Nơi Phong Thiệu lập khế ước với Phong Bạch là Hoàng gia ở Ký Châu, khoảng cách từ Hoàng gia đến truyền tống trận của Côn Luân tương đối gần, hơn nữa còn là thế gia nên linh khí cũng sung túc, mặt khác Hoàng gia đã ký khế ước với Côn Luân nên Phong Thiệu gửi gắm Phong Bạch ở nơi đó cũng cảm thấy yêm tâm.
Tác dụng của phù khế rất rộng, nếu như là Phù tu thì còn có thể tự tạo ra đủ loại phù trú khác nhau nhưng nếu là các tu giả khác thì phần lớn đều phải mua về để sử dụng, hơn nữa độ linh hoạt cũng không bằng.
Loại phù chú mà Phong Thiệu và Phong Bạch kí kết cũng vậy, thứ này chỉ có thể lấy địa điểm để làm căn cứ chứ không thể lấy người để làm căn cứ khiến cho Phong Bạch cảm thấy có hơi đáng tiếc.
Nhưng ngẫm lại thì không có thúc thúc ở đây, cậu cũng lười đi đến nơi khác, chỉ cần cậu còn trong phúc địa của Hoàng gia ở Ký Châu, kiểu gì thúc thúc cũng phải đến thăm, vậy là có thể gặp được rồi.
Nghĩ đến điều này giúp Phong Bạch vừa lòng cất phù khế vào trong túi gấm, lại cất mảnh phù còn lại vào trong túi gấm của Phong Thiệu.
Sau một hồi trì hoãn cuối cùng Phong Thiệu và Phong Bạch cũng tiếp tục lên đường rời khỏi bí cảnh dưới sự chỉ đường của Bồng Khâu.
Nếu là bí cảnh bình thường thì Phong Thiệu sẽ không cẩn thận đến vậy nhưng trong này còn có một vật như Sơn Hà Xã Tắc Đồ, y rất sợ đi nhầm phương hướng.
Trong nguyên tác, bí cảnh này xuất hiện lần thứ hai khi Lữ Minh Tịnh đã thăng cấp đến hậu kỳ Kim Đan, hắn dẫn theo vài đội hữu nữa lạc vào đây, phía sau còn bị mấy trưởng lão Nguyên Anh kỳ của Phiêu Miểu tông đuổi giết.
Với đội hình như vậy cho dù Lữ Minh Tịnh có hào quang của nhân vật chính giúp thuận lợi qua được mấy cửa ải khó khăn rồi lấy được Sơn Hà Xã Tắc Đồ nhưng những đội hữu đi theo hắn đều chết hết, ngay cả mấy trưởng lão Nguyên Anh kỳ của Phiêu Miểu tông cũng bị vây hãm ở bên trong bí cảnh không thể thoát ra được.
Đủ loại bẫy rập hung hiểm, trong ba ngàn năm qua có biết bao nhiêu tu giả tới đây muốn lấy Sơn Hà Xã Tắc Đồ mà không được, thực ra đều có nguyên nhân cả.
Cả đoạn đường này Phong Thiệu đều đi rất cẩn thận, nhưng khi xuyên qua bãi tha ma, rừng rậm và một vài nơi khác, nhưng đến khi nhìn thấy thạch đạo lúc mới đầu vào lại phát hiện có chỗ không thích hợp.
tuy nơi này cũng là một thạch đạo nhưng bài trí ở đây và thạch đạo lúc trước hoàn toàn khác nhau.
Từ lúc đi vào nơi này, trí nhớ của y đều vô cùng rõ ràng, không thể nhận nhầm được.
“Bồng Khâu.” Rốt cuộc Phong Thiệu cũng dừng bước, gọi tên Quỷ Ảnh đang dẫn đường phía trước, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Ngưỡi vẫn vụng trộm muốn đưa chúng ta đi tìm tàn quyển?”
