Có lẽ là nữ hài kinh hách quá độ hoặc có lẽ là bị kích thích tâm lý quá mức, rốt cuộc bị bắt tới nơi đó giam lại, mặc cho ai đều sẽ hoảng loạn.
Đêm khuya
Nữ hài đầy mặt nước mắt gắt gao túm tay áo Mục Phỉ, mông lung hết sức, một lần lại một lần mà khóc lóc kể lể:
"Chị ơi, chị không cần lại tìm người kia, chị......"
Thực hiển nhiên nữ hài thế nhưng xem Mục Phỉ làm như chị gái mình, như thế làm Vưu Nhiên có chút không thể tưởng tượng được.
So ở mặt lý thuyết, bất luận kẻ nào nhìn thấy nàng cùng Mục Phỉ, nói thật mọi người là càng nguyện ý thân cận Vưu Nhiên nàng hơn.
Rất ít khi như vậy lại có thể chịu được Mục Phỉ mặt lạnh mà muốn chủ động đi tới gần.
Nữ hài này hẳn là theo bản năng càng nguyện ý tiếp xúc với Mục Phỉ, mà Vưu Nhiên khi đó vuốt tay nữ hài này xem tin tức thì nữ hài đều phi thường kinh hoảng cùng kháng cự.
Vưu Nhiên sau khi thu thập xong tàn cục Khuê Nhân lưu lại mới dùng khăn giấy lau hết vết bẩn bắn lên trên mặt, nàng thật sự phải lập quy củ cho Khuê Nhân mới được.
Ở lúc ăn, chú ý dáng vẻ phải làm một "Thục nữ" cử chỉ ưu nhã.
Tuy rằng lỗ tai gia hỏa này liền cùng đối phương lúc ở động tối mà nói mức độ tiêu hoá giống nhau không có tiến bộ, nhưng Vưu Nhiên càn phải thiết lập quyết định này về sau phải cưỡng chế tính tình công chúa lập quái vật.
"Xem ra đứa nhỏ này còn rất thích chị, thế nhưng xem ngài làm như chị của cô bé."
Vưu Nhiên đến gần bên cạnh Mục Phỉ, tuy rằng đang cực lực áp chế, nhưng ghen tuông đột nhiên sinh ra sớm đã từ ngữ điệu thẩm thấu ra tới.
Mục Phỉ bị bắt ôm nữ hài đã té xỉu này, cho dù là té xỉu nhưng trong miệng vẫn cứ kêu chị.
Mục Phỉ lạnh mặt, hình ảnh vừa rồi Khuê Nhân bám với những người mạo hiểm đó, nàng cũng cố tình đi xem bởi vì từ giữa tiếng kêu gào thê thảm của những người đó phát ra một nửa cũng có thể cảm giác mặt có bao nhiêu đầm đìa.
"Cần phái người chuyên môn quét dọn không?" Mục Phỉ đầu tiên là hỏi trọng điểm.
Vưu Nhiên bĩu môi, chỉ chỉ chính mình, "Không cần, Khuê Nhân tên kia tuy rằng ăn máu dũng cảm, nhưng chưa bao giờ lãng phí đồ ăn."
Mục Phỉ cầm khăn tay thay Vưu Nhiên xoa xoa cái trán.
Trên trán đối phương thậm chí còn dính dịch nhầy không rõ, cái đó đại khái là sợi cơ bắp nào đó, tóm lại có chút khiến thói ở sạch của cô khó chịu.
"Xác thật ăn máu thật dũng cảm......" Mục Phỉ nói thầm một tiếng sau đó đem khăn tay đã lau xong ném vào thùng rác một bên, nhưng vẫn là ôm lấy nữ tử không có lực chống đỡ kia.
Vưu Nhiên nhìn ở trong mắt, cuối cùng vẫn là nhịn không được tiến lên đem nữ hài kia ôm lấy xem như giảm bớt gánh nặng cho Mục Phỉ.
"Em đem đứa nhỏ này đưa đi sở cảnh sát của con người, nhìn xem có thể tìm đến người nhà hay không." Vưu Nhiên nói liền định đi ngay.
Mục Phỉ ngăn cản tiểu chó săn nghĩ cái gì liền đi làm cái đó kia, "Chỗ đó cách chỗ này khá xa, kêu lão Kim lái xe chở chúng ta đi."
"Đại nhân ngài cũng đi?" Vưu Nhiên kinh ngạc hỏi lại một câu, phải biết rằng Mục Phỉ chính là chưa bao giờ sẽ bước vào chỗ đó của con người.
Mục Phỉ chọn hạ mi, "Tôi chỉ là không yên tâm em lỗ mãng hấp tấp như vậy."
"Đại nhân, em cũng là có công dân thân phận hợp pháp." Vưu Nhiên ưỡn ngực tỏ vẻ có chút ủy khuất.
"Ân hừ, còn không phải tôi đi cửa sau viết hoá đơn cho em sao." Mục Phỉ liền kém đem căn trước trong tay phía sau thuốc chưa hút chọt chọt đầu Vưu Nhiên.
Cô kỳ thật cũng không muốn cho giao tiếp Vưu Nhiên cùng nhân loại, rốt cuộc thân phận của Vưu Nhiên hiện tại lại đặc thù.
Chẳng qua tâm địa tiểu gia hỏa từ nhỏ liền thiện lương, làm một việc thiện cũng không sao.
Vì thế Mục Phỉ gọi điện thoại cho nhân bạn già con người của Ngôn Lôi, đối phương xem như nhân vật có uy tín danh dự trong giới cảnh sát, lần trước tiếp nhận án khách sạn ăn người người kia cũng là tổng phụ trách.
Sau khi chuẩn bị khắp nơi, lão Kim liền lái xe chở các nàng đi năm km ở đến trụ sở cảnh sát con người.
"Vưu Nhiên, tôi an bài lão Kim đem hài tử đưa vào bên trong nên em kỳ thật có thể không cần đi." Mục Phỉ ngồi ở trong xe, cũng không có xuống xe.
Cho dù xe hơi cao cấp của các nàng đi vào trụ sở, bảo vệ cửa cung kính mà cho các nàng cho đi, Mục Phỉ cũng không muốn tự mình tiến vào nơi đó của con người, chướng khí mù mịt.
"Không có việc gì, đại nhân, ngài ở trong xe đi em cùng Kim tiên sinh đi bên trong đăng ký một chút, nếu có thể em muốn tự mình đem đứa nhỏ này giao cho nhà cô bé ấy." Vưu Nhiên nghĩ chuyện tốt làm thì làm đến cùng, liền ôm nữ hài hôn mê trầm trầm xuống xe.
"Vừa mới có tin tức đã liên hệ người nhà, nói là mười phút lúc sau liền sẽ tới rồi." Mục Phỉ ở trước khi Vưu Nhiên đi, báo cho tin tức xem như khiến người vui mừng.
Ngôn Lôi nói cho nàng, là liên hệ chị của nữ hài này, người thân của đứa nhỏ này cũng chỉ có một người chị gái.
Mục Phỉ nhìn Vưu Nhiên ôm nữ hài vào bên trong sau đó cô liền đem cửa sổ xe mở xuống, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời đêm sớm đã không có ngôi sao, ánh mắt xa xưa.
***
Giờ phút này
Ở trong phòng còn tính ấm áp
Nữ hài nhìn đồng hồ trên tường phát ngốc, trên người nàng khoác áo khoác Vưu Nhiên cho nàng, chống đỡ rét lạnh nhưng thân thể vẫn run bần bật.
"Đã gọi thông báo đến người nhà ngươi, hẳn là rất nhanh là có thể tới đón ngươi." Vưu Nhiên ngồi ở bên người nữ hài an ủi đối phương.
Trên khuôn mặt nhỏ khóc khô nghe được người nhà sẽ đến, từ gương mặt vốn dĩ khẩn trương rốt cuộc thả lỏng xuống.
"Ngài, ngài là nói......!Chị của ta chị ấy sẽ đến đón ta sao?"
"Ân, vừa rồi người phụ trách nơi này đã gọi chị của ngươi rồi." Vưu Nhiên tận lực dùng ngữ khí nhẹ nhàng cùng đứa nhỏ này nói chuyện.
Tiểu đáng thương trước mắt thật đúng là thiếu chút nữa liền thật sự rơi vào vực sâu vạn trượng.
Đối phương bởi vì muốn thoát ra tìm người thân duy nhất của nàng, chị gái nàng, vì thế lẻ loi một mình đi vào chỗ này nhưng kết quả bị những người đó mạnh mẽ bắt đi, mang đi nơi ngầm kia, may mắn vật nhỏ này còn trốn thoát được, cũng may mắn gặp các nàng.
"Chị gái ngươi vì cái gì sẽ lâu như vậy không ở nhà, để đứa nhỏ như ngươi ở một mình." Vưu Nhiên có chút khó hiểu, chị của người này có thể liên tục một tuần đều không trở lại xem tiểu đáng thương này một cái, thiếu chút nữa tiểu gia hỏa này liền thật sự không còn nữa.
Nữ hài nghe xong ưu thương gục đầu xuống, sau đó lại khổ sở lắc lắc đầu.
"Chị của ta chị ấy kỳ thật rất đau lòng ta, chẳng qua người kia không cho phép chị trở về......"
Nữ hài nói nơi khổ sở, tay đụng phải miệng vết thương liền đau đến hít hà một hơi.
Vưu Nhiên thấy ở trong mắt, có chút không đành lòng để nữ hài đừng đụng tới miệng vết thương nữa.
"So vết thương chị của ta chịu, mấy cái này không đáng kể chút nào."
"?"Vưu Nhiên thấy nữ hài phản ứng như vậy, có chút kỳ quái mà nhăn mi lại.
"Ta trước kia vẫn luôn cùng chị ấy sống chung, nhưng là tỷ tỷ gần đây luôn là đã khuya mới trở về, có đôi khi một tuần mới trở về hai lần." Nữ hài nói đến đay ngón tay cầm lòng không đậu mà đảo thành một khối, đó là động tác thời điểm khẩn trương mới có.
"Sau đó chị cùng ta nói chị gặp một người, người kia nói chị ấy chờ một chút, chờ một chút liền sẽ tốt với chị ấy......!Nhưng mỗi lần chị về đều có thương tích, ta hỏi chị ấy, chị lại trước nay không nói, vết thương trên người vĩnh viễn liền không thấy ít hơn, ngài, ngài nếu có thể nhìn gặp chị ấy có thể giúp ta khuyên nhủ chị sao, để chị ấy không cần lại đi gặp người kia......"
Nữ hài nói tới đây không tiếng động mà khóc nức nở, cùng chính mình tao ngộ so sánh, đứa nhỏ này tựa hồ càng là đau lòng chị mình.
"Hi Nguyệt, không cần nói lung tung."
Một giọng nữ như là tiều tụy ngắt ngang nữ hài khóc nức nở.
Rất nhanh, một nữ nhân phong trần mệt mỏi đi được rất nhanh, đem nữ hài ôm ở trong lòng ngực, trong mắt chứa đầy nước mắt không được mà nói, "Thật xin lỗi, là chị không tốt, là chị không tốt......"
Nếu thấy một màn như vậy bất luận kẻ nào đều hẳn là biết là người nhà nữ hài tới đón đối phương, cho dù biết được chị nữ hài có lẽ có khôn kể khổ, kia cũng là chuyện nhà người ta, theo lý nên cứ như vậy rời khỏi
Chính là khi Vưu Nhiên ngẩng đầu nhìn phía nữ nhân này, nàng ngơ ngẩn.
Nữ nhân này có gương mặt giống Mục Phỉ như vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...