Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài

Sáng sớm hôm sau, phòng Tổng Giám Đốc bị một người hung hăng đẩy cửa đi vào.

Vừa nhìn thấy Trình Dật Hàn, Lục Tử Kiện đi thẳng vào vấn đề. Thanh âm lộ rõ sự tức giận hiếm có với người bạn này.

" Trình Dật Hàn cậu thật quá đáng ".

Trình Dật Hàn thong thả đứng trên ban công, ánh sáng ban mai nhẹ nhàng chiếu lên người anh. Nam nhân này, khoảng khắc sáng sớm sắc mặt lãnh đạm rất nhiều.

" Tôi đã làm gì ". Anh đã nghĩ đến Lục Tử Kiện sẽ đến đây gặp anh, không chút ngạc nhiên. Cũng không quay đầu lại, cứ thế nói chuyện.

Lục Tử Kiện thật muốn đánh nhau, anh đang rất tức giận nhưng Trình Dật Hàn thờ ơ giống như không liên quan đến cậu ta. Nhưng đây lại chính là đầu sọ.

" Cậu sao có thể đối xử với Nhược Nhược như vậy ".

Nhược Nhược.

Từ lúc Lục Tử Kiện gọi cô thân thiết như vậy, anh sao lại quên mất hôm qua anh thấy những gì.

" Cô ta kể lệ với cậu ".

Khoảng thời gian ngồi dưới chung cư, hẳn là đủ để cô tranh thủ sự đồng tình của Lục Tử Kiện rồi đi.

Nhắc đến đây, Lục Tử Kiện thanh âm lộ ra chút ảo não. Cô một chữ cũng không nói ra, trong khi cô cái gì cũng không làm sai.

" Cậu sai rồi, cô ấy cái gì cũng không nói. Là do tôi tự điều tra, cậu còn chưa trả lời câu hỏi tôi ".

" Tôi sao lại không thể đối xử với cô ta như vậy. Ban đầu tôi nhận cô ta vào làm đã là giới hạn ".

Lúc đó khi biết Vân Thiên Nhược muốn làm ở đây, Lục Tử Kiện đã nói Trình Dật Hàn nể mặt anh nhận cô. Nhưng đó là anh thử, Trình Dật Hàn không cần suy nghĩ liền từ chối. Về sau, thấy cô làm việc ở đây anh còn ngạc nhiên.

" Cậu hoàn toàn có thể từ chối, tôi có thể nhận cô ấy ".


Hay cho câu có thể từ chối, nếu không phải cô hại chết Tiểu Tịch anh hà cớ gì để cô tiếp xúc mình. Cách tốt nhất để trả thù là giữ người đó bên cạnh mình không phải sao?

" Tử Kiện, cậu vì một người phụ nữ đến đây trách móc tôi ". Cuối cùng bóng lưng lạnh lùng ấy cũng quay lại, tỏ vẻ không tin nhìn Lục Tử Kiện.

" Tôi.. ". Lục Tử Kiện thừa nhận bản thân là thay cô bất bình, anh trước giờ chưa từng có thái độ như vậy với Trình Dật Hàn.

" Tử Kiện, sau này cậu biết mọi chuyện không biết chừng còn cảm kích tôi ". Một câu nói chứa đầy hàm ý và chắc chắn.

" Hàn, cậu có ý gì? ". Trình Dật Hàn bạc đãi Vân Thiên Nhược anh tại sao lại cảm kích chứ?

" Hôm nay không phải cậu còn có cuộc họp?". Trình Dậy Hàn ý tứ như muốn đuổi khách.

" Tôi không nói với cậu nữa, nhưng tôi không muốn chuyện hôm qua lặp lại lần hai ". Lục Tử Kiện biết rằng Trình Dật Hàn có khả năng không để lời này vào tai, nhưng vẫn phải nói.

Trình Dật Hàn ánh mắt nhìn Lục Tử Kiện rời đi. Cậu ta thay đổi rồi, vì nữ nhân chết tiệt kia mà thay đổi.

Nếu như cậu biết người hại chết Tiểu Tịch là Vân Thiên Nhược liệu cậu có còn quan tâm cô ta như vậy không?

Câu trả lời chính là không...

Trình Dật Hàn không cách nào tập trung làm việc, không tự chủ được liếc mắt nhìn màn hình máy tính. Sắp đến giờ chiều, cô còn không có ý định dậy đi làm.