Bồng Khâu xoay người, vội vàng nói: “Sao lại thế được, ngươi đã nói không tìm tàn quyển mà đi thẳng ra ngoài, lão hủ đang dẫn ngươi đi ra ngoài mà…” Nói xong những lời này lão lại thấy Phong Bạch bước về phía trước hai bước, cho dù đối phương vẫn chưa có thay đổi gì nhưng chỉ cần ngửi thấy hơi thở của cậu cũng khiến cho lão cảm thấy sợ hãi, không khỏi vẻ mặt khổ sở mà giải thích: “Đúng, đúng, đúng là ban đầu lão hủ muốn dẫn ngươi đi tìm thứ đó.
Dù sao cũng là tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, lấy được nó sẽ có thể phi thăng, ai lại không muốn có được?”
Ánh mắt Phong Bạch lạnh lùng khiến giọng điệu của Bồng Khâu lập tức thay đổi, thề thốt nói:“ Nhưng sau khi ngươi nói với lão hủ những chỗ hung hiểm, lại đồng ý khi có cơ hội sẽ giúp lão hủ đoạt xá thì lão hủ không hề muốn dẫn ngươi đi nhầm đường! Chỉ là chính ta cũng không tõ tại sao đi một hồi liền biến thành như vậy!”
Phong Thiệu không quá tin lời của lão bởi vì nếu Bồng Khâu không có lòng tham, tại sao ba ngàn năm trước lại mất công lặn lội từ vùng đất cổ xưa đi đến Cửu Châu để tầm bảo, khiến cho hiện giờ người không ra người quỷ không ra quỷ còn rơi vào tay y, có thể thấy được lòng tham không phải là thứ tốt đẹp.
Đương nhiên nếu không phải Phong Thiệu nhìn trúng lão vì lão đã ở trong này hơn ngàn năm, cũng biết lối ra thì đã không để cho lão dẫn đường.
Nhưng việc đã đến nước này, dù có nhiều lời cũng vô ích.
Phong Thiệu nhìn về phía Bồng Khâu, không nóng không lạnh nói: “Phải hay không phải tạm thời bỏ qua nhưng ta phải nói cho ngươi biết, bởi vì coi ngươi là người trong nhà nên mới dùng lễ để đối đãi, nếu như ngươi được một tấc lại muốn tiến lên một thước thì ta cũng không nhất thiết phải giữ ngươi lại, dù sao trên đời cũng không có Ma tu nào không luyện chế được Ma Sát..” Nói xong, lần đầu tiên y dùng đến cấm chế chủ tớ, tùy tay đâm một kích vào thần thức của Bồng Khâu.
Dù y ra tay không độc ác nhưng cũng để cho lão biết lập trường của mình.
Thức Hải của Bồng Khâu quặn đau nhưng bị y làm vậy lão cũng không dám nhiều lời, chỉ thành thật hơn rất nhiều, lấy lòng nói: “Bớt giận bớt giận, là sai lầm của ta.
Có điều nếu thực sự tìm được tàn quyển chẳng là một người đắc đạo, gà chó cũng được lên trời hay sao…”
Phong Thiệu liếc xéo gã, thật ngu xuẩn, toàn bộ Sơn Hà Xã Tắc Đồ chỉ có Lữ Minh Tịnh mới có thể sử dụng được, cho dù tìm được tàn quyển thì sao? Nhưng ngọn nguồn mọi chuyện lại chẳng thể nói rõ ràng, y chỉ dặn dò Phong Bạch vài câu ý muốn cậu làm việc cẩn thận.
Tuy thạch đạo này khác với nơi lúc trước Phong Thiệu đi vào nhưng cũng có rất nhiều Quỷ Sát, ngoài ra những thứ này còn linh hoạt hơn ở kia rất nhiều.
Tuy nhiên Phong Thiệu có ba người, muốn đối phó với đám Quỷ Sát này cũng không phải là việc khó, Phong Bạch không hóa thành hình thú mà dùng kiếm pháp được Phong Thiệu chỉ dạy, dường như muốn tận dụng cơ hội để luyện tập.
Nếu là bình thường Phong Thiệu cũng muốn để Phong Bạch làm vậy nhưng chỉ sợ bây giờ đã đi vào phạm vi bí cảnh của tàn quyển Sơn Hà Xã Tắc Đồ, y không dám để Phong Bạch mạo hiểm nên bảo cậu hóa thành Bạch Hổ, tránh việc dùng hình người thực lực không cao mà làm mình bị thương.
Thạch đạo ngoằn ngoèo sâu thẳm, trong ánh nến mờ ảo có rất nhiều ngã rẽ khác nhau, đám người Phong Thiệu không biết đã đi mất bao lâu, ngay cả Sát Hồn châu cũng thu thập được hơn một trăm viên nhưng đường ra lại vẫn chưa thấy tung tích.
Trong nguyên tác Lữ Minh Tịnh tiến vào bí cảnh thông qua linh trì của Phiêu Miểu tông, không hề có phân đoạn đi qua thạch đạo.
Phong Thiệu nghĩ dù Bồng Khâu muốn có được tàn quyển nhưng sẽ không cố tình đi vào phạm vi bí cảnh của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, chỉ là cứ đi như vậy cũng không phải cách hay nên y liền nhìn về phía Bồng Khâu ý muốn hỏi lão về cách giải quyết, dù sao lão cũng là người có kinh nghiệm hơn.
Bồng Khâu thấy vậy cũng căng thẳng hơn hai phần, nói: “Năm đó trong Quỷ phiên của ta có rất nhiều tiểu quỷ, ta liền dùng chúng để dò đường, tốn chút thời gian đã tìm được đường ra.
Đi cùng với ta còn có một Ma tu dùng con rồi Thử Thiết, vật kia có sức mạnh rất lớn nên cứ trực tiếp dùng móng đào thẳng ra ngoài….”
Hai loại này Phong Thiệu đều không có, tuy y học được một vài bí pháp từ chỗ Bồng Khâu nhưng thứ lão am hiểu nhất tu Quỷ mà Phong Thiệu lại chỉ muốn học những thứ dùng được.
Dù sao y cũng phải trở về Côn Luân cho nên không thể dùng những tiểu quỷ này trong lúc đấu pháp được.
Ngoài ra Tử Khôi Lỗi cũng là thứ Phong Thiệu không cân nhắc đến bởi vì tử khí của nó rất nặng, sẽ dễ làm cho người ta chú ý, mặt khác Thử Thiết là một loại yêu thú cấp cao, với Phong Thiệu mới tu vi Kim Đan Kỳ mà nói thì đây là thứ có thể gặp chứ không thể cầu.
Khi nói đến sức mạnh của Thử Thiết lại truyền linh cảm cho Phong Thiệu, vì thế y trao đổi ánh mắt với Phong Bạch sau đó liền vận khởi linh kiếm chém vào vách đá dựng đứng trước mặt.
Một kiếm [ Côn Luân · Phá Viêm ] dùng toàn lực với sức mạnh cực lớn, Phong Bạch cũng lập tức gầm lên một tiếng thật dài rồi lao đến như một tia sét, khí thế thiên quân vạn mã cuồn cuộn không dứt.
Bị hai bên giáp công khiến cho bức tường đá nhanh chóng vỡ ra một lỗ hổng, Phong Thiệu thở ra một hơi, cảm thấy rất hao phí linh lực, nhưng khi thấy Phong Bạch đang bình chân như vại thì không khỏi hâm mộ cậu có linh lực dồi dào.
Đi qua lỗ hổng liền nhìn thấy một con đường mòn với hai bên trồng đầy hoa cỏ, trên cánh hoa rực rỡ vẫn còn đọng lại chút sương sớm và hương hoa thoang thoảng, linh khí nồng đậm đập thẳng vào người.
Nơi này đối lập hoàn toàn với chỗ quỷ khí âm trầm lúc nãy nhưng lại chỉ cách nhau có một bức tường đá? Phong Thiệu không hề cảm thấy vui sướng bởi vì cảnh này đã từng xuất hiện trong phim điện ảnh, y vẫn còn ấn tượng.
Quả nhiên cách đó không xa là một trì thủy trong veo.
Đây đúng là chỗ giao thoa giữa bí cảnh và Phiêu Miểu tông.
“Quả nhiên đúng là nơi này!” Bồng Khâu mừng rỡ, thấy biểu cảm bất ngờ của Phong Thiệu thần thì lão liền xung phong nhận việc:“Ngươi không cần lo, ta biết được đây là chỗ nào,…”
Nhưng lão còn chưa dứt lời đã nghe thấy một vài giọng nói, tuy trong bí cảnh không thể dùng thần thức nhưng Phong Thiệu có tu vi Kim Đan kỳ cũng khá tai thính mắt tinh, hiển nhiên đối phương cũng nghe được giọng nói kinh hỉ của Bồng Khâu, những giọng nói kia cũng lập tức dừng lại thay vào đó là âm thanh ngự kiếm phi hành và một tiếng quát lớn: “Người tới là kẻ nào? Dám xông vào linh cảnh của Phiêu Miểu tông ta!”
Linh cảnh của Phiêu Miểu?
Phong Thiệu thầm cười lạnh, đây vốn là một mảnh đất vô chủ, bởi vì có tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ mói bị Phiêu Miểu chiếm làm của riêng.
Có điều Phiêu Miểu tông vẫn không thể tìm được tàn quyển, nếu không đã không mất công canh chừng nơi này.
Tuy trong lòng không cho là đúng nhưng Phong Thiệu cũng chuẩn bị đề phòng, phía trước có hai nữ tu đang ngự kiếm bay tới.
Người đi đầu tiên đẹp đến mức làm cho người ta không nỡ rời mắt.
Nàng có đôi mắt hình trăng khuyết, chỉ cần liếc một cái cũng đủ để làm băng tan tuyết chảy, kiều mỹ tươi đẹp giống như không ăn khói lửa của nhân gian.
Vốn cô gái đi phía sau cũng là một mỹ nhân sắc nước hương trời nhưng khi hai người cùng mặc y phục giống nhau, người ở phía sau lại lu mờ đi hẳn.
“Các ngươi là kẻ nào, tại sao dám xâm nhập vào linh cảnh của Phiêu Miểu ta?” Nữ tu phía sau lấy ra pháp bảo, sắc mặt không tốt.
Nếu không phải bận tâm tu vi của Phong Thiệu vượt xa tu vi Trúc Cơ kỳ của nàng, chỉ sợ đã trực tiếp ra tay, nhưng nàng ta cũng không hề sợ hãi.
Hai nữ tu này một người tu vi sơ kì Kim Đan, người còn lại là trung kì Trúc Cơ nên Phong Thiệu không để tâm lắm, nhưng dù sao nơi này cũng là địa phận của Phiêu Miểu tông nên y không dám khinh thường, kiếm Xích Viêm trong tay cũng nhanh chóng bùng lên ánh lửa.
Vẻ mặt của nữ tu đi đầu khá bình tĩnh, chỉ nhìn Bạch Hổ phía sau Phong Thiệu thêm vài lần, ánh mắt lóe lên rồi đi tới: “Vị đạo hữu này, ta thấy ngươi có dung mạo bất phàm, hẳn không phải đám tán tu không sạch sẽ kia, lần này nhập cảnh chắc là đã đi nhầm.
Phiêu Miểu tông trước giờ luôn lấy lễ để đối đãi mọi người, nếu đạo hữu muốn rời khỏi đây không bằng để Đan Thanh ta đưa tiễn một đoạn đường, cũng không tổn thương hòa khí hai bên.”
