Vân Thiên Nhược đụng đẩy thân thể muốn thoát ra:
" Giám Đốc, anh đừng kích động. Có gì từ từ nói, anh trước đứng dậy ". Ngoài miệng là bộ dạng thỏa thuận nhượng bộ, trong lòng lại không ngừng mắng chửi. Trách không được, sức cô không địch nổi anh.
Trình Dật Hàn quá hiểu cô, mọi lần không phải là như vậy. Lúc trái ý anh tại sao không nhớ đến hậu quả:
" Bây giờ nhớ ra tôi là sếp cô ". Cô tỏ ra hối cãi, anh liền tha sao?
Thật không biết anh muốn làm gì, anh cao lớn như vậy lại đè nặng lên cô, thật khó chịu.
" Tôi chưa hề quên ". Quay phắt mặt sang một bên, bởi vì sự bất động của anh mà căng thẳng.
Lửa giận tích đọng từ hôm qua không báo hiệu bùng phát.
" Cô có cần tôi nhắc lại thân phận cô là gì? Đêm qua ai cho cô lá gan chạy trốn. Cô tưởng để Lục Tử Kiện đưa cô đi tôi không tính toán sao? ". Lời nói lạnh lẽo sớm không kiên nhẫn.
Trên cổ một trận ẩm ướt cùng đau nhói truyền đến, xuất hết sức lực bình sinh hét lớn. Cả người không ngừng vùng vẫy nhưng anh luôn nắm thế thượng phong ghìm chặt người cô lại.
" Á... Trình Dật Hàn, anh làm gì vậy ".
Quá ồn ào...
" Ngô... ".
Trình Dật Hàn không ngừng dùng sức cường mạnh áp đảo khoang miệng cô. Dùng sức cắn lấy như muốn trút tất cả phiền não vô lí. Cảm nhận đầu cô lắc mạnh cật lực né tránh, tay cường lực giữ chặt hôn càng sâu.
Hai tay được giải phóng nhưng vẫn chút sức lực không khiến anh nhúc nhích. Tư thế nằm khiến lực xuất ra vô cùng yếu, lại thêm bị anh cướp mất Oxi. Trong cơ thể lưu thông khí huyết chậm lại, bất lực kháng cự.
Đầu lưỡi anh rượt đuổi thần tốc, ban đầu cô còn né tránh về sau khí lực cũng không còn. Đôi con ngươi một mảnh mơ hồ, len lỏi sự quật cường, chán ghét bản thân luôn bại dưới tay nam nhân cường thế này.
Cái cô có thể làm là giữ vững ý chí, không phát ra dù chỉ là thanh âm vụn vỡ. Mỗi một lần dùng sức hút lấy môi cô là một lần như hút hết sinh lực cô vậy. Có thể nói Trình Dật Hàn chính là cao thủ về mặt này, khiến người ta kháng cự không được muốn trầm luân. Nếu không phải nhớ được nam nhân này là hận cô, cô thật nghĩ bản thân sẽ thật sự giao ra linh hồn.
Đến lúc Vân Thiên Nhược ngỡ như bản thân sắp rơi vào trạng thái hôn mê do thiếu khí. Trình Dật Hàn thỏa mãn buông ra, ánh mắt đục ngầu nhìn gương mặt đỏ ửng vì anh bá đạo giữ lấy. Đôi môi bị anh cắn nuốt đến chạy máu, đôi mắt lại căm tức phẫn uất trừng anh. Ngoài ý muốn anh nhìn đến ngẩn người, suy nghĩ cô vô cùng mê người xuất hiện trong đầu anh.
" Ba... ".
Thanh âm thanh thuý vang lên, đánh tan bức tranh ái muội.
Trên tay nhỏ truyền đến cảm giác tê dại, lại không ngừng run rẩy. Mắt trừng lớn giống như không tin mình vừa làm gì.
Cô thế nhưng đánh anh...
Đánh thật mạnh. Bản thân cô tuy gầy nhỏ, nhưng sức lực chỉ có thể là thua bởi nam nhân. Một tia phức tạp xen lẫn chút hối hận, nhưng vừa nghĩ đến hành động quá phận của anh không để ý hét chói tai:
" Anh khốn nạn. Mau đứng dậy, đứng dậy ". Tức giận lan tràn, không ngừng phun ra những lời mắng chửi anh. Tay liên tục đập mạnh trên lồng ngực vạm vỡ.
Cao lớn nam nhân không chút đề phòng bị đánh nghiêng mặt sang hẳn một bên. Bên má làn da hoàn hảo in hằn dấu tay, sắc mặt xanh mét trước nay chưa từng có, quanh thân tản ra khí lạnh như băng.
" Cô dám đánh tôi ". Giọng nói Trình Dật Hàn nguy hiểm thêm một phần. Anh không đánh phụ nữ đã đành, nữ nhân này lại ra tay đánh anh.
Vân Thiên Nhược biết là anh tức giận rồi, nhưng cô mới không hèn yếu như vậy. Cô không có sai.
" Là anh xúc phạm tôi ".
Sức nặng trên người biến mất, cứ ngỡ là đụng đến lòng tự tôn của anh.
Ai ngờ, giọng điệu hung hãn tuyên bố truyền đến:
" Tôi sẽ đường đường chính chính cho cô biết thế nào là xúc phạm ". Nghiến răng nghiến lợi phun ra từng từ, tay hữu lực cởi ra cà vạt.
Trong đầu cô lúc này một tiếng nổ mạnh, kinh hãi muốn chạy lại dễ dàng để anh kéo lại. Hai tay cưỡng chế đặt trên đầu, bị chiếc cà vạt thắt chặt giữ lại. Mỗi lần muốn rút ra, tay lại đau âm ỉ, bị anh nắm đến đau bây giờ lại tự mình làm mình đau.
" Anh thả tôi ra, thả ra. Anh lấy quyền gì hành xử như thế ". Ngoài thanh âm tự do phát ra, chân tay đều bị anh khống chế.
Làn da màu đồng như ẩn như hiện phía sau chiếc áo sơ mi đen. Hai nút áo phía trên bị mở lộ ra xương quai xanh rắn chắc.
" Quyền gì? Hỏi hay lắm, nếu hôm qua cô ngoan ngoãn hầu hạ lão già kia tôi sao phải mất công ở đây với cô ". Bộ dạng cuốn hút chết người là thế, khóe mắt chân mày rõ ràng mang theo chán ghét.
Cô chạy đi là cô sai, nhưng anh lại dùng vũ lực trói buộc cô thì đúng chỗ nào.
" Anh...anh có ý gì? ". Thoáng không hiểu ý tứ của anh, hoặc là không muốn hiểu.
Không trả lời nghi vấn của cô, ngược lại trách móc. Phải biết là khi nghe Tần Dạ nói tối qua Lục Tử Kiện dẫn cô đi. Anh ban đầu dâng lên một chút áy náy với cô cũng biến mất.
" Trong hợp đồng là nói cô giao dịch với khách hàng, không phải bạn tôi ". Ý tứ vô cùng rõ ràng, cô chạy đi đã là một tội, dây dưa với Lục Tử Kiện là tội thứ hai.
Nói chuyện với anh, cô luôn phải dùng thanh âm thật lớn.
" Anh đừng nói bậy, tôi và Tử Kiện không có gì ".
Đảo mắt một cái liền biết rằng anh hiểu lầm rồi, cô oan cũng được nhưng Lục Tử Kiện không có lỗi.
" Không có gì? Cô không phải không biết tác dụng của thuốc mạnh cỡ nào, cô làm thế nào kiềm chế được dục vọng. Những vết bầm tím kia còn không phải đêm qua hai người điên cuồng ".
Cô không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đều là những lời nói dối.
Cô thật muốn hỏi anh, lúc anh cùng Tăng Nhu Đình cùng nhau có thể thảm hại như cô sao? Là anh cố ý xuyên tạc hay là thật sự anh nhất thời nhìn không ra?
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng phải biết thân biết phận. Nỗi nhục này cô sẽ dần dần trả lại cho anh. Nhưng không phải lúc này.
" Chúng tôi không phải như anh nghĩ. Anh đừng tức giận, tôi hứa lần sau sẽ không lại chạy trốn ".
Tà nịnh nở nụ cười, tay ấn mạnh quai hàm cô:
" Cô nghĩ một thân tàn tạ còn có lần sau nữa không? ". Còn muốn lần sau, một đêm chơi chưa đã phải không? Cả ngày hôm nay còn không phải nghỉ việc, ở lại nhà Lục Tử Kiện.
Cực chán ghét thái độ khinh thường của anh, lại may mắn tính nhẫn nại cùng lí trí trong cô vẫn còn. Bị anh hung hăng giữ chặt cằm, khó khăn lên tiếng:
" Anh không tin tôi cũng được, anh bây giờ có thể đi hỏi Tử Kiện. Người giúp việc cũng có thể làm chứng chuyện này ". Lời nói nhắc nhở đuổi khéo anh, giờ này đã trễ rồi cô còn muốn nghỉ ngơi. Anh lại dây dưa vẫn chưa có ý định dừng.
Anh đương nhiên không tin cô nhưng quen biết Lục Tử Kiện lâu, cậu ta thật là chính nhân quân tử. Trong lòng mơ hồ thả lỏng chính anh cũng không nhận ra.
" Cô vẫn còn là thân xử nữ ".
Lại nữa rồi, anh cứ hết lần này đến lần khác thổi từng khí nóng khiến cô run rẩy. Đầu bị anh giữ chặt không thể né tránh, chỉ có thể bị động cảm nhận.
" Phải, phải. Anh mau mau bỏ tôi ra ".
Đáng tiếc, anh muốn cô chịu thống khổ nhưng cô chịu chưa đủ. Nào có dễ như vậy buông ra.
" Nếu cô vẫn còn trong trắng tôi sẽ hủy hoại lớp màng kia ". Giọng điệu giống như gương mặt anh vậy. Thanh âm lạnh đến cực điểm như địa ngục truyền đến, sắc mặt âm u ghê rợn.
Giận dữ nhìn anh, giữ điềm tĩnh nhất có thể:
" Trình Dật Hàn. Tôi không có thời gian nói đùa với anh ".
Không tiếp tục thảo luận vấn đề với cô, ngồi dậy cởi ra thắt lưng.
Nhận thức được rằng anh điên rồi, thừa dịp anh lơ là chạy nhanh ra ngoài. Chân vừa chạm được đất lại bị anh bắt lại:
Kinh hoàng ập đến khiến cô đánh mất giọng nói, không để ý đau đớn muốn bật dậy lại bị anh cưỡng chế.
" Roẹt ". Tiếng vải bị xé rách vang lên, cô gái trừng mắt trước những gì xảy ra. Từng tấc da thịt bại lộ trong không khí.
Hai tay vẫn bị chiếc cà vạt giữ lại, lưng không thể không cong lên. Bộ ngực không được xem là đẫy đà nay thêm no đủ.
" Anh khốn nạn, khốn nạn ". Mọi chuyện diễn ra bất ngờ, không cách nào ngăn cản hành động càn rỡ của anh.
Một cỗ lửa nóng lan tràn khắp người Trình Dật Hàn, toàn thân cô đều là bầm tím còn nói không có gì.
" Một lát nữa cô nhất định sẽ cầu xin tôi ". Cúi đầu gặm nhấm bờ môi cô, vẫn là bá đạo chiếm giữ. Một chút ôn nhu cũng không có, như một con mãnh thú đang thèm khát.
Từng biết, hôn môi là cách tạo nên hưng phấn nhất nhưng tại sao cô không thấy vậy. Bàn tay ấm nóng đi qua khắp nơi trên cơ thể cô, vô cùng khó chịu.
Một đường hôn đến xương quai xanh rồi dừng lại trước ngực cô. Trong tay là không no đủ nữ nhân, lại mãnh liệt kích thích giác quan anh.
Hô hấp Vân Thiên Nhược có chút không đều đặn vì sợ hãi bước tiếp theo. Cô vốn không hiểu biết về mặt này, lại bị anh đùa bỡn.
" Trình Dật Hàn, dừng lại, dừng lại. Anh không phải nói không quan hệ với nhân viên sao? Anh không phải nói chán ghét tôi tới cực điểm sao? Anh không phải nói cho dù tôi cầu xin cũng sẽ không chạm vào tôi sao? ". Thật khó khăn đem hết những lời anh nói ra, cô không muốn có quan hệ mập mờ với anh.
Trình Dật Hàn động tác thoáng ngừng lại, một gáo nước lạnh dội thẳng vào người anh. Ham muốn đột nhiên biến mất không còn.
Thấy anh bất động, cô đoán là mình nói đúng rồi, giữ vững tâm lí bởi vì bàn tay anh vẫn càn rỡ đặt trên ngực cô.
" Anh hận tôi vẫn còn xử nữ, anh không cần lo. Anh nghĩ xem, thuốc anh cho tôi uống mạnh như vậy tôi sao có thể kháng cự được ". Trước tiên nghĩ cách để anh dừng lại, còn phía Lục Tử Kiện cô sẽ xin lỗi sau.
Vốn bị lời trước đó cô nói khiến anh tỉnh táo, suy nghĩ lại bản thân mất khống chế điên rồi mới muốn cô. Nhưng chết tiệt, nữ nhân này lại nói cô không kìm chế được mà phóng túng. Tròng mắt Trình Dật Hàn nhiễm một tầng huyết sắc, cả người tỏa ra khí lạnh.
" Tôi tự mình kiểm tra sẽ rõ ". Anh đột nhiên có suy nghĩ muốn xóa sạch dấu vết cô bị Lục Tử Kiện chạm qua. Chỉ cần nghĩ đến hôm qua ở nơi nào đó một mảnh xuân quang kéo dài, lửa giận hừng hực thiêu rụi lí trí anh.
Kiểm tra...
Anh điên rồi... Thật sự điên rồi...
Lại một lần nữa bị anh cướp đoạt hơi thở, vừa mới thoáng an tâm bây giờ lại như trôi dạt giữa biển.
" Ngô... ". Muốn mở miệng mắng chửi anh, dùng sức mắng chửi lại thuận thế cho anh ngang nhiên tàn phá.
Trình Dật Hàn một động tác nhẹ liền thuần thục đem quần áo cởi ra cũng đem thân thể cô trần trụi.
Tay nắm chặt eo nhỏ thoáng động thân một cái.
" Đau... ". Đau đến muốn ứa nước mắt, lại quật cường không để rơi xuống. Cảm giác một vật kì dị lại nóng vô cùng xâm nhập, khó chịu muốn né tránh.
Một vật cản bước tiến, khiến Trình Dật Hàn lúc này mở mắt thật lớn nhìn cô gái bị anh hôn đến mê man, từng tấc da thịt bị anh dày vò đến đỏ.
Cô vẫn còn...
" Nam nhân chết tiệt. Đi ra ". Lại một tiếng thét chói tai, oán giận nhìn nam nhân bình thường lạnh lùng bây giờ lại như ngựa mất dây cương.
Trình Dật Hàn còn chưa thật sự đi vào nhưng cảm giác kích thích khiến anh không thể dừng lại.
" Anh quên rồi sao. Tôi là hung thủ giết người, tôi giết người anh yêu đó, anh biết không? Anh bây giờ lại cùng tôi thân mật không có lỗi với cậu ấy sao? ". Nhân lúc vẫn còn chưa muộn, cô phải dùng chiêu khích tướng. Chỉ một cái động nữa thôi, mọi chuyện đều thay đổi rồi.
Da thịt tiếp xúc làm sôi trào một loại cảm giác nguyên thuỷ. Trình Dật Hàn biết bản thân không thể quay lại, anh lại không ngờ thân thể của mình lại bị cô thiêu đốt.
Bây giờ cho dù cô có nói e, anh cũng không thể dừng lại.
Vân Thiên Nhược nhẹ nhàng run rẩy lùi lại, bàn tay trên eo nắm chặt chuyển động dùng sức đi vào.
" Á Đau...".
Cảm giác thống khổ xé rách truyền đến. Một giọt nóng hổi bọt nước phút chốc theo khéo mắt chạy xuống.
Anh thật sự không dừng lại...
Thân dưới đau đớn một dòng máu đỏ tươi biểu tượng sự trong sạch chạy xuống, thấm đỏ ga giường.
Lại một đêm không ngủ, mắt nhắm lại nhưng lòng lại không yên. Người nằm sát về phía bên giường, tùy thời đều muốn rớt xuống.
Chán ghét cùng ghê tởm dâng lên ngập đầu, một loại hận ý dâng lên trong đầu.
Không phải ghê tởm anh, cũng không hận anh, bởi vì đây là cô nợ anh. Cô yêu người yêu bạn, bây giờ là lên giường với vị hôn phu của bạn. Thật đúng là nữ nhân không biết liên sỉ.
Trình Dật Hàn tắm rửa sạch sẽ đi ra, nhìn nữ nhân đáng giận kia. Trước giờ chưa từng thấy ai ngốc như cô, trèo lên giường anh xếp hàng dài chờ anh cũng khinh thường nhìn.
Cô thì hay rồi không khác nào một xác chết, một chút động tình cũng không có. Đáng chết, anh ngược lại muốn cô dường như không đủ. Chẳng lẽ, là anh đã lâu không
Ở lại một chút nữa anh sợ sẽ bóp chết cô ngay lập tức. Giống như nhà của mình, ưu nhã đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...