Dần dần.
Mưa xám nhuộm đau thương lộ ra tốc độ rơi xuống xuống dưới chậm lại, cho đến khi dừng.
Nước mưa như là có sinh mệnh, ngừng tiếng khóc.
Vưu Nhiên chớp chớp đôi mắt ửng đỏ, có chút khó có thể tin hứa hẹn phi thường ôn nhu bên tai truyền đến.
"Đại nhân, ngài thật......"
( Thật)
"Em còn chưa nói thật sự cái gì......"
( Tôi biết em muốn nói gì, đại khái.)
Mục Phỉ nếu hiện tại có cơ thể, giờ phút này hẳn là đang gãi tóc, sau đó tai đỏ lên.
Cô từ trước đến nay tình cảm trì độn, nghe được Vưu Nhiên mới vừa rồi mang theo khóc nức nở như vậy giống nhau khàn cả giọng lại cuối cùng hòa hợp nhỏ giọng thỉnh cầu, cô có trì độn cũng cảm nhận được.
Vưu Nhiên tiểu gia hỏa này, thế nhưng ăn dấm với thân thể bản thân.
Vưu Nhiên thế nhưng cho rằng Mục Phỉ có đối với vị tiểu thư người sói kia động tâm.
Mạch não của gia hỏa này thật đúng là thật kỳ.
Chuyện vậy sao có thể......!
Mục Phỉ là thật sự không nghĩ tới Vưu Nhiên sẽ ăn dấm làm mưa ngập trời vậy.
Thậm chí so với cô còn lợi hại hơn, tuy rằng cô còn không quá tưởng thừa nhận chuyện mình làm, mục đích chính là vì làm Ô Liệt ở trước mặt Vưu Nhiên mất hết thể diện, làm cho Vưu Nhiên ý thức được Ô Liệt không đáng làm bạn, hơn nữa ——
Đối phương còn đối với Vưu Nhiên ôm có ý nghĩ dị thường!
Đây là chuyện làm cho cô đau đầu cùng phẫn nộ, kết quả Vưu Nhiên căn bản không ý thức được điểm này, ngược lại là ăn xong dấm tới.
Mục Phỉ có chút bất đắc dĩ, cô không biết nên giải thích như thế nào cùng an ủi đứa nhỏ mảnh khảnh mẫn cảm này.
Cô rất tò mò, quá khứ sáu bảy năm qua, Vưu Nhiên cũng là đứa nhỏ thích dấm sao?
Ngôn Lôi còn cùng cô nói, tiểu gia hỏa hiểu chuyện ngoan ngoãn, chưa bao giờ lo lắng, hoá ra vật nhỏ này đều chịu đựng các cảm xúc trái chiều.
Phỏng chừng toàn là ẩn nhẫn.
"Đại nhân, ngài chẳng lẽ là đang lừa gạt Vưu Nhiên." Vưu Nhiên hít hít cái mũi, tóc bạc bị ướt liền như vậy dán ở trên mặt, biểu tình vẫn là tương đối yếu ớt.
Phía sau các nàng là xe hơi cap cấp trắng kẹt ở trong hố sâu, cùng với người theo đuổi bị Vưu Nhiên hạ tay đánh nặng— Ô Liệt tiểu thư.
( Hả?)
"Sợ hãi ta thật sự đem Ô Liệt vứt, thi thể hoang dã, cho nên mới nói như vậy." Vưu Nhiên xoay người nhìn Ô Liệt bị chính mình thô lỗ nhét ở ghế sau xe.
Thật hụt hẫng.
Bộ dáng phương vừa rồi ôm Mục Phỉ, rõ ràng trước mắt.
Mục Phỉ thấp giọng cười nhạt.
Này vẫn còn khiến tiểu cảm xúc của Vưu Nhiên rất là không cao hứng.
"Ngài còn đang chê cười em." Vưu Nhiên lau lau cái trán dính giọt mưa, nàng từ trên mặt đất nhặt lên dù đen mở ra, che đậy bầu trời đang dần sáng ngời.
Cho dù thâth không vui, thật không cao hứng,
Nhưng tâm nàng cũng sẽ nhớ rõ: Muốn thời thời khắc khắc bảo hộ Mục Phỉ.
Không để đại nhân bị ánh sánh sau cơn mưa chiếu vào.
( Vưu Nhiên trước kia cũng tiểu tính tình như vậy cùng tôi nháo sao?)
Mục Phỉ đổi phương hướng hỏi, cô cảm thấy trong lòng Vưu Nhiên như bây giờ rõ ràng ủy khuất cực kỳ, còn muốn làm bộ cái gì cũng xảy ra bộ dáng vừa đáng thương vừa đáng yêu, khiến coi nhịn không được muốn trêu chọc
Vưu Nhiên sửng sốt một chút, nàng lắc đầu, nàng nào dám cùng Mục Phỉ đại nhân chơi tiểu tính tình.
"Vưu Nhiên cũng không dám." Thanh âm nàng thấp, bước qua lực lượng ám đen ăn mòn từng đường nhỏ trong rừng.
Mục Phỉ gật gật đầu, xem như có thể đoán được câu trả lời của Vưu Nhiên.
Mục Phỉ nhìn đến người trong xe màu trắng kia, vị tiểu thư người sói ngất xỉu bên trong xe.
Nói như thế nào đây, cô xác thật là không thích vị Ô Liệt, khi biết được đối phương thế nhưng có gan tày trời còn muốn cùng Vưu Nhiên hẹn hò, cô hận không thể xé đối phương.
Chính là hiện tại cô xem như xác định Vưu Nhiên đối với Ô Liệt cũng không có cảm giác gì.
( Vưu Nhiên, vậy em còn muốn cùng Ô Liệt làm bạn bè sao?) để ngừa vạn nhất, Mục Phỉ vẫn là hỏi một tiếng.
"Đương nhiên không muốn! Em một chút cũng không thích cô ta, ta hiện tại chỉ nghĩ" giết chết cô ta.
Vưu Nhiên vì ở trước mặt Mục Phỉ bảo trì hình tượng thục nữ, cứng rắn nghẹn mấy chữ cuối lại.
( Vậy vừa vặn, tôi cũng không thích cô ta.) Mục Phỉ vừa lòng mà nghe được Vưu Nhiên trả lời, cô cũng chậm rãi nói ra đáp án tương tự.
Những lời này, nhưng thật ra lập tức dỡ xuống bức tường uỷ khuất trong lònh Vưu Nhiên.
Vưu Nhiên biết Mục Phỉ đại nhân sẽ không lừa nàng.
Một lát sau
"Đại nhân, thật xin lỗi, Vưu Nhiên vừa rồi cảm xúc mất khống chế, mong ngài không cần cảm thấy em không tốt......" Vưu Nhiên khi đối mặt Mục Phỉ, bên tai cùng trái tim liền đặc biệt mềm.
Luôn là sẽ nhịn không được chủ động nhận sai xin lỗi, bởi vì nàng yêu Mục Phỉ.
( Chúng ta đây liền buông tha nàng, tôi nhưng không nghĩ tiểu gia của tôi hỏa bởi vì tôi chọc ra hành vi.
vứt, thi thẻ) Mục Phỉ tựa như hài hước nói, ý bảo Vưu Nhiên có thể thu tay lại.
Vưu Nhiên nghe được Mục Phỉ ám chỉ, nàng đương nhiên biết nên làm như thế nào.
Đầu óc nàng vừa rồi có một cổ nhiệt, cho nên mới nghĩ hủy thi diệt tích, nếu đại nhân đã lên tiếng, vậy nàng đương nhiên nghe lời.
"Đại nhân, người ta chính là nói chơi, ta như thế nào sẽ có cái loại hành vi ác liệt này." Vưu Nhiên cười một tiếng, mở cửa xe, lần này xem như nhẹ nhàng mà đem Ô Liệt lâm vào hôn mê đỡ vào vị trí dựa tóit, không cho tiểu thư người sói cao quý ngã vào trên xe.
Sau đó nàng cũng ngồi lên xe, chờ đợi quản gia Ô Liệt đến đón đối phương trở về.
Thực mau, người hầu nhà Ô Liệt đã đến nơi đây, phía sau còn có xe cẩu chuyên nghiệp của công ty vận tải đi theo.
Vưu Nhiên đi xuống xe, sớm đã thay gương mặt ôn hòa đại khái cùng nữ sĩ quản gia thoạt nhìn cũng dễ nói chuyện nói ít nguyên nhân, tỷ như các nàng sao đi đến nơi hoang dã hiếu thấy như này, như thế nào rớt hố, cùng với Ô Liệt tiểu làm sao hôn mê.
Vưu Nhiên trả lời là: Ô Liệt tiểu thư là bị kinh hách.
Xe rơi xuống hố sau, Ô Liệt tiểu thư kinh hách quá độ ngất đi rồi.
"Nhưng mà tiểu thư nhà ta trước đó còn gọi điện thoại cho ta," nữ nhân mang kính viền vàng hiển nhiên đối với mức độ đáng tin lời nói của Vưu Nhiên kiềm giữ hoài nghi.
Người sói thiên tính là không thích giao tiếp cùng huyết tộc.
Nhìn nhau không thuận mắt là bình thường.
"Nếu không như vậy, ngài trước mang theo Ô Liệt tiểu thư hồi phủ nghỉ ngơi, chờ Ô Liệt tiểu thư sau khi tỉnh lại, ta nhất định sẽ liên hệ cô ấy, ngài hẳn là biết ta xem bạn của như Ô Liệt tiểu thư đi." Vưu Nhiên nói như vậy, ám chỉ quản gia tốt nhất đừng làm lẫn nhau khó xử.
Việc cấp bách là đưa Ô hôn mê đưa trở về tịnh dưỡng.
Vưu Nhiên cảm thấy lực đánh của mình đối với người sói cốt cách cứng rắn mà nói, nhiều lắm là cấp bậc cào ngứa, thật mau liền sẽ khôi phục.
Quản gia nhìn cái nữ tử huyết tộc phát ra khí vị khác thường, đành phải trước tiên đem tiểu thư đưa nhà mình về dinh thự.
"Chờ sau khi tiểu thư tỉnh lại, ta lại cùng ngươi liên hệ." Nữ nhân tóc vàng nhìn Vưu Nhiên, hạ những lời này liền ngồi lên xe chuyên dụng có gia huy của Ô Liệt gia tộc.
Để Vưu Nhiên quần áo đều đều ẩm ướt ném ở giữa nơi hoang dã này.
"Đại nhân, xem ra......!Chỉ có thể là Vưu Nhiên cùng ngài hẹn hò, ngài không ngại đi."
Sau một lúc lâu, Vưu Nhiên cuối cùng cười khẽ nói một câu, sau đó giơ dù, chậm rãi đi ở trên đường nhỏ lầy lội.
( Vậy phải xem em.)
"Xem em? Em không quá rõ ý tứ của đại nhân" Vưu Nhiên nhướng lông mày xinh đẹp, cũng bất chấp bị nước bùn bắn dơ chân, từng bước một tìm tin tức, đi phía trước đi.
( Xem em có thể làm tôi có cảm giác lãng mạn một ít hay không, như vậy tôi liền không ngại.) Mục Phỉ trực tiếp mở miệng, thanh âm cô so ngày thường nhu hoà hơn rất nhiều, không hề có như ngày xưa xa cách bất cận nhân tình vậy, giờ phút này, là mang theo độ ấm.
Vưu Nhiên nghe được Mục Phỉ trả lời, khóe miệng chậm rãi giơ lên, đôi mắt cong cong giống một vầng trăng khuyết.
"Vậy vì cùng ngài hẹn hò, em phải đi trước đổi quẩn áo, xinh đẹp một chút, mới có thể hấp dẫn ngài." Vưu Nhiên ngọt ngào biểu đạt nơi kế tiếp muốn đi.
Vậy khẳng định là khu thương mại, nàng muốn trang điểm đẹp một chút, cũng không thể giống hiện tại cả người ướt đẫm, lòng bàn chân dơ bẩn như vậy.
Cho nên, nàng đi rất nhanh, đi vào khu thương mại gần nhất ở chỗ này.
Bởi vì ban đầu do bị Mục Phỉ đại nhân trang điểm giỡn chơi, chuyện thứ nhất nàng làm chính là đi nhà vệ sinh dùng nước rửa mặt trong khuôn mặt mình rửa cho sạch sẽ, bằng không nàng đi đâu cũng như chọc người ta chú ý.
Quả nhiên, sau khi dùng nước trong rửa sạch, lộ ra một gương mặt ngây thơ nhu mỹ, xinh đẹp tự nhiên, căn bản không cần trang điểm liền có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt ái mộ.
Nàng dùng khăn giấy xoa xoa mặt mình, nhìn chính mình trong gương.
Sau đó đột nhiên mạo một câu.
"Đại nhân, em xinh đẹp sao?"
( Không biết)
"' cảm thấy thẹn ', vậy đi, em đều giúp ngài đáp ~" Vưu Nhiên nhướng đôi mắt lên, đem bám lông ni giả dính trên lông mi mình tháo ra, nàng thật sự không biết mặt mình bị Mục Phỉ đại nhân lăn lộn như vậy có thể dùng đồ trang điểm quá độ đến dị ứng hay không.
"Đại nhân, ngài trang diểm em xấu vậy, là cố ý làm đối phương không thích em đúng không." Vưu Nhiên một bên lau mặt, một bên cười đặt câu hỏi.
Kỳ thật trong lòng nàng sớm đã đoán được đáp án, chính là cố ý hỏi một chút.
Mục Phỉ hừ lạnh một tiếng, nói gần nói xa, ( Tôi lại không nghĩ mặc quần áo dơ hề hề.)
Ý bảo Vưu Nhiên nhanh đi chọn quần áo.
Vưu Nhiên đành phải đi cửa hàng gần nhất chọn, thật mau, nàng theo ánh mắt của Mục Phỉ, chọn một bộ hoàn toàn mới cùng với thay đổi một đôi giày khác.
Mà lúc Vưu Nhiên chọn quần áo, Mục Phỉ luôn có một cảm giác quen thuộc.
Cô đã từng, tựa hồ cũng giúp đỡ tiểu gia hỏa chọn lựa phục sức.
Sau đó còn sẽ
Trái tim phốc phốc nhảy.
Bởi vì mỗi kiện Vưu Nhiên mặc đều thật đẹp.
Mà vào lúc tính tiền, Vưu Nhiên lại đột nhiên đối với một bộ quần áo khác trên người người mẫu trong tủ kính nhìn đến xuất thần.
Nàng nhìn nhìn bảng giá phía trên.
Giá cao, phi thường tinh xảo.
"Chào ngài, có thể lại đóng gói cho ta thêm bộ này sao? Số đo giống lúc nảy." Vưu Nhiên đối với nhân viên cửa hàng nói.
Mục Phỉ có chút tò mò, vì sao Vưu Nhiên sẽ chọn bộ bộ váy ren đen kết hợp với áo khoác màu nâu nhạt, tuy rằng bộ này thoạt nhìn mười phần ưu nhã, nhưng phối hợp như vậy cũng không phải là phong cách hoạt bát Vưu Nhiên yêu thích.
Mục Phỉ nhìn Vưu Nhiên tính tiền xong, trong tay xách theo túi đồ, sau đó hai người bọn nàng chậm rãi đi hướng người đi đường bên ngoài khu thương mại.
Gió nhẹ nhẹ phẩy, rất không thích ý.
Cuối cùng Mục Phỉ vẫn là tò mò hỏi Vưu Nhiên.
( Em vì cái gì còn mua bộ kia.)
Mục Phỉ cảm thấy bọ đó cũng không thích hợp với Vưu Nhiên, cho nên tính tình bắt bẻ của cô vẫn là muốn chỉ ra.
"A? Ngài nói bộ này sao?" Vưu Nhiên cúi đầu túi xách trong tay, trong mắt tràn đầy tươi cười đều nở ra tiểu hoa, nàng có chút thẹn thùng, gương mặt cũng không biết là do gió tác quái hay là chính mình ngượng ngùng, luôn hồng hồng.
"Bởi vì Vưu Nhiên nghĩ, chờ sau khi đại nhân thức tỉnh khẳng định là muốn mặc quần áo mới, cho nên Vưu Nhiên muốn trước tiên chuẩn bị một bộ."
( Em là......!Mua cho tôi.) Mục Phỉ kinh ngạc mà nghe Vưu Nhiên nói nhí nhí.
Vưu Nhiên đỏ mặt gật đầu thật mạnh.
Mục Phỉ đột nhiên cảm giác được, rõ ràng không có cơ thể mà giờ phút này cảm giác cô được ôm lấy.
Cô có chút cầm lòng không đậu mà cong khoé miệng, bật cười.
"Đại nhân, ngài có phải cảm thấy lãng mạn một chút rồi hay không?"
Vưu Nhiên nghĩ tới yêu cầu vừa nảy Mục Phỉ đưa ra, sau đó nhanh rèn sắt khi còn nóng hỏi một chút.
( Ân......!So với khi nảy đã hơi lãng mạn một tí xíu.)
Vưu Nhiên nghe được tiếng nói Mục Phỉ mang ý cười, nàng biết tâm tình Mục Phỉ được mình kéo lên, đại nhân cư nhiên còn nói từ hinh dung "Một tí xíu" này.
Vưu Nhiên bị cảm xúc mềm mại này kéo lên, vừa muốn nói ra lời giấu kín thật lâu trong đáy lòng.
Chính là lại bị tiếng nói quạnh quẽ lại ôn nhu giành trước một bước.
( Vưu Nhiên, tôi thích cùng em tản bộ như vậy.)
"Thích" một chữ rất khó từ trong miệng vị gia chủ Mục phủ lãnh tình nói ra.
Vưu Nhiên ngây người vài giây, sau đó vô cùng kích động mà trả lời:
"Đại nhân, Vưu Nhiên cũng......!Cũng siêu cấp thích cùng ngài tản bộ như vậy! Không phải, Vưu Nhiên thích ngài, rất thích, không có lúc nào là không thích ngài!! Thật sự quá thích ngài......"
Mà mấy người đi đường đi ngang qua nơi đây có chút ngạc nhiên mà nhìn một vị nữ tử mang quần áo tiên lệ trong tay xách theo túi mua hàng tự nói tự nhìn quỷ dị tỏ tình.
Mà càng khiến mọi người đi qua nơi đây kinh dị chính là, nguyên bản cây hao anh đào đã khô héo đột nhiên......!Nở hoa rồi.
Đoá hoa hồng trắng treo cao trên đầu, rất nhiều người đều nhịn không được lấy điện thoại qua quay chụp một màn thần kỳ lại xinh đẹp này.
Mà theo gió thổi quét, những cánh hoa tinh linh mềm nhẹ mà rơi rụng ở các góc, phảng phất là đang truyền đạt một tin tức:
Nghe, ở đây có người đang tỏ tình lãng mạn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...