" Reng reng... ".

" Giám Đốc, 15" nữa anh có cuộc họp quan trọng ". Giọng nói Tăng Nhu Đình mềm mại truyền đến.

Trình Dật Hàn lạnh lùng trực tiếp cup máy.

Tăng Nhu Đình sao lại không nhìn ra Trình Dật Hàn tâm trạng cực kì xấu. Cô mang văn kiện đến anh không nhìn lấy cô một cái. Đi vào hai ba lần lại để ý thấy chồng văn kiện vẫn như cũ chưa được xử lí. Trình Dật Hàn cô từng biết, cuồng công việc, việc như vậy chưa từng xảy ra.


Đến cùng sai ở chỗ nào??

Hôm nay cô không thấy Vân Thiên Nhược đến công ty, cũng không thấy cô ta xin nghỉ phép. Điều này cô không thể không hoài nghi.

Các bộ phận quản lí nhận thấy được Giám Đốc đang tức giận, không khéo lại bị đuổi việc. Ai nấy báo cáo đều kinh sợ, mồ hôi đầm đìa, nhất cử nhất động đều là thận trọng.

Cuộc họp áp lực kết thúc vào 3h, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm. Những sai sót nhỏ đều bị Giám Đốc phanh phui, trách móc không ai thoát khỏi.

Đi ngang qua phòng phiên dịch thân ảnh kia vẫn không thấy, tức giận lại dâng lên, Cửa bị anh bá đạo đóng mạnh lại, nhấn nút gọi:

" Cô thông báo cho Vân Thiên Nhược, ngày mai không đến làm thì về sau không cần đến nữa ".

Bên này, Giản La Ân giật mình nhảy tóc gáy. Cô còn không có chào hỏi càng không có đáp lại Giám Đốc đã cup máy.

Nếu không phải hàn khí bức người anh truyền qua ống nghe, cô còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

" Cốc cốc... ".

" Vào ". Thanh âm so với ngày thường rõ ràng lạnh đi nhiều.

Giản La Ân sợ hãi nhưng cô không thể không làm, trong tay cầm một tờ giấy đặt trước mặt Trình Dật Hàn.

" Giám Đốc, phiên dịch Vân đã nộp đơn nghỉ việc ".

Nghe vậy, tay kí văn kiện dừng lại.

" Nghỉ việc. Hay lắm, cô ta nghỉ việc chỉ cần một cú điện thoại là xong ". Ở đâu ra luật lệ như vậy, cô tưởng cô là quan chức cao cấp.


" Phiên dịch Vân có đến công ty ". Nhìn ra sự hiểu lầm của anh, Giản La Ân mở miệng giải thích.

" Có đến? ". Anh vốn không có nhìn thấy cô đi vào công ty.

" Vâng, lúc đó Giám Đốc đang họp ". Giản La Ân nhìn không ra, Giám Đốc có tức giận hay không? Cô đã nhắc nhở Vân Thiên Nhược tốt nhất là gặp trực tiếp Giám Đốc nhưng cô ấy lại khăng khăng không chịu. Hỏi lí do, cô ấy cũng không nói rõ ràng.

" Cô ra ngoài đi ".

Giản La Ân hồi hộp trong lòng cũng buông xuống:

" Vâng ".

Giống như nghĩ đến điều gì, Trình Dật Hàn bổ sung thêm:

" Bàn làm việc đó không cần dọn ".

Vân Thiên Nhược cô xem công ty tôi là cái gì. Nơi cô muốn vào liền vào, muốn ra liền ra.

" Vâng ". Không biết sao, cô lại lo lắng thay Vân Thiên Nhược. Giám Đốc làm vậy là có ý gì đây. Vân Thiên Nhược lúc nào thì làm phật ý Giám Đốc, trong công ty không phải vẫn tốt sao?

Giản La Ân nhìn thấy được sự cố gắng làm việc của Vân Thiên Nhược, vì vậy cô càng không hiểu lí do cô ấy nghỉ việc.

Vân Thiên Nhược chán nản đi vô định trên đường, chân vẫn còn mơ hồ truyền đến cảm giác đau.

Tay xách chiếc túi hôm qua để quên trên xe Trình Dật Hàn. Ngạc nhiên thay, lúc cô đến bàn làm việc, chiếc túi đã được anh đặt ở đó.

Hôm qua lúc đi bộ về cô đã suy nghĩ kĩ lại mọi việc. Sâu chuỗi lại với nhau, cuối cùng cô nhìn thấu một việc. Sự thật này cô đúng thật có chút ngạc nhiên, thầm nghĩ anh ấy hẳn là tính toán rất chi li tỉ mỉ.

Qua sự việc, cô được làm trong công ty X không phải do thực lực mà là sự sắp đặt. Lục Tử Kiện lấy tư cách là bạn thân của Trình Dật Hàn muốn anh nhận cô vào làm.

Cô đoán là vì nể mặt Lục Tử Kiện mà anh ngoại lệ nhận cô vào làm.

Hèn gì, thái độ của anh đối với cô không tốt, các nhân viên khác anh lạnh lùng không muốn quản. Nhưng cô là nhờ Lục Tử Kiện mới thuận lợi tiến vào công ty. Anh có lẽ là muốn bức bách khiến cô chủ động xin nghỉ việc.

Đầu tiên, anh gọi cô vào phòng gặp mặt là muốn tạo áp lực cho cô. Cô sao lại không biết, cô vốn không cần phải gặp riêng Giám Đốc. Nhưng anh lại muốn cô bị mọi người xa lánh, cô lập cô.


Khi cô phạm phải lỗi ngủ trong giờ làm việc ngay cả anh đến cũng không biết. Anh rõ ràng tức giận lại không thể trực tiếp đuổi cô, anh " cảnh cáo " cô tránh xa Lục Tử Kiện để cô nhìn thấy bản thân đang tạo tiếng xấu trong công ty.

Anh cảnh cáo cô lần hai, không phải hiểu lầm cô cùng Âu Dương Thần. Mà hẳn là anh cố ý, sao cô không nghĩ đến. Trình Dật Hàn thông minh như vậy, sao lại không nhìn ra cô và Âu Dương Thần đang đóng kịch. Anh muốn để cô ái ngại việc mình chen vào quen hệ tình cảm bạn mình.

Anh nhấn mạnh anh sẽ không quan hệ mập mờ cùng cấp dưới. Là nhắc nhở cô tránh xa anh ra.

Và hôm qua anh lấy lí do Khun Wasin nhục nhã cô, để cô sau này không dám đối diện với anh.

Bây giờ hẳn là anh rất đắc ý rồi, cô theo đúng ý anh, nộp đơn xin việc. Thật may phải thực tập 3 tháng mới kí hợp đồng, cô làm chưa đến 3 tháng nên không phải bồi thường hợp đồng cho anh.

Nghỉ làm công ty X, thật sự vô cùng tiếc. Cách làm việc ở đó vô cùng tốt và hợp lí. Hơn nữa, Quản lý Giản đã không còn hiềm khích với cô.

Lần này cô cùng anh mỗi người đi hai đường thẳng song song, sẽ không còn cơ duyên gì để gặp lại.

Như vậy cũng tốt!

Sự xuất hiện của cô khiến anh phí tâm tư như vậy, cô thật có lỗi. Anh không biết, nếu anh nói ra từ đầu cô không nghĩ ngợi mà nghỉ việc.

Anh không thích cô, cô cũng không buồn. Nhưng anh ghét cô, cô lại không muốn.

Cô chỉ muốn là cơn gió nhẹ lướt qua người anh, không thể ảnh hưởng đến lòng anh nhưng lại giúp anh loại bớt oi bức mùa hè.

Cô chỉ muốn là một loài hoa mang hương thơm thoang thoảng, anh ngửi cũng sẽ không cảm thấy đặc biệt.

" Dật Hàn, tạm biệt! ". Ngẩng đầu ngăn dòng nước mắt muốn tuôn rơi. Trùng phùng rồi, đột nhiên không còn nhìn thấy anh nữa lại lưu luyến.

Và cũng rất cảm ơn, vì đã xuất hiện  để trái tim này hiểu như thế nào là rung động, như thế nào là toàn tâm toàn ý yêu thượng một người.

Vân Thiên Nhược và Lục Tử Kiện đều không biết rằng, bản thân nhìn nhận sai hành động của Trình Dật Hàn.

Có đôi khi mắt nhìn không phải là sự thật, đằng sau đó có thể là một âm mưu hoặc là một điều tốt đẹp nào đó.

Mọi việc chưa đi đến hồi kết, vẫn còn chưa thể nhanh chóng đưa ra khẳng định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui