Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài

Đêm khuya tĩnh lặng, một hồi nặng nề giằng co cuối cùng cũng dừng lại.

Tiếng chuông điện thoại lại lần nữa vang lên, vừa nhấn nút nghe liền truyền đến giọng nói của Tần Dạ:

" Thiếu gia, người chiều nay đi cùng Vân Tiểu Thư là Huỳnh Tông Việt. Anh ta bị trúng dược, là Vân Tiểu Thư ra tay giúp đỡ. Cô ấy chỉ đơn giản đưa anh ta vào khách sạn, đã tìm một cô gái đưa đến phòng. Vậy nên... ". Tần Dạ đã gọi đến nhiều lần, thế nhưng thiếu gia lại không nghe máy, anh cũng chịu. Thiếu gia còn căn dặn không được bước chân lên lầu, thật là để Vân tiểu thư chịu oan ức rồi.

Theo từng chữ của Tần Dạ thành công tố cáo việc làm hung bạo của Trình Dật Hàn, đưa mắt nhìn cô gái cuộn chăn quanh mình, nằm sát mép giường.

" Tôi biết rồi ".

Nhìn lại đồng hồ, bây giờ là 12h, thời điểm về nhà là chỉ mới tầm 5h. Như vậy, anh không bằng cầm thú, đem phản kháng mạnh mẽ đến đuối sức của cô mà liên tục chạy nước rút. Là nữ nhân cho dù có khỏe đến mấy cũng không chịu được, cô về sau lại tĩnh lặng một cái thở nhẹ anh cũng không cảm nhận được. Anh quả thực bị cô làm nổi nóng, không còn tỉnh táo để quan tâm cô nữa rồi.

Bước xuống giường, quay lại lần nữa trong tay là một thau nước ấm. Từ tốn đem khăn lau sạch người cô gái, nơi đâu cũng bị anh dùng sức đến bầm tím. Trên ngực trái ngay vị trí trái tim cô vết máu đã khô, in hằn dấu răng của anh. Điều anh không hối hận nhất chính là để trên người cô ấn kí của riêng anh.

Vân Thiên Nhược mơ màng truyền đến một loại cảm giác dễ chịu, lông mày từ từ dãn ra ngủ càng thêm sâu.

Một người nam nhân cao ngạo lạnh lùng lúc này ánh mắt đặc biệt mềm mại. Đem y phục mặc gọn gàng cho cô, đưa tay vuốt mái tóc ướt nhẹp, một chút đau lòng nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc.

Len lỏi trong anh loại cảm xúc hỗn loạn, cô bây giờ cho anh cảm giác quen thuộc. Một câu thầm xin lỗi chạm nhẹ vào bờ môi nhợt nhạt, không mạnh mẽ không hôn sâu chỉ là nhẹ nhàng đụng chạm. Cảm nhận hơi thở mềm yếu của cô, nếu không phải cô còn một chút ấm áp anh thật cho rằng cô không còn tồn tại.

" Em sẽ hận tôi, phải không? ". Về đêm là cảm xúc dâng trào, yên tĩnh để nhìn rõ và đối diện. Một thanh âm dễ nghe đến cực điểm đánh tan bầu không khí ngột ngạt và ái muội vừa rồi.

Thời điểm cô đau đớn lan tràn anh lại không nhìn thấy, cô như vậy, anh lại dâng lên cảm giác hối hận trước nay chưa từng có. Cho dù là trả thù nhưng hình phạt này đối với một nữ nhân quả thực là tàn nhẫn.


Sáu năm sống trong cừu hận, không dễ dàng bị áp chế, ngược lại dễ dàng bị khơi dậy.  Chỉ cần có chuyện liên quan đến Vân Thiên Nhược, Trình Dật Hàn anh lại không còn minh mẫn để nhìn rõ thật hư.

Nếu như, người hại chết Tiểu Tịch ai anh cũng nhất định báo thù. Cùng lắm là khiến người đó đau khổ dằn vặt mất đi trinh tiết. Người đó khuất phục trước quyền lực của anh, biết sợ hãi từng nhất cử nhất động của anh, biết hối cãi chuyện mà người đó làm. Anh sẽ không tàn nhẫn mà ra tay khiến người đó thương tích đầy mình.

Nhưng người đó là Vân Thiên Nhược, quật cường kinh người, đau cũng chỉ cắn môi, khóc cũng lặng lẽ rơi lệ. Một người như vậy, anh không biết làm sao mới tốt, cho cô rời đi anh không làm được, giữ cô ở lại anh dễ dàng thương tổn cô. Thương tổn qua đi, anh xem mình giống như tội phạm, không khác nào một người dùng vũ lực với nữ nhân.

Ôm chặt cô trong lòng, đầu suy nghĩ đến ngày mai, cô sẽ là thế nào nhìn anh.

Ánh sáng ấm áp ban mai qua rèm cửa xuyên vào, trên giường nam nhân đem nữ nhân ôm chặt lấy vào người, không để ý xem như bảo vật trân quý. Cô gái ngủ ngon lành, không chút bị ảnh hưởng, đem đầu đặt ở trong ngực nam nhân.

Một cảnh đẹp sau mưa bão bùng bùng, có thật là sau cơn mưa trời lại sáng. Có thật là cho dù sai bao nhiêu, ngày hôm sau tỉnh lại là một ngày mới, đều đem quá khứ lãng quên đi.

Trình Dật Hàn đã sớm tỉnh dậy, lại không muốn buông tay, cảm giác mềm mại trong lòng là loại cảm giác thỏa mãn. Một tổng giám đốc quy củ, sẽ không đi làm trễ, hôm nay lại phá lệ không muốn đi.

Vân Thiên Nhược mơ mộng đẹp khóe miệng khẽ nhếch lên, cũng đem cô về gần với thực tại. Hơi thở ấm nóng sạch sẽ của nam nhân ở trên đỉnh đầu khiến cô trở mình. Ánh mắt từ từ mở ra lại đụng phải lồng ngực màu đồng rắn chắc, mắt mở to hơn.

Nghĩ đến hành động dã man hôm qua, nghĩ đến từng lời bén nhọn từ trong miệng anh. Bàn tay đưa ra đẩy người lùi lại, không để ý động người đem phía dưới đau đớn lần nữa lan tỏa. Khẽ húp một ngụm khí lạnh, hoảng loạn chống lại ánh mắt kia, theo bản năng lùi lại.

Tay Trình Dật Hàn chỉ đặt trên eo cô, vốn không dùng lực nên dễ dàng bị cô trốn đi.

Nhìn cô lùi lại muốn té xuống cũng không biết, động người một cái liền đem cô nằm ở dưới. Vẫn bộ dạng lạnh lùng ra lệnh, nhắc nhở:


" Nằm im, vẫn còn chưa đủ đau? ".

Quay mặt đi không muốn nhìn anh một cái, càng không nghĩ muốn nhìn thấy anh.

Biết cô tức giận, Trình Dật Hàn đứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Bất chấp đau đớn muốn đứng dậy, đúng như anh hôm qua hung dữ nói, cô bây giờ thật không xuống được giường. Gắng gượng bước đi, vừa đi đến cửa thân mình liền bị nhấc bổng lên, mặt lại đụng phải lồng ngực kia.

" Anh làm gì, buông ra. Trình Dật Hàn, ban ngày ban mặt anh không được tùy hứng ". Không che giấu được sợ hãi, hết nhéo rồi đấm mạnh vào người anh, một đêm an giấc đã phần nào lấy được sức, hét lớn.

Vất vả đem cô yên ổn nằm lại trên giường, chân gìm chặt cô, bởi vì lo lắng cô kháng cự mà tự làm mình đau. Anh cho dù có thế nào hung hăng cũng không phải là động vật động dục, bỏ qua sự khinh thường của cô.

" Cô dám bước ra phòng, tôi sẽ tức giận mà tùy hứng. Muốn thử! ". Giọng nói sớm không kiên nhẫn lần nữa thách thức cô.

Với cô gái nhỏ không nghe lời này, chỉ có uy hiếp mới có thể trấn định cô một lúc.

Vân Thiên Nhược cho rằng anh vẫn còn vì chuyện hiểu lầm hôm qua mà bức ép, hiện tại sức cô lại yếu. Cho dù là muốn phản kháng cũng không phải tay không đánh giặc.

Hờ hững nhìn anh chỉ biết uy hiếp và uy hiếp, mắt tức giận nhắm chặt lại. Trình Dật Hàn nhịn không được cười, thái độ của cô lúc nào cũng khiến anh nhìn không ra. Cúi đầu xuống đặt lên đôi môi căm tức kia một cái chạm nhẹ.

Vẫn là không dùng chút sức lực nào, chỉ là muốn dùng hành động để dỗ dành cô gái kia.


Vân Thiên Nhược không ưa thích anh nổi giận liền tùy ý hành động, bây giờ lại giống như vừa đánh vừa thoa, xem cô là gì? Như vậy, đoán chừng anh đã thông suốt chuyện hôm qua mới như vậy. Tỏ ra lịch thiệp, tao nhã giúp cô lau chùi thân thể, còn đem y phục mặc vào cho cô. Như vậy liền xong, anh từ tốn cô không để vào mắt, cái cô cảm nhận rõ nhất chính là đau đớn liên hồi không dứt.

Mắt vẫn như cũ nhắm chặt, chuyển động môi anh đào mạnh mẽ dùng răng cắn lên đôi môi bạc lạnh kia.

Cảm nhận vị máu tanh tràn đến, Trình Dật Hàn chỉ là một chút giật mình, vẫn như cũ không nhúc nhích để cô chút giận.

Anh không né tránh cô cũng không thấy hạ giận, ít ỏi này đúng là anh sẽ không để vào mắt. Buông ra mùi vị ngao ngán tận cổ, thuận thế đẩy anh ra.

Trình Dật Hàn thật sự tin tưởng tâm tư nữ nhân là khó nắm bắt hơn cả.

Một thân sạch sẽ đi ra, trong trăn nhô lên khiến anh tin tưởng rằng cô vẫn còn chưa đi. Nếu như không để ý người ngoài chỉ nghĩ rằng đây chỉ là gối ôm.

Dường như từ lúc chuyển đến đây, cô càng ốm đi.

Trình Dật Hàn đi xuống lầu, liền ngửi thấy mùi thơm nức, một đêm qua đã không ăn gì, cô hẳn là đói rồi.

Dì Lưu chào hỏi một tiếng:

"Thiếu gia ". Ánh mắt hiền từ nhìn ngó ra phía sau, lại không thấy ai, cũng không muốn tò mò quá nhiều.

" Dì múc một phần cháo, tôi sẽ tự mang lên ". Thân hình cao lớn không tiếng động ngồi vào bàn ăn. Tao nhã cầm lấy muỗng trong tô cháo sớm đã được đặt ở đó.

" Vâng ". Dì Lưu thầm vui mừng trong lòng, thiếu gia quan tâm Vân Thiên Nhược, bà liền nhẹ nhõm.

Trình Dật Hàn đặt khay bên cạnh đầu giường, tiếp đó nệm bị lún xuống.


" Dậy, ăn sáng ".

Vân Thiên Nhược mới chỉ nhắm mắt một chút, mí mắt lại nặng nề muốn ngủ. Còn chưa đi vào giấc, bị thanh âm không tia cảm xúc gọi trở lại. Thế nhưng, vẫn lì lợm nằm im.

" Muốn tôi đút ".

Cô tuy rằng cứng đầu cứng cổ nhưng không phải không có cách để trị. Đúng như dự liệu, thoắt một cái chăn bị cô ném ra, hừ một tiếng:

" Không cần ". Tiếp đó giống như hổ đói cầm lấy cháo đem từng muỗng ăn vào an ui dạ dày.

Nhìn cô ăn giống như bị bỏ đói mấy ngày, vẫn không có nhìn thẳng vào mặt anh. Cô dường như muốn né tránh anh.

" Cô sau này không được qua lại với Huỳnh Tông Việt ". Lần đầu tiên, anh nói chuyện phải cân nhắc trước sau. Anh nhìn ra người này tiếp cận cô có mục đích, còn tình cờ bắt gặp cô trên đường để tiếp đó nhờ cô giúp đỡ.

Kiên nhẫn chờ đợi, cô đã sắp ăn xong, vẫn không có ý định trả lời anh, anh hoài nghi cô chăm chú ăn đến không quan tâm.

" Không nghe thấy? ". Giọng nói vẫn là âm trầm, bình thường nếu như người khác đối với anh lơ là anh sẽ không để yên. Nhưng anh vẫn là chấp nhận chuyện hôm qua là do anh sai, vội vàng kết tội cô.

" Nghe thấy, nhưng không thực hiện ". Ăn no có sức liền không còn nghe anh nói, cầm lấy tô cháo hướng cửa đi, thân dưới vẫn như cũ nhức nhối nhưng không thể ở lại đây.

Trình Dật Hàn đã nhẫn nhịn đến cực hạn, đứng dậy toan kéo cô trở lại nói chuyện cho rõ ràng. Anh nhân nhượng không phải để cô thoải mái không kiêng kị leo lên đầu anh ngồi.

Đến khi nhìn đến cô ngụy trang đi một cách khó khăn liền ngưng mắt nhìn cô. Đây là anh đêm qua ban cho cô, lần này anh để cô tùy hứng một lần.

Trong công ty X xôn xao cả lên, có người hôm qua nhìn thấy Vân Thiên Nhược ngồi trên xe tổng giám đốc rời đi. Hôm nay lại không thấy ai đi làm, Vân Thiên Nhược nghỉ không nói, đến tổng giám đốc luôn có mặt ở công ty nay ngoại lệ không có đi làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui