“Sư phó, lúc trước Thanh Dương đã từng nói với con: bụi gai Hỗn Nguyên trong cơ thể của con không phải là loại bình thường?”
“Có phải vậy không?”
Tu Di thấy Phong Thiệu khó hiểu nhưng vẫn chưa giải thích luôn: “Hơn ba mươi năm trước ta đã sai Thanh Dương đưa tin cho ngươi rồi đó thôi? Hắn không giải thích gì với ngươi à?”
Phong Thiệu lắc đầu.
Tên Thanh Dương kia, hoặc phải gọi là Trương Dưỡng Thanh, gã chỉ ước mình không chết luôn cho rồi, làm gì có chuyện truyền đạt lại cho y những thông tin liên quan đến tính mạng như thế này.
Tu Di đánh giá y mấy lần, sau một lúc mới cười khà khà: “Xem ra hai ngươi có thù với nhau rồi.
Vật nhỏ kia giống y hệt ta, đều là kiểu tính cách trừng mắt tất báo, ngươi bị gã ngắm trúng rồi.” Lão thấy Phong Thiệu lộ vẻ cười khổ thì không khỏi tặc lưỡi một cái, nói tiếp: “Đâu phải ngươi không đánh lại gã, trở về liền trả thù là được!”
Phong Thiệu biết tính cách của Tu Di luôn vui giận thất thường nên cũng không dám hùa theo lão, hiện giờ y chỉ quan tâm rốt cuộc thứ trong cơ thể mình là gì thôi.
Cũng may Tu Di không nhiều lời nữa mà lập tức giải thích cho y nghe.
“Bụi gai thì đúng là bụi gai Hỗn Nguyên bình thường thôi, chỉ có điều nó đã được ta thu thập hơn một ngàn năm, không ngờ trước đó đã bị Huyết La kí sinh vào.
Ngươi có biết Huyết La không?” Tu Di hỏi y.
Dù Phong Thiệu luôn tự nhận bản thân là một người chăm chỉ nhưng y không thể so được với quyển bách khoa toàn thư Phong Bạch nên đành phải nói: “Xin sư phó giải thích cặn kẽ hơn.”
Tu Di nói tiếp: “Huyết La là một loại yêu thú thuộc yêu trùng chuyên ký sinh, nếu không phải là những loại thực vật vô cùng trân quý thì nó sẽ không ký sinh vào.
Cho nên về lý thì hẳn loại yêu trùng này đã phải tuyệt tích từ lâu rồi, chẳng ngờ bụi gai Hỗn Nguyên này của ta lại bị chúng ký sinh vào.” Giọng điệu của lão rất thoải mái, lão nói tiếp: “Huyết La này là thứ tốt đấy.
Nó có thể giúp cường hóa đan điền của ký chủ lên gấp mười gấp trăm lần, chỉ cần biết lợi dụng tốt thì tu vi của ngươi và Thanh Dương sẽ dễ dàng tăng lên như diều gặp gió.”
“Nếu như không dùng tốt thì sao?” Phong Thiệu không lạc quan như vậy.
Tu Di xùy một tiếng: “Trên đời này làm gì có chuyện nào là tốt hoàn toàn.
Huyết La được gọi là Huyết La bởi vì nó cần một lượng máu rất lớn.
Máu của người có tu vi càng cao thì càng thúc đẩy Huyết La sinh trưởng mạnh mẽ, giúp cho đan điền của kí chủ dồi dào tựa nhưa giếng phun.
Vật nhỏ, ngươi ngẫm lại xem, nếu đan điền của ngươi ở trong trạng thái như vậy thì việc tu hành đúng là làm chơi ăn thật còn gì, tư chất có tốt đến mấy cũng chẳng đánh lại ngươi.”
“Thanh Dương được ta dùng bụi gai nặn lại thân thể mới chỉ có ba, bốn mươi năm mà ngươi thấy đấy, hiện giờ gã đã là hậu kỳ Kim Đan rồi, nhìn khắp Cửu Châu này xem có ai được như vậy không? Huống hồ tư chất của hắn lại không bằng ngươi, đây chẳng phải là công lao của Huyết La còn gì?” Tu Di nhướn mày “Nếu ngươi biết lợi dụng nó sớm hơn thì chắc bây giờ đã Kết Anh rồi.”
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến Thanh Dương, và cả Thanh Thành tôn giả trong nguyên tác giết hại nhiều người như vậy?
Bởi vì bị Huyết La ký sinh, bởi vì muốn lợi dụng Huyết La để kích phát đan điền, từ đó giúp tăng tố chất tu luyện, cho nên Thanh Thành tôn giả không chỉ hở chút là diệt môn mà còn ra tay với cả tứ tông, thậm chí huyết tẩy chính nơi xuất thân của mình là Côn Luân?
Tu giả vì muốn theo đuổi việc gia tăng tu vi mà thậm chí không chừa bất kỳ thủ đoạn nào, huống hồ là Ma tu.
Cuối cùng cũng giải thích được mọi chuyện, không chỉ là nguyên nhân trong nguyên tác mà còn lý giải được cả sự hoang mang của Phong Thiệu trong suốt mấy thập niên này.
Có điều y vẫn không thể tin nổi — Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy, căn bản là không hề liên quan gì đến Tu Di lão tổ, cũng chẳng có âm mưu dương mưu gì hết?
Phong Thiệu cố gắng suy nghĩ nắm bắt các manh mối lung tung trong đầu, rốt cuộc cũng nắm được hai điểm.
Một là lúc trước Thanh Dương cố ý mai phục ma khí Thượng Cổ vào trong linh mạch của Côn Luân, điểm còn lại là như lời Tu Di lão tổ đã từng nói “Giống hai ngàn năm trước như đúc”, những chuyện này đều liên quan đến Côn Luân.
Tuy những chỗ khả nghi vẫn chưa hoàn toàn được sáng tỏ nhưng Phong Thiệu cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa, so với âm mưu không có đầu mối thì y càng quan tâm tới sự an nguy của tính mạng trước mắt hơn.
“Nếu như không có đủ khí huyết để cung cấp cho Huyết La thì sao?” Phong Thiệu nhíu mày
Tu Di lời ít mà ý nhiều: “Vậy thì nó chỉ có thể hấp thụ máu của kí chủ.”
Trong đầu Phong Thiệu chợt nổ tung, chẳng lẽ y cũng phải biến thành một ma đầu giết người như Thanh Thành?
Thế nhưng Tu Di lại chẳng hề để ý đến vẻ mặt phức tạp của Phong Thiệu, lão ném thêm một câu: “Nếu để nó đói, nó không những hút sạch huyết khí của kí chỉ mà còn cắn nuốt cả Nguyên Thần, nếu kí chủ không thỏa mãn được Huyết La thì sớm muộn gì cũng bị nó khống chế phải đi tìm đồ ăn.”
Mặc dù trước khi đi gặp Tu Di, Phong Thiệu đã tự chuẩn bị sẵn tâm lý cho mình nhưng chợt nghe thấy kết quả như vậy vẫn khiến suy nghĩ của y loạn hết cả lên.
Y cố gắng tự ổn định tinh thần rồi nói: “Nhưng suốt mấy thập niên này con chưa từng cảm nhận được sự tồn tại của Huyết La, cũng không hề khát vọng khí huyết, Nguyên Thần vẫn hoàn toàn khỏe mạnh.
Liệu có phải là do trước đó con đã ăn một cây Thất Tinh Linh Nhĩ không? Có thể nó đã tinh lọc cả Huyết La?”
“Huyết La là yêu trùng chứ đâu phải Ma vật mà đòi tinh lọc được?” Tu Di nhìn y với vẻ kỳ lạ rồi nói: “Ngươi không cảm nhận được có thể là do yêu tính của Huyết La đã bị thứ gì đó ngăn cản.
Có điều ngươi cũng đừng lo lắng, hôm nay là ngày gì? Đêm nay chính là đêm Canh Thân, có Đế Lưu Tương tẩm bổ nên chắc chắn Huyết La sẽ lộ diện.
Đây cũng là lí do lão tổ gọi các ngươi đến… ”
Lão còn chưa dứt lời thì bỗng phía sau truyền đến một vài tiếng động, Phong Thiệu vừa quay đầu lại dã bắt gặp một nam tử mặc huyền y đang bò ra từ huyết trì.
Khuôn mặt gã trắng bệch cùng với đôi mắt chứa đầy sự hung ác nham hiểm, không phải Thanh Dương thì còn ai vào đây nữa.
“Sư phó, đồ nhi đến muộn.” Thanh Dương đi lên hành lễ.
Mặc dù gã nhìn thấy Phong Thiệu nhưng cũng chỉ hơi liếc mắt về phía ngón tay của đối phương chứ chẳng thèm nói với y câu nào.
Dường như Tu Di rất thích tính cách làm càn thế này của gã, sau khi dùng sức quất cho Thanh Dương một roi rồi mới nhân tiện nói: “Cũng may còn kịp, nếu như đến nhầm canh giờ thì lão tổ đây không rảnh mà giúp hai ngươi.
Với chút tu vi hiện giờ của các ngươi, kiểu gì cũng bị Huyết La cắn nuốt Nguyên Thần cho xem.”
Trong lòng Phong Thiệu chợt kinh hãi, lúc này mới biết lý do Tu Di lão tổ gọi y và Thanh Dương đi tới nơi này, hóa ra là vì muốn giúp bọn họ chống lại sự hấp thu điên cuồng của Huyết La sau khi được Đế Lưu Tương thức tỉnh, cũng giúp bọn họ hòa làm một thể với Huyết La để từ đó cùng lợi dụng cộng sinh.
Tuy đã nhận ra lòng tốt của Tu Di, nhưng sau khi Tu Di lấy ma lực tu vi Đại Thừa kỳ của mình để bày cục, đồng thời mượn ma khí trong động phủ kết trận thì Phong Thiệu lại từ chối không muốn bước vào.
“Sư phó, thay vì nhờ vào Huyết La để nhanh chóng gia tăng tu vi của mình thì con càng muốn tự mình nỗ lực hơn.
Vật ấy rất quỷ quyệt, nếu không đút ăn no sẽ bị nó phản phệ, chẳng bằng đừng để nó thức tỉnh còn hơn.” Phong Thiệu nói.
Bốp bốp !
Những đám sương đen ngưng tụ thành Phích Lịch đạn lập tức nổ tung trên người Phong Thiệu.
Mặc dù y đã dựng ma giáp lên nhưng vẫn bị chúng nổ đến tóe máu, Phong Thiệu chỉ đành cắn răng chịu đựng.
Tu Di thấy rất cụt hứng, dù đánh xong nhưng vẫn không vui: “Cái thứ vô dụng! Cửu Châu có hàng ngàn hàng vạn tu giả, chỉ với số lượng tu giả của tứ đại tông môn cũng đã đủ để ngươi lên đến Đại Thừa kỳ! Miễn là ngươi có thực lực thì sợ gì không thể đút nó ăn no? Lại nói tiếp, đệ tử của Tu Di lão tổ, lại còn tu luyện bí tịch Thượng Cổ là Tâm chú Tế Luyện, chẳng nhẽ ngay cả chút thực lực ấy mà ngươi cũng không có ?!”
Thanh Dương thấy Phong Thiệu bị Tu Di dạy dỗ đến thảm hại thì không khỏi lộ ra vẻ mặt vui sướng, gã nói đầy châm chọc: “Sư phó, Phong sư huynh của con cũng chẳng muốn làm Ma tu đâu.
Lúc trước con mai phục chày Bát Quái Tử Anh vào trong linh mạch của Côn Luân để dần bào mòn đại cấm chế của họ, nhưng Phong sư huynh liều chết cũng phải vạch trần con… Một Phong sư huynh lương thiện chính nghĩa như vậy, sao có thể chấp nhận chuyện ăn tinh huyết của người khác để gia tăng tu vi cho được?”
Mặc dù lời nói này mang vẻ châm ngòi ly gián nhưng Phong Thiệu cũng nghe ra được vài ý tứ ẩn trong đó.
Y hỏi thử: “Con không biết là do sư phó muốn chôn Ma khí kia vào, sư phó chôn nó vào để làm gì vậy? Chẳng lẽ là Côn Luân…”
“Ta là một lão tổ có tu vi Đại Thừa viên mãn, trên đời này chẳng còn chuyện gì mà ta không làm được, há lại phải lén lút như vậy? Chẳng qua là do hai tên vô dụng nhà ngươi thôi!” Tu Di trợn mắt, lại có thêm một viên Phích Lịch đạn nổ tung trên đùi Phong Thiệu, một viên khác thì bay về phía Thanh Dương.
Hai người đều chỉ yên lặng chịu đựng chứ không dám ho he gì.
Sau khi Phong Thiệu nghe thấy lời nói này của Tu Di thì những điều chưa thể giải thích trong suốt mấy thập niên này đều đã sáng tỏ.
Thì ra là do y hiểu sai hướng.
Đây là tu giới chứ không phải thế giới của người bình thường, nơi này tôn vinh kẻ mạnh đứng đầu, Tu Di lại là lão tổ Ma tu đã Đại Thừa viên mãn, gần như là sự tồn tại vô địch khắp toàn bộ tu giới rồi, cho nên âm mưu dương mưu gì thì cũng không còn quan trọng nữa.
Nếu thật sự Tu Di có mục đích nào đó thì với tính cách của lão cũng sẽ chẳng thèm quanh co lòng vòng, bởi vì thực lực của lão đã không gì không làm được.
Mặc dù Thanh Dương cũng bị ăn trái đắng nhưng gã biết dỗ Tu Di vui vẻ hơn Phong Thiệu, vì vậy kịp thời nhận tội: “Là do lỗi của đồ nhi, thực lực của đồ nhi không tốt cho nên phải cầu xin lão tổ ban Ma khí để phá giải cấm chế của Côn Luân.
Đồ nhi muốn huyết tẩy Côn Luân giống sư phó đã từng làm hai ngàn năm trước, không ngờ… ”
“Chỉ với chút xíu thực lực ấy của ngươi mà cũng muốn huyết tẩy Côn Luân?” Tu Di cười lạnh lẽo trong cơn tức giận, có điều sau đó lão lại phẩy tay: “Mà thôi mà thôi, tùy các ngươi vậy, lão tổ ta thăng cấp lên Hóa Thần kỳ cũng chỉ là chuyện sớm muộn trong vòng một trăm năm.
Lần này ta giúp các ngươi thu phục Huyết La rồi sẽ không bao giờ đặt chân đến Cửu Châu nữa, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”
Tuy mối uy hiếp đến từ Tu Di đã biến mất nhưng trong lòng Phong Thiệu không hề cảm thấy bớt áp lực.
Dù y không bước chân vào trận pháp được Tu Di lão tổ dựng lên nhưng khi màn đêm buông xuống, ánh trăng chiếu rọi khắp mọi nơi thì y cũng vẫn cảm giác được mạch máu trong cơ thể dần sôi trào — nóng cháy tựa như bụi gai Hỗn Nguyên đã sống lại.
Tất nhiên không phải do bụi gai sống lại bởi vì nó đã bị Thất Tinh Linh Nhĩ tinh lọc từ lâu rồi, tất cả những điều này là do Huyết La thức tỉnh.
Tu Di ngồi xếp bằng trong trung tâm của trận pháp, lão thấy Phong Thiệu đau đớn đến mức cuộn tròn người lại thì không khỏi cười nhạo: “Thằng oắt ngu ngốc! Ngươi tưởng là không vào trận pháp thì có thể ngăn cản Huyết La thức tỉnh chắc? Lòng tốt của lão tổ lại bị ngươi coi thành lòng lang dạ sói, bây giờ phải chịu đau khổ cũng là tự ngươi chuốc lấy.
Nếu ngươi không vượt qua được thì coi như năm đó lão tổ ta đã lãng phí mất một bụi gai Hỗn Nguyên mà thôi, dù sao một kẻ thuộc danh môn chính đạo như ngươi cũng chẳng hiểu được lòng tốt của lão tổ!”
Phong Thiệu cảm thấy khắp toàn thân đau đớn vô cùng, tựa như tất cả mọi chỗ đều có miệng vết thương nứt toác ra khiến y ngửi được mùi máu tươi nồng đậm trong không khí.
Nếu nói sự uy hiếp đến từ âm mưu thì Phong Thiệu còn có thể dùng đầu óc tính kế để dành thắng lợi, nhưng uy hiếp đến từ Huyết La lại tàn bạo một cách trắng trợn.
Dù sao y cũng đâu thể tính kế đám yêu trùng hút máu trong cơ thể mình được.
Lúc nghe thấy Tu Di lão tổ nói như vậy thì Phong Thiệu cũng biết là Thanh Dương đã châm ngòi thành công.
Có điều hiện giờ y cũng bất chấp những thứ này bởi vì y đang vô cùng đau đớn, nếu chỉ là đau đớn bình thường thì Phong Thiệu có thể nhẫn nại nhưng y không muốn bị Huyết La giết chết… Cơ thể Phong Thiệu đau đến run rẩy, y xin tha một cách yếu ớt: “Sư phó, con biết sai…”
Tu Di chẳng thèm nhìn y.
Tất nhiên Phong Thiệu biết chỉ một câu nói như vậy thì không hề có sức thuyết phục, trong cơn đau đớn đến mồ hôi đàm đìa, giọng nói của y phát run: “Sư phó, con vẫn luôn ghi nhớ ơn cứu mạng của người… Nếu không nhờ năm đó sư phó cứu con thì con đã trở thành phế nhân từ lâu rồi.
Không có sư phó sẽ không có con trên đời, sao con có thể không ghi lòng tạc dạ công ơn của người cho được… ”
Tu Di mở mắt nhưng cũng chỉ hừ lạnh một tiếng.
Phong Thiệu càng lúc càng suy yếu nhưng lại chẳng thể hôn mê, bởi vì y quá đau đớn.
Toàn thân y tựa như bị hàng ngàn hàng vạn cây kim cùng đâm vào, mỗi một thớ thịt một khúc xương đều đang kêu gào, nhưng y vẫn phải tiếp tục cầu xin với ý đồ làm Tu Di cảm động: “Sư phó, mấy năm nay con đã thống nhất Tán Tu minh ở tứ châu.
Tất cả bọn họ đều biết con là đệ tử của Tu Di lão tổ, con cũng chưa từng tự nhận mình là Kiếm tu… ”
“Con nắm giữ Tứ Châu minh có khác gì sư phó nắm giữ Tứ Châu minh đâu ? Nếu đồ nhi không ghi nhớ ân tình của sư phó thì sao có thể giương cao uy danh của người đến vậy… Xin sư phó tha thứ cho con lần này!”
Tu Di hất cằm, lúc này mới hơi thay đổi sắc mặt: “Vật nhỏ ngươi cũng biết khiến ta vui vẻ đấy.
Có điều đã muộn mất rồi, một khi trận pháp này của ta khởi động thì sẽ không tiếp nhận vật bên ngoài nữa.”
Cố gắng hồi lâu như vậy nhưng lại chẳng có ích gì khiến Phong Thiệu tức muốn hộc máu, mà trong một thoáng y buông lỏng đã khiến Huyết La không ngừng rót vào trong xương thịt của y.
Phong Thiệu không dám thả lỏng nữa, y căng chặt toàn thân tựa như buộc dây thép, toàn bộ cơ thể đều rơi vào trạng thái vô cùng khẩn trương, đau quá!
Thật ra Phong Thiệu đã cảm thấy hơi tuyệt vọng, y không sợ phải gặp khổ hình nhưng y không muốn chết, hiện giờ chẳng còn ai giúp được y nữa.
Huyết La đã di chuyển khắp toàn thân Phong Thiệu, với tu vi hiện giờ thì y chẳng thể chống lại được yêu trùng cấp bốn, huống chi số lượng của chúng còn có rất nhiều…
Khuôn mặt vặn vẹo và thảm trạng nằm run rẩy trong vũng máu của Phong Thiệu đều rơi vào mắt Tu Di.
Thật ra lão có phần không đành lòng, dù sao cũng là mầm non năm đó lão chỉ liếc mắt đã chọn trúng.
So với Thanh Dương không tổn thương lông tóc đang ngồi trong trận pháp thì Phong Thiệu có ma thể trời sinh trân quý hơn nhiều, có điều lão cực kì không thích cái dáng vẻ chính khí lẫm liệt của y.
Lúc này Tu Di đã được Phong Thiệu dỗ cho bớt giận, mặc dù lão vẫn ngồi xếp bằng bất động, không thể ra khỏi trận pháp nhưng ánh mắt lại chú ý mọi động tĩnh của Phong Thiệu, mãi đếu khi nhìn thấy cả người y toát ra những chấm nhỏ li ti thì sắc mặt chợt trầm xuống.
Đây là dấu hiệu Huyết La bắt đầu ăn mòn kí chủ.
Nếu như Phong Thiệu có thể chống đỡ được thì lão sẽ tha thứ cho y.
Dù sao thứ tốt cũng đáng giá có thêm vài lần cơ hội.
Có điều với thực lực hiện giờ của Phong Thiệu thì sợ là sẽ không thể chống đỡ được…
Tu Di không kìm được mà thở dài, thật là đáng tiếc!
Tay chân Phong Thiệu lạnh cóng nhưng phần ngực và bụng lại như đang bị lửa thiêu, lúc này thậm chí y còn chẳng dựng được ma giáp, không, phải nói là có dựng ma giáp thì cũng không có tác dụng gì.
Bởi y đâu thể dùng ma giáp để phòng ngự chính bản thân mình được.
Máu…
Dường như mỗi giọt máu trong cơ thể y đã hóa thành những chiếc kim châm, chúng phẫn nộ xé rách từng thớ da thịt của y, còn cả vô số yêu trùng đang không ngừng rít gào.
Phong Thiệu hận không thể tự mổ bụng moi ruột mình để nặn từng con Huyết La ra rồi nghiền nát chúng.
Nhưng y chẳng có năng lực làm việc này…
Máu…
Y cảm thấy mình sắp chết rồi
Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đang ở đâu?
Y đã đồng ý là sẽ hoàn toàn chấp nhận Tiểu Bạch, cũng hứa với hắn sẽ công khai mối quan hệ của họ cho tất cả mọi người biết, họ còn phải tổ chức một đại điển hợp tịch thật long trọng… Làm sao bây giờ, y đã hứa là sẽ không lừa Tiểu Bạch, nhưng bây giờ lại thất hứa mất rồi?
Y không muốn chết!
Máu…
Thế nhưng Phong Thiệu đã bắt đầu cảm nhận thấy Huyết La đang dần thôn phệ huyết khí và Nguyên Thần của mình rồi, sức mạnh trong cơ thể đã bị kéo căng đến mức tận cùng nhưng y chẳng còn sức để phản kháng nữa.
Y sắp bị Huyết La khống chế hoàn toàn ư?
Leng keng!
Chiếc nhẫn trên bàn tay phải của Phong Thiệu bỗng lóe sáng, ánh sáng bàng bạc nhu hòa từ đầu ngón tay thon dài dần lan ra khắp toàn cơ thể.
Là linh khí và linh lực!
Có vô số hoa văn lớn nhỏ bay xung quanh người y.
Sau khi bắt giữ được chúng, đồng tử của Phong Thiệu đã gần như mất đi ý thức chợt co rụt lại, dường như là sự giãy chết cuối cùng của kẻ sắp ngã xuống.
Y hơi nhíu mày, hai tay hư dẫn rồi khẽ ngâm tụng, chẳng mấy chốc những chấm đỏ li ti đang di chuyển trên người y dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được dần chậm lại, ánh mắt đỏ ngầu của y cũng khôi phục lại vẻ sáng ngời, trong suốt…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...