Linh cảnh Đoán Tâm là linh cảnh tinh diệu nhất của Bồ Đề tự, cũng là thánh địa được tất cả các tu giả khát cầu nhất.
Thiện tu là thiên địch của Ma tu, nhưng ở vài khía cạnh nào đó thì Ma tu và Thiện tu lại có những điểm chung như tu thể và luyện tâm.
Cái gọi là tu Tâm của tu giả thực chất đều là kiểu đại đồng tiểu dị, tất cả đều muốn gia tăng tâm cảnh của mình để giúp bản thân thấu hiểu được Đại Đạo, bằng không khi gặp Thiên Kiếp mà bị Tâm Ma cản trở thì tu vi sẽ bị hủy hoại chỉ trong chớp mắt.
Sở dĩ linh cảnh Đoán Tâm được chúng tu giả ao ước không chỉ vì sự tinh diệu của nó mà còn vì nó an toàn hơn rất nhiều so với các biện pháp tu tâm khác.
Phương pháp tu tâm trên đời không ngoài nhập thế và lịch kiếp.
Nhập thế sẽ gặp trăm người, trăm việc, nếu tâm niệm linh động thì còn có thể tu luyện, bằng không sẽ chỉ làm điều vô ích.
Lịch kiếp cũng vậy, nếu vượt qua được thì tốt, nhưng nếu không vượt qua được ngược lại sẽ càng hãm sâu vào, còn bị Tâm Ma phục kích.
Trên con đường đi đến Đại Đạo, nếu muốn tiến thêm một bước thì không được phép để ngoại vậy quấy rầy, bằng không sẽ vô cùng nguy hiểm.
Phong Thiệu ngụp lặn trong thế giới này đã hơn hai mươi năm, chút hiểu biết này y vẫn có, dù linh cảnh Đoán Tâm được cho là an toàn vô cùng nhưng y vẫn nghe Từ Giác dặn dò mọi chuyện.
“Linh cảnh này là do Tông Sư khai tự của Bồ Đề tạo ra để đệ tử sử dụng, cho dù có vượt qua được thí luyện hay không thì cũng không bị tổn hại gì.” Từ Giác giải thích, nhưng lại ngừng một chút “Chỉ là chìa khóa nằm trong tay ta không quá hai tháng, nếu ngươi đang thí luyện mà phát hiện linh cảnh không ổn thì lập tức rời khỏi linh cảnh bằng chiếc nhẫn này.”
Nói xong, Từ Giác liền tháo chiếc nhẫn Bạch Ngọc trên ngón tay cái ra rồi đưa cho y, chiếc nhẫn tỏa ra từng đợt ánh sáng, phía trên khắc hai chữ “Từ Giác”, dường như là một loại pháp khí tượng trưng cho thân phận.
Sau khi Phong Thiệu đeo vào liền cảm tạ Từ Giác, nói: “Đã làm phiền sư thúc phải quan tâm.”
Từ Giác nhướn mày cười, vỗ vai Phong Thiệu: “Với giao tình giữa ta và Thái Dần sư huynh, ngươi không cần phải câu nệ như vậy.
Trước mặt sư tôn ngươi như thế nào thì trước mặt ta cũng như thế, không phải ngại.”
Không nhắc đến trước mặt Thái Dần còn đỡ, vừa nhắc đến liền khiến Phong Thiệu nhớ lại tình cảnh mất mặt lúc trước bị Từ Giác bắt gặp, không khỏi thấy hơi xấu hổ, cũng may da mặt y dày, chỉ ho nhẹ hai tiếng rồi gật đầu đồng ý.
Từ Giác lúc này mới bắt đầu dùng chìa khóa mở linh cảnh.
Sau một tiếng sấm sét ngang trời, trong hư không bỗng chốc xuất hiện một đóa hoa sen ngũ sắc cực lớn đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Dưới ánh sáng rực rỡ chiếu rọi, Phong Thiệu chợt cảm thấy hư linh yên tĩnh, nội tâm vốn đang nôn nóng do Ma Niệm thừa cơ xâm nhập lúc này cũng yên bình hơn rất nhiều.
Quả nhiên linh cảnh Đoán Tâm không phải nơi tầm thường, y quay đầu, chạm phải ánh mắt của Từ Giác.
Từ Giác tưởng y vẫn còn có điều băn khoăn, vì thế cười nói: “Cứ yên tâm đi vào, ta chờ ngươi ở tầng thứ nhất.
Mọi chuyện đã có ta lo liệu, đảm bảo ngươi có thể an toàn tuyệt đối.”
Lời hứa hẹn còn mang theo vài phần bông đùa nhưng được Phản Hư chân quân chính miệng nói ra lại có hơi nghiêm túc và không cho phép nghi ngờ.
Tuy Phong Thiệu không cần sự an ủi này nhưng đây cũng là một liều thuốc an thần cho y.
Ánh sáng càng ngày càng rực rỡ, tuy không chói mắt những vẫn bao phủ lấy Phong Thiệu và Từ Giác, hai người lập tức biến mất tại chỗ.
Nơi rơi xuống là một căn phòng trống trải, Từ Giác ngồi xếp bằng nhập định ở lối đi còn Phong Thiệu thì đi thẳng vào trong, nơi ấy đã có đủ loại Thiện tu đang nghênh đón y.
Tất nhiên những Thiện tu này không phải tu giả thực sự mà chỉ là ảo ảnh do linh cảnh Đoán Tâm tạo ra.
Có điều do linh cảnh quá mức tinh diệu nên ảo cảnh cũng chân thực gấp bội, bởi vậy mới gọi nó là linh cảnh.
Đối với Phong Thiệu, thí luyện tầng thứ nhất chỉ cần những kiếm chiêu tầm thường đã có thể ứng phó được, nhưng lên tầng thứ hai và tầng thứ ba thì độ khó đã tăng lên khá nhiều.
Nhìn qua thì giống như những động tác được lặp lại máy móc, lỳ thật không phải như vậy.
Những Thiện tu xông lên không phải chỉ có vũ lực mà còn công kích vào tâm cảnh, bởi vậy mới được gọi là Đoán Tâm.
Lợi ích đầu tiên mà Phong Thiệu thấy được đó là khi đấu pháp lại thoáng hiện linh quang.
Kiếm ý của y đã vài thập niên rồi mà vẫn chưa có tiến triển gì, không ngờ lại có thể ngộ ra kiếm ý ở nơi này.
Là phẫn nộ
Tính cách của Phong Thiệu trái ngược với Thanh Thành nhưng không phải là không có chỗ tương tự.
Khi giao chiến, những Thiền tu trước mắt khiến cho y cảm thấy tức giận – Y nhớ lại hình ảnh lúc trước khi Phong Bạch đẩy y ra, muốn đồng quy vu tận với Bích Ngọc.
Điều đó khiến Phong Thiệu để ý đến kiếm ý của mình, mỗi khi y cảm thấy phẫn nộ thì kiếm y dường như cũng cộng sinh với y mà trở nên bạo liệt như hỏa.
Biết điểm mấu chốt này giúp Phong Thiệu hiểu được dù tính cách hai người có khác biệt, nhưng khi nắm được chữ ‘Nộ’ này thì điểm lĩnh ngộ của hai người đều giống nhau, kiếm ý nhị trọng thiên của y cũng có hi vọng thăng cấp.
Mỗi khi lên một tầng thì khó khăn cũng đều tăng theo nhiều cách khác nhau.
Đến tầng thứ tư, Phong Thiệu đã cảm thấy cố hết sức, y không dám xâm nhập vào đám Thiện tu nữa mà chọn cách đánh từng người một.
Tuy đã cố gắng chống chọi nhưng Phong Thiệu vẫn dừng chân ở tầng thứ năm.
Y không hề cảm thấy thất vọng bởi vì đây đã là giới hạn của tu vi.
Huống chi, chỉ khi dừng lại thì màn kịch của Đoán Tâm mới chính thức bắt đầu.
Quả nhiên chỉ một lúc sau, trong căn phòng tưởng như rộng đến vô cùng này bỗng lóe lên những luồng ánh sáng chói mắt.
Nhớ đến lời Từ Giác chỉ điểm, Phong Thiệu liền đạp phi kiếm, nhanh chóng bay vào trong luồng sáng.
Sau khi Phong Thiệu ngự kiếm bay vào Đoán Tâm trận, chỉ thấy dưới chân bỗng xuất hiện những ngọn núi xanh biếc với sông ngòi vây quanh, từng đám mây mù như bị xé toạc lộ ra cảnh tượng đồ sộ tráng lệ.
Ước chừng phi hành được khoảng thời gian nửa chén trà, kiếm Xích Viêm của y bỗng nhiên dừng lại đột ngột rồi hạ xuống khiến cho Phong Thiệu không kịp phản ứng liền bị quăng xuống từ không trung, rơi vào trong bóng tối hư không.
Đến khi y tỉnh lại thì không biết đã qua thời gian bao lâu, Phong Thiệu cảm thấy hình như mình đang nằm trong một căn phòng.
Y nghe thấy bên ngoài cửa là tiếng xe ngựa ồn ào náo nhiệt, Phong Thiệu giống như một kẻ say rượu cố gắng mở bừng mí mắt, chỉ thấy phía trước là một người có gương mặt góc cạnh với đôi mắt thâm thúy như mắt Ưng… Rõ ràng là Phong Bạch.
“Phu quân, người đã tỉnh tồi?” Giọng nói của Phong Bạch vô cùng dịu dàng, khuôn mặt tuấn tú còn đang mỉm cười.
Phu quân?
Khi nghe được những lời nói này y liền cảm thấy hình như có chỗ nào đó không thích hợp.
Chỉ là Phong Thiệu chưa kịp nghi hoặc thì đã thấy hai đứa bé một trai, một gái đang chạy từ ngoài vào, cả hai đều phấn điêu ngọc mài, dáng vẻ cũng rất quen thuộc.
Bọn chúng ồn ào gọi: “Phụ thân, phụ thân” sau đó nhào lên trên giường rồi xà vào ổ chăn của Phong Thiệu, lộ ra hai đôi mắt to lúng liếng.
Đây là chỗ nào?
Tại sao y lại nằm ở đây?
Phong Thiệu ngồi dậy, mờ mịt nhìn xung quanh.
Phong Bạch cũng không thúc giục, chỉ nói một cách dịu dàng, nhỏ nhẹ: “Phu quân, đồ ăn đã được nấu xong xuôi, mời phu quân rửa mặt chải đầu rồi đi ra tiền thính để dùng bữa.” Hắn nói dứt lời liền dẫn hai đứa nhỏ ra khỏi phòng.
Phong Thiệu cố gắng nhớ lại mọi chuyện nhưng đầu óc y đều trống rỗng, chẳng thể nghĩ ra được điều gì, ngay cả dùng thức tảo cũng tốn công vô ích.
Hình như y đã rời khỏi Côn Luân? Dường như y muốn đi tìm Phong Bạch? Tại sao y lại muốn đi tìm Phong Bạch?
Phong Bạch gặp nguy hiểm?
Nhưng vừa rồi Phong Bạch vẫn còn tốt đẹp… Về phần tại sao Phong Bạch vẫn mạnh khỏe thì Phong Thiệu lại không hề ấn tượng.
Tại sao y không có một chút ấn tượng nào về nơi này, chẳng lẽ y đã rơi vào mộng cảnh? Hay lần mạo hiểm lúc trước mới là giả dối? Cho nên y và Phong Bạch chưa từng gặp nguy hiểm, còn tương phù hợp tịch và có hai đứa nhỏ?
Phong Thiệu vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Lúc này Phong Bạch lại đi tới thúc giục Phong Thiệu dùng bữa, thấy y chần chờ thì hắn liền đi đến nắm lấy tay y, động tác này thân thiết tự nhiên giống như đã làm hàng trăm ngàn lần nhưng Phong Thiệu vẫn cảm thấy không chân thật.
Dù hình dáng của người này đúng là Phong Bạch nhưng động tác lại không hề giống hắn.
Trong ký ức mơ hồ của Phong Thiệu, y không thể nói rõ điểm giống và không giống, nhưng y vẫn nhớ Phong Bạch thích nhất là ôm y, đặc biệt sau khi hắn trưởng thành lại càng thích ôm y hơn chứ không phải kéo tay y như bây giờ.
Hơn nữa, lúc Phong Bạch nắm lấy tay y cũng không giống như một người đàn ông.
Phong Thiệu ôm một bụng nghi ngờ cùng dùng cơm với Phong Bạch và hai đứa nhỏ, bọn chúng không ngừng gọi ‘Phụ Thân’ khiến cho y cảm thấy vô cùng quái dị.
Vừa nghĩ đến đây, y liền hỏi một câu: lũ trẻ này ở đâu ra?
Phong Bạch đang gắp thức ăn cho y bỗng nhiên ngây ra, sau đó hai mắt đỏ ửng rồi rút khăn tay ra nức nở: “Đây là đứa nhỏ của ta và phu quân mà, mất mười tháng mang thai, khó khăn lắm mới sinh hạ được đôi long phượng này…”
Mười tháng mang thai?
Đôi mắt Phong Thiệu đảo qua bả vai rộng lớn, lồng ngực săn chắc và thân hình tráng kiện của Phong Bạch, người như vậy cũng có thể mang thai mười tháng à? Có chỗ nào đó càng thêm không ổn nhưng y vẫn không nói rõ ra được.
Cả ngày không nói chuyện, màn đêm buông xuống, lúc Phong Thiệu lên giường thì Phong Bạch cũng ngủ lại đây.
Hắn nhỏ nhẹ nép mình vào bên người Phong Thiệu nhưng cũng chỉ nhích lại gần chứ không làm thêm bất kì động tác dư thừa nào, điều này càng khiến Phong Thiệu cảm thấy không ổn.
Y nhớ rõ Phong Bạch rất thích động tay động chân trên người y… nhưng ngay cả điều này y cũng không thể nói rõ ràng.
Mặc dù cảm thấy không ổn nhưng Phong Thiệu vẫn lưu luyến những ngày như vậy, ngày này qua ngày khác đều là những cảnh tượng giống nhau.
Phong Bạch cẩn thận săn sóc hầu hạ y, hai đứa nhỏ tranh cãi ầm ĩ không ngớt… Ngược lại tạo ra cảm giác ám áp khó hiểu.
Phong Thiệu không nhịn được ôm lấy Phong Bạch, hắn cũng nép mình vào lòng y, điều này khiến cho y cảm thấy không ổn.
Trong trí nhớ mơ hồ của y, sau khi Phong Bạch cao hơn y thì hai người họ không còn tư thế như vậy nữa, ngược lại hắn rất thích ôm y vào lòng.
Ngay cả như vậy, Phong Thiệu vẫn luyến tiếc nghĩ nhiều, y yêu thích cảm giác yên tĩnh với những ngày tháng an lành vô cùng tốt đẹp.
Không có xung đột, không có tai hoạ ngầm, có thể bình tĩnh đến già, y và Phong Bạch nắm tay nhau đi hết quãng đời còn lại.
Tuy rằng y vẫn cảm thấy khó hiểu.
Ngày hôm đó Phong Bạch chuẩn bị nước tắm cho y, sau khi Phong Thiệu cởi quần áo ra liền muốn quay đầu lại xem hắn có nhìn trộm hay không, nhưng ánh mắt của hắn chẳng may may rung động, vẫn nghiêm túc thêm nước.
Điều này khiến Phong Thiệu cảm thấy thất vọng, đồng thời cũng cảm thấy không đúng.
Phong Bạch không phải là người như vậy, hắn sẽ không nhàm chán đến thế.
Phong Thiệu thở dài, y đang xoa trán lại bỗng cảm thấy hơi lạnh lẽo, trong chớp mắt liền nhìn thấy chiếc nhẫn đang đeo ở ngón tay cái.
Lóng lánh trong suốt, xung quanh chiếc nhẫn còn có pháp quang quẩn quanh thu hút ánh mắt người khác.
Phía trên có hai chữ nhỏ — Từ Giác.
Từ Giác.
Từ Giác.
Phải… Từ Giác, là Từ Giác đưa y vào trong linh cảnh Đoán Tâm!
Như vậy, theo lời của Từ Giác thì sau thí luyện chính là thí nghiệm Đoán Tâm? Nơi chuyên rèn luyện nhân tâm yếu ớt?
Sau khi giật mình, màn sương mù dày đặc trong đầu y cũng dần biến mất, hiện ra hình dáng ban đầu.
Phong Thiệu âm thầm cắn răng, may mà có chiếc nhẫn này, bằng không dù không bị tổn hại nhưng y cũng tốn rất nhiều thời gian.
Y không phải là đệ tử của Bồ Đề tự nên không có thời gian để chậm trễ.
Trong tâm đã nảy sinh cảnh giác, Phong Thiệu cũng không còn lưu luyến ngôi nhà, Phong Bạch và những đứa trẻ giả dối này nữa.
Y muốn ra ngoài tìm hiểu thực hư.
Nghĩ như vậy, Phong Thiệu liền mặc lại toàn bộ quần áo đã cởi ra, Phong Bạch đang ở gian ngoài thấy y đi ra thì không hỏi nhiều, chỉ mềm mại nói: “Phu quân ra ngoài cẩn thận.”
Phong Thiệu buông mi không thèm để ý tới hắn, trong lòng lại nảy sinh vài phần chán ghét.
Người này mang dáng vẻ của Phong Bạch để mê hoặc y nhưng lại diễn hơi quá tay, biến thành nữ nhân luôn rồi.
Tiểu Bạch nhà y đường đường là một người đàn ông cao lớn, sao có thể biến thành phụ nữ như vậy, nếu thật sự thế thì Phong Thiệu cũng chướng mắt hắn.
Có vẻ dường như y đã quên lúc trước chính y cứ lưu luyến không ngừng cái người có vẻ ngoài giống hắn này, còn hận không thể vĩnh viễn ở lại nơi đây.
Trong lòng Phong Thiệu cảm thấy tức giận, nghĩ đến bản thân trầm mê với một thứ hàng giả liền cảm thấy thẹn quá hóa giận.
tựa hồ lâm vào tiền chính mình trầm mê cùng hàng giả mà thẹn quá thành giận.
Dù y không thừa nhận điều ấy nhưng thực tế đúng là trong lòng y có lửa.
Bởi vậy Phong Thiệu liền nâng kiếm Xích Viêm lên chém, y muốn dùng vũ lực để thử nhưng kiếm Xích Viêm chỉ lóe lên chút hồng quang rồi chợt tắt lịm không còn phản ứng.
Đủ thấy với tu vi của y thì sẽ chẳng thể tạo thành bất cứ uy hiếp nào đối với linh cảnh, cũng không thể dùng vũ lực để vượt qua thí nghiệm.
Sau khi bổ một kiếm, Phong Thiệu cũng cảm thấy hạ hỏa hơn liền dắt kiếm bên hông, đẩy cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài là một tiểu viện tứ hợp, tường trắng ngói đen đã lộ vẻ cũ nát, trong góc hẻo lánh còn đặt vài bồn hoa xanh tươi, vừa thấy đã biết đây chỉ là một gia đình bình thường.
Có điều gia đình bình thường như vậy lại mang theo hơi người và cảm giác ấm áp.
Điều này rất hấp dẫn với một kẻ đã lâu rồi không có ngôi nhà thuộc về mình như Phong Thiệu.
Tiền thính vọng ra tiếng nói nô đùa của trẻ nhỏ, Phong Thiệu đã không còn để ý tới nữa, chỉ tìm đường đi thẳng ra bên ngoài.
Phía ngoài là khu phố xá vô cùng huyên náo, người đến kẻ đi ngựa xe như nước, ảo thuật, xiếc thú, quầy hàng rong náo nhiệt không thiếu thứ gì.
Phong Thiệu đã lăn lộn trong thế tục nhiều năm, bởi vậy y cũng chẳng còn sự hiếu ki với khói lửa nhân gian, chỉ lạnh mặt đi xuyên qua đám người để tiến về phía trước, nhưng muốn đi đâu thì y vẫn chưa rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy nên đi tiếp.
Đi thêm một lúc, bóng người xung quanh cũng dần trở nên thưa thớt, sau đó biến mất chẳng còn ai.
Cuối đường hiện ra một ngôi chùa với mảnh tường màu xanh, cửa chùa mở rộng, hai bên tường vây kéo dài như không nhìn thấy điểm cuối, có lẽ bên trong rất rộng.
Phong Thiệu ngẩng đầu nhìn, trên biển ghi ba chữ “Tịnh Liên tự”, chữ viết đã trở nên mơ hồ nhưng vẫn có thể nhận ra hình dáng mây trôi nước chảy.
Đi vào hay không?
Trong lúc Phong Thiệu đang do dự thì đã có một tiểu hòa thượng mặc áo xám nhanh chóng bước ra, nói: “Phương trượng mời thí chủ vào chùa nói chuyện.”
Phong Thiệu nghe thấy vậy thì không còn cảm thấy do dự nữa, hoàn toàn xem như thí nghiệm, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, y vung tay áo sải bước vào trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...