Trình Dật Hàn là khách quý của nhà hàng Cung Đình, những cuộc gặp gỡ đối tác làm ăn đều diễn ra ở đây.
Bên trong tầng lầu cao nhất của nhà hàng với sự hiện diện của ba con người.
Vị nam nhân cao lãnh tay cầm ly rượu đầy mị hoặc, ánh mắt không chút biểu cảm nhìn đối diện, chướng mắt vô cùng. Thỏa thuận hợp đồng giữa hai bên đã xong, đối với dự án đặc biệt quan trọng này Trình Dật Hàn bỏ rất nhiều công sức. Bởi vì đối tác là nhân vật cũng là có sức ảnh hưởng lớn, có tiếng tăm.
Nhưng trong lòng lại mơ hồ dâng lên cảm giác tức giận không nên có. Ly rượu trong tay anh thật muốn theo đó mà bóp nát.
Vân Thiên Nhược phải liên tục rót rượu mời Vương Dương, có chút tránh né muốn đẩy ông ta. Ban đầu khoảng cách ngồi còn xem là an toàn, nhưng khi cùng Trình Dật Hàn kí xong bản hợp đồng ông ta không còn an phận.
" Vương Tổng, tôi muốn đi về sinh một lát ". Nhận thấy tình huống hiện tại ở lại sẽ không khả quan, khéo léo né tránh.
Vương Dương có chút tiếc nuối cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay nhìn theo hướng cô gái rời đi.
Trình Dật Hàn nhìn Vương Dương trong mắt là lưu luyến không khỏi cười lạnh. Là đàn ông, đam mê nữ sắc chính là một điểm yếu dẫn đến thất bại. Vương Dương chính là vậy, nếu không phải đời cha ông ta tài giỏi thì hiện tại ông ta tuyệt không có vị trí như ngày hôm nay.
Lại nhìn theo dáng người nhỏ nhắn kia nhịn không được mắng chửi. Sự né tránh của cô, anh nhìn thấy rõ ràng, là do cô tự chuốc lấy. Anh không biết bản thân là bị sao, lần này vẫn như cũ ngồi ngay ngắn một bên để cô ngồi bên cạnh mình. Nhưng cô rõ ràng không chịu thuận theo.
Một lúc sau âm trầm hỏi:
" Vương Tổng hài lòng với món quà này chứ? ".
Vương Dương tất nhiên là hiểu ý, nhưng lại vờ như không nhìn thấu, giọng nói nghi hoặc:
" Ý Trình Tổng là... ".
Trình Dật Hàn ghét nhất chính là loại người như vậy, là nghĩ anh ngốc không nhìn ra tâm tư của ông ta. Muốn như tùy khắc liền vồ đến lại còn chính nhân quân tử.
Anh không cần phải nói rõ với ông ta, một câu nói lại vạch trần rõ ràng:
" Vương Tổng không thích ". Ánh mắt nhìn không ra tia cảm xúc khiến đối phương mơ hồ.
Vương Dương lại quên mất người trước mặt mình không phải nhân vật tầm thường, dối lòng trước nam nhân này không phải là cách hay.
" Không có, không có. Hảo ý của Trình Tổng tôi rất hài lòng ". Vương Dương lại lo lắng Trình Dật Hàn sẽ hiểu sai ý mình, như vậy đêm nay ông ta mất một niềm vui lớn rồi.
Quả nhiên không tầm thường, một chút thịt cũng không có không có nghĩa là đàn ông không mê mẩn.
Một nhân viên nữ đi lại khi nhìn thấy nam nhân tuấn dật đưa tay vàng ngọc ra hiệu. Cúi đầu cung kính, đưa đến trước mặt Vương Dương một vật.
" Quý khách, thẻ phòng của ngài ". Thanh âm nhẹ nhàng mềm mại như nước, khiến người ta say.
Vương Dương nhìn nữ nhân viên quyến rũ không chớp mắt. Nhưng là người vốn đã quen mùi đời, rất nhanh thu lại ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của mình. Cũng không có nói lời nào, mắt nhìn tấm thẻ phòng.
" Trình Tổng, ngài sao lại khách sáo như vậy. Vương Thị được hợp tác cùng Trình Thị vinh hạnh vô cùng ". Ông ta thật không nói quá, bao nhiêu người phải cúi đầu trước ông ta. Nhưng nam nhân thành đạt với thủ đoạn ngoan độc này, ông ta khó tránh phải kiêng nể vài phần.
Khách sáo?
Từ này vốn không có trong từ điển của Trình Dật Hàn. Là do anh hận Vân Thiên Nhược muốn để cô chịu thống khổ, lại không muốn bẩn tay mình. Anh sẽ không dùng cái gì là quy tắc ngầm trong kinh doanh, anh có rất nhiều cách hay khiến các công ty không thể không kí hợp đồng với anh.
Từ trước chỉ có anh không muốn kí, không có chuyện người khác có quyền không kí. Bây giờ cũng vậy.
" Thời gian không còn sớm, tôi không làm phiền Vương Tổng nữa ". Câu nói này hẳn là khiến đối phương rất hài lòng.
Nhìn thấy Trình Dật Hàn đứng dậy muốn đi, Vương Dương không khỏi cao hứng. Ngay lập tức đứng dậy tiễn, bởi vì ông ta còn chưa rời nhà hàng.
" Trình Tổng đi thong thả ".
Trình Dật Hàn bước đôi chân ưu nhã rời đi, ngoài ý muốn lại nặng nề vô cùng. Ánh mắt màu trà sâu thăm thẳm nhìn về hướng phòng nghỉ.
Bên kia, Vân Thiên Nhược đi vệ sinh trấn định cảm xúc ghê tởm. Ông ta chỉ là đặt tay trên đùi cô một chút, cô đã vô cùng chán ghét. Chút nữa không biết chừng cô sẽ không kiềm chế được mà giết người.
Trên đường quay lại Tần Dạ đã đứng chờ cô. Cậu ấy nói cô không cần đi, ngược lại dẫn cô đi đến một căn phòng.
Trước khi rời đi chính mắt anh nhìn cô uống vào viên thuốc đã được chuẩn bị trước. Vân Thiên Nhược mơ hồ đoán ra được đây là gì, một khi đã uống vào cô muốn chạy cũng không chạy được.
Tần Dạ nhìn thấy mọi việc đã xong, đoán chừng Vương Dương rất nhanh sẽ đến. Cũng không chần chừ ở lại, giọng nói đa lễ vang lên:
" Tôi đi trước ". Vị tiểu thư này khiến anh thật khó nhìn ra tâm tư. Nếu như bình thường bị ép uống loại thuốc này, không phải rất đau khổ sao? Nhưng vẻ mặt lại thản nhiên như vậy, rốt cuộc cô ấy đã đắc tội lớn cỡ nào mà thiếu gia lại tàn nhẫn như vậy.
Ngồi trên ghế, cố gắng che giấu sự sợ hãi, bình thản nói:
" Không tiễn ". Làm gì có ai bị nhốt trong phòng lại đi tiễn người khác chứ.
Tần Dạ mới chỉ rời đi một chút, sao cô lại thấy trong cơ thể lan tràn một cỗ nóng nhanh đến vậy. Vân Thiên Nhược yêu thích y học, cũng đã đọc qua và biết đến thuốc cô vừa uống là gì. Ban đầu cô chỉ đơn thuần nghĩ rằng đây là thuốc mê, trước khi đến cô đã đề phòng mua sẵn loại thuốc có thể khiến tỉnh táo hơn. Nhưng, ngoài dự đoán của cô Trình Dật Hàn lại hiểm độc đến vậy.
Anh hận cô thấu xương, thật không muốn chừa cho cô một con đường sao? Không cần con đường, chỉ một lối mòn nhỏ thôi cũng không được sao?
Cảm giác trong cơ thể khiến cô không thể phụ nhận, thuốc này là thuốc kích dục mà mọi người hay nói đến.
Tác dụng của thuốc lớn hơn thuốc mê gấp bao nhiêu lần. Vừa khiến ta mơ mơ màng màng lại khiến ta không thể không động tình.
Càng lúc càng rõ ràng, Vân Thiên Nhược hơi thở gấp gáp vô cùng, cả người nóng ran. Tay run rẩy lục trong túi lấy ra một con dao, nắm chặt con dao trong tay chạy thẳng vào nhà vệ sinh:
" Nóng, nóng quá ". Liên tục hất nước vào mặt, một chút lạnh này lại chỉ bình ổn được một chút. Bây giờ cô hận không thể lập tức ngâm mình trong dòng nước lạnh.
" Rầm ". Cửa phòng nặng nề bị đóng lại, cũng đem Vân Thiên Nhược tỉnh táo trở lại.
Khuôn mặt tái nhợt, đóng chặt lại cửa vệ sinh. Vẫn không ngừng dừng động tác, nước từng giọt theo gương mặt chạy xuống.
Vương Dương uống quá chén có chút loạng choạng đi vào, ngoài ý muốn không thấy dáng người nhỏ bé kia, có chút thất vọng:
" Tiểu bảo bối ". Thanh âm ghê tởm đến nổi da gà vang lên.
Vẫn không có tiếng trả lời.
Miệng nhếch lên một nụ cười đểu cáng, mắt nhìn cánh cửa đóng kín liền đoán được.
Thật là người phụ nữ thú vị...
" Rầm rầm... Rầm rầm...". Cánh tay mập mạp đập mạnh lên cửa, muốn nhanh một chút gọi cô gái bên trong ra.
" Bảo bối, anh đến rồi ".
Lần này không thể không lên tiếng, che giấu tức giận:
" Vương Tổng, tôi tắm rửa. Ngài trước nghỉ ngơi đi ".
Vương Dương từ lúc nhìn thấy Vân Thiên Nhược liền muốn đè xuống gặm nhấm. Bây giờ gần trong gang tấc, sao có thể bỏ lỡ.
" Chúng ta hảo hảo nghỉ ngơi, đêm nay anh sẽ cho em một đêm đáng nhớ. Em mau ra đi, nếu không anh đi vào ".
Vương Dương thầm nghĩ, đây là muốn trong phòng tắm làm việc sao? Càng thú vị.
Nghe đến đó, Vân Thiên Nhược hốt hoảng. Cánh cửa này lại không có an toàn như vậy, ông ta thật có thể dễ dàng đạp hư.
Cô bây giờ phải làm sao???
" Tôi thân thể...không khỏe, đêm nay tôi... ". Thanh âm nhẹ nhàng đứt quãng, không nói trọn vẹn câu từ.
Cỗ nóng lan tràn lấn áp tâm trí cô, bây giờ e là cô sắp không trụ nổi rồi. Vân Thiên Nhược nhịn không được cào làn da đến tia máu li ti hiện ra, không còn nghe thấy người đàn ông nóng lòng bên ngoài nói gì.
" Ầm " một tiếng...
Vương Dương đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm cô gái, ánh mắt không chút kiêng nể nhìn xuyên thấu. Chiếc lưỡi dâm đãng liếm môi, hành động vô cùng hưng trí.
Vân Thiên Nhược mở to đôi mắt, cầm lấy con dao chỉa thẳng về phía ông ta:
" Ông...ông đừng qua đây. Nếu không... đừng trách tôi ". Rõ ràng là uy hiếp nhưng lại không rõ ràng, tay kia nắm chặt móng tay muốn đâm sâu vào trong. Chỉ có đau mới khiến cô tỉnh táo hơn.
Nhìn con dao trong tay cô, trong lòng Vương Dương khinh bỉ vô cùng:
" Còn giả bộ kháng cự. Sao không nhìn mình, em một bộ mặt quyến rũ. Một chút nữa thôi em sẽ nằm dưới thân tôi mà van cầu tôi ". Trong lòng thầm cảm ơn Trình Dật Hàn tính toán kĩ lưỡng.
Ánh mắt đầu nhìn thấy bộ dạng Vân Thiên Nhược, Vương Dương liền đoán ra cô đã uống thuốc kích dục. Men rượu trong người biến mất, không tiến vào mà đi ra. Ông ta không phải làm gì, một chút nữa thôi sẽ có người tự động đến bên ông.
Vương Dương nói cô rất hiểu, cô thật sự sẽ bị thuốc khống chế hoàn toàn lí trí, nhịn không được mà lao vào ông ta như một con thiêu thân.
Nằm mơ, chết cô cũng muốn chạy khỏi chỗ này.
Không để ý, cô chạy nhanh ra hướng về phía cửa muốn thoát ra ngoài. Lúc chạm tay đến cánh cửa toan mở ra, phía sau cầm lấy bàn tay cầm con dao của cô. Dễ dàng đoạt lấy con dao trong tay cô, vứt sang một bên.
" Chạy, không dễ như vậy đâu ". Lực đạo quá mạnh, ngăn chặn hành động của Vân Thiên Nhược.
" Ông buông ra, buông ra. Khốn nạn, đàn ông các người đều khốn nạn ".
Vương Dương không ngờ Vân Thiên Nhược không những vùng vẫy kịch liệt, còn muốn đá điểm yếu của ông. Không chút lưu tình đem hết lực đánh mạnh vào bụng cô gái.
" Bụp ".
Cũng thành công khiến Vân Thiên Nhược buông bỏ kháng cự đầu hàng.
Nặng nề khụy xuống, dương đôi mắt căm tức phẫn nộ nhìn ông ta chỉ trích:
" Ngoài dùng bạo lực ra ông còn biết làm gì? Đường đường là một tổng tài lại ti bỉ như vậy, không sợ người khác xem thường? ".
" Không trách ai được, là cô tự dâng mình đến ". Tổng tài thì đã sao, phụ nữ càng khó ông ta càng muốn chinh phục.
" Hahaha... ". Tiếng cười thỏa mãn vang lên. Cúi người xuống khiêng Vân Thiên Nhược vứt mạnh lên giường.
Vương Dương hài lòng nhìn cô gái bất động, cởi ra áo chính mình. Ánh mắt láo liên quét qua cơ thể cô gái.
" Nữ nhân ngoan ngoãn một chút, sẽ không đau, em sẽ thích sự thô bạo của tôi ". Ăn nói không chút liên sỉ, dường như là thói quen.
Vân Thiên Nhược bụng chính là rất đau, một tay ôm chặt bụng. Đem sức lực nhỏ bé lùi lại gần đầu giường, chỉ đơn giản là dùng chân đẩy người về sau lại tác động đến lục phụ ngũ tạng. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, môi cắn chặt ngăn chặn tiếng rên đau.
Là ông ép tôi....
Vương Dương rất nhanh liền áp người xuống, tay vuốt ve từ mắt cá chân cô. Còn chưa vuốt đến đùi, trên đầu đã bị một lực mạnh đánh đến. Máu từ trên đầu nhanh chóng chạy xuống, ông ta lại không quan tâm, trừng mắt nhìn chiếc đèn là hung khí. Nhìn nữ nhân đang muốn tháo chạy, vũ lực nắm tóc cô kéo lại.
" Bốp ".
" Tiện nhân, muốn chết. Tôi xem cô làm sao đấu lại tôi, bây giờ xem tôi trừng phạt cô thế nào? ".
Lực đạo còn mạnh hơn lúc nãy, vệt máu từ khóe miệng chạy ra cũng đem chiếc đèn rớt xuống. Bởi vì, chủ nhân của nó không còn sức cầm lấy.
" Ông im miệng, tôi không phải tiện nhân. So với việc mắng chửi tôi, sao không xem lại hành xử của mình ". Vân Thiên Nhược càng đau lại càng không khuất phục, một từ nói ra đều là trăm vạn đau nhức theo cơ miệng truyền đến.
" Mạnh miệng. Nói đi, càng nói tôi càng hưng phấn ".
Vân Thiên Nhược bị đau đớn mơ hồ khiến cô tỉnh táo lấn át luôn thuốc trong người. Nhưng cả người một chút sức lực cũng không có, hai tay bị Vương Dương đè mạnh trên giường như muốn nghiền nát.
Tại sao??
Ông ta không nhìn thấy sao? Nếu cô dùng hết sức mình đánh thì ông ta có còn cơ hội đánh lại cô sao. Vị trí cô đánh trên đầu ông ta vốn không phải điểm yếu trí mạng.
Một phút đó, trong cô vẫn còn một chút thiện lương. Sự thiện lương của cô đổi lại được gì đây ngoài sự bất lực như bây giờ.
Ban đầu cô chưa phải chưa từng nghĩ qua cảnh này nhưng đối diện rồi lại kinh hãi đến vậy.
Trong người lửa nóng ham muốn rừng rực nhưng thật may đau đớn thanh tỉnh lòng cô. Tay nắm chặt gân xanh mơ hồ nổi lên, răng cắn chặt môi đến bật máu.
Nhìn thấy khuôn mặt ghét đến cực điểm muốn chôn vào cổ, bản thân bất lực mở mắt trân trân nhìn trần nhà. Nếu như nắm lại, thứ yếu đuối nhất, đắng chát sẽ theo cái nhắm mắt mà chạy xuống.
" Rầm...".
Vân Thiên Nhược tiếp đó cảm thấy trên người nhẹ nhàng, lại một loạt thanh âm đánh người vang lên. Hoảng loạn kìm nén đau đớn ngồi thẳng dậy, đến khi nhìn rõ người đàn ông thứ ba. Trong lòng cảm giác an toàn chậm rãi dâng lên, một chút đau đớn cũng theo sự ấm áp này mà biến mất.
" Bốp... Bốp... ".
Hôm nay âm thanh hỗn tạp đặc biệt nhiều, toàn là những thanh âm bạo lực chói tai.
Người đàn ông tức giận đánh xối xả lên người Vương Dương như không biết mệt, cũng không nhìn thấy bộ dạng đau khổ của ông ta. Sức mạnh thanh niên dũng mãnh, Vương Dương không cách nào chống trả, cả người bị đánh bầm dập nằm dưới sàn nhà rên rỉ:
" Tha mạng, cậu tha mạng, tha mạng ".
Từng cú đánh của người đàn ông thay cô gái kia trút giận, đánh đến khi trong miệng ông ta thổ huyết mới dừng lại. Chán ghét dùng lực đá ông ta một cái lăn đi cả thước.
" Cút. Còn dám đụng đến cô ấy, tôi giết cả nhà ông ". Đàn ông tức giận vô cùng đáng sợ, hành động đến lời nói đều như là giáng cú trí mạng. Thanh âm ôn hòa đã không còn thay vào đó là thanh âm tàn nhẫn lạnh ngắt.
Vương Dương sợ hãi loạng choạng đứng không dậy, gấp gáp nói:
" Không...dám, không dám..., không... dám nữa ".
Một chút khí thế cũng không còn, chứng tỏ ông ta chỉ mạnh miệng với phụ nữ. Bây giờ ngay cả câu tử tế cũng không nói được, hiện tại hối hận đã quá muộn.
Ngọn lửa mãnh liệt hiện rõ trong đáy mắt, thế nhưng lúc nhìn đến cô gái chật vật trên giường lại giống như vừa rồi chỉ là ảo giác. Ánh mắt lại mang theo nồng đậm ôn nhu kèm theo yêu thương cùng đau lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...