mà cạn kiệt khiến thân pháp của y chậm hơn nửa nhịp, chính nửa nhịp này giúp ưu điểm tinh lực dư thừa của tên Ma tu lùn lộ ra rõ ràng.
Gã gọi đám tiểu quỷ nhanh chóng vây lấy Phong Thiệu khiến sắc thân của y khó lòng hành động rồi phi tới ôm Phong Thiệu vào lòng cứ như đang ôm một con vịt nướng béo mập, trên mặt gã lộ vẻ thèm nhỏ dãi:“Mỹ nhân thơm quá, cho ta cắn một miếng đi.”
Ma Tu ăn Tu giả không phải nói tượng trưng.
Trên thực tế dù điện ảnh không chiếu rõ ràng nhưng Phong Thiệu từ chỗ của Bồng Khâu đã hiểu rõ Ma Tu ăn Tu giả là như thế nào, giống như chúng ăn thịt đồng loại, dù là xương cốt cũng không để lãng phí, từ Nguyên Thần, nội đan đến tinh khí, tất cả mọi thứ đều ăn sạch.
“Tiểu mỹ nhân, trên người mềm quá…”
Mắt thấy hai chiếc lạp xưởng của đối phương chuẩn bị táp về phía mình, Phong Thiệu nhanh chóng thôi thúc chú Bình An trong cơ thể.
Nhưng mà chú còn chưa có hiệu lực thì cổ họng của tên Ma tu đang ôm y trong ngực bỗng nhiên kêu lên những tiếng “Ùng ục”.
Trước ngực gã là một lỗ thủng đang chảy máu ồ ạt, máu phun tung tóe trên ngực và bụng.
Ở bên trong lỗ thủng là một đôi bàn tay trắng nõn thon dài, nhẹ nhàng xoay một vòng đã lấy được Nguyên Thần của tên Ma tu xấu số.
Sắc thân và pháp thân của tên Ma tu kia đều đã chết, bởi vậy nhanh chóng ngã xuống đất, mà lúc này Phong Thiệu cũng nhìn được hình bóng người không biết đã tới phía sau tên Ma tu từ lúc nào.
Lúc y nhìn thấy rõ được diện mạo của người đó thì không khỏi mừng rỡ, hoàn toàn xem nhẹ sự phức tạp đan xen trong ánh mắt của đối phương, tất cả chỉ còn lại niềm vui sướng vì sống sót sau tai nạn:“Tiểu Bạch, ta yêu ngươi chết mất.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...