Đan Thanh !? Nàng là Đan Thanh tiên tử?
Phong Thiệu vừa nghe thấy hai chữ này cũng phải liếc nhìn đối phương thêm vài lần
Dường như Đan Thanh đã sớm quen với ánh mắt nhìn chằm chằm từ kẻ khác, vẫn bình tĩnh không gợn sóng, ngược lại nữ tu bên cạnh nàng thì hừ một tiếng, cười giễu cợt: “Sư tỷ sao phải khách khí với hạng người này, dung nhan bất phàm cái gì, dáng vẻ háo sắc như vậy…”
Phong Bạch nghe thấy lời này thì gầm nhẹ một tiếng, nhảy lên chắn trước mặt Phong Thiệu, không biết là muốn thị uy với nữ tu kia hay là muốn che đi tầm mắt của Phong Thiệu.
Bồng Khâu khi nghe thấy tiếng người liền ngưng Ảnh hóa thực, nhìn qua giống như một ta giả béo mập ục ịch, tuy không ngửi được mùi người sống nhưng cũng không đến mức lộ ra quỷ khí.
Lão thân là Biến Dị Ma Sát, chút quỷ khí ấy vẫn che giấu được.
Bên cạnh đó tu vi của lão còn hơn xa hai nữ tu của Phiêu Miểu nên không cần lo lắng đối phương phát hiện chỗ không ổn.
Lúc này lão cũng vội vàng truyền âm cho Phong Thiệu: Trăm ngàn lần không thể tín các nàng !
Phong Thiệu bĩu môi, đương nhiên y biết rõ điều này.
Mặc dù tâm của y không đặt trên tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, chỉ đơn thuần muốn đi ra ngoài nhưng cũng không cảm thấy Phiêu Miểu có thể dễ dàng thả người dám lẻn vào nơi này, cũng càng không muốn tin tức ở đây bị tiết lộ ra ngoài.
Cái gọi là đích thân đưa tiễn một đoạn đường chỉ sợ là muốn tìm cơ hội để gọi viện binh đưa bọn họ về trời mà thôi.
Cho nên Phong Thiệu không chút do dự thôi động linh lực, một kiếm [ Côn Luân · Hóa Hỏa ] trực tiếp chém tới, Bồng Khâu và Phong Bạch cũng không cam lòng yếu thế, một người dùng thân pháp quỷ dị đánh tới, một người dũng mãnh cắn xé lao tới.
Đan Thanh không ngờ Phong Thiệu có dáng vẻ tao nhã tuấn dật giống như một đệ tử tông môn lại nóng nảy hơn cả tán tu như vậy, không nói một lời đã ra tay đánh người, nhưng nàng cũng không hề cảm thấy bối rối, lập tức lấy ra một pháp khí hình chiếc dù, linh quang chợt lóe lên, trong không gian bỗng nhiên có rất nhiều cánh hoa rơi xuống, tỏa ra mùi thơm khắp bốn phía.
Phong Thiệu rất ấn tượng với pháp khí hình chiếc dù này, Đan Thanh trong phim điện ảnh cũng thường dùng thứ ấy, tên của nó là Mê Điệt Dị Hương tán.
Những cánh hoa nhìn như mềm mại lướt nhẹ kì thực sắc bén vô cùng, có thể đả thương người trong vô hình, mùi thơm tưởng chừng như vô hại lại có tính ăn mòn rất mạnh, những pháp bảo phi kiếm bị hủy dưới chiếc dù này nhiều không đếm xuể.
Phong Thiệu không dám khinh thường, lặng lẽ vận một tia ma khí để bảo vệ kiếm Xích Viêm sau đó chủ động đánh về phía Đan Thanh.
Y biết điểm yếu của chiếc dù này, kiếm thế tạo thành ánh sáng chói mắt đánh thẳng về phía tâm dù, về phần những cánh hoa sắc bén đang đâm tới, y có ba thành ma giáp hộ thân, vậy là đã đủ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...