Phía Sau Vẫn Là Em


Tống Hạo Thiên, mày đang hối hận vì năm đó không chọn Thiệu Nghi. Thừa nhận đi!
Lại là một ngày mưa.
Trong một nhà hàng sang trọng, Hạo Thiên ngồi đối diện với Thành Quân.
“Triệu tổng. Cảm ơn anh đã chăm sóc Nghi Nghi trong suốt thời gian qua.”
Thành Quân nhấp một ngụm rượu: “Cô ấy là vợ tôi.”
Thành Quân đặt ly rượu xuống, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Anh Tống, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”
Hạo Thiên đưa tay, làm động tác mời, khẽ mỉm cười: “Anh cứ nói.”
“Rốt cuộc thời gian qua, anh đã làm gì? Ở đâu?”
“Tôi tham gia một khóa đào tạo ba năm ở Mỹ. Lúc đó đi vội quá, thực sự đã làm mọi người lo lắng.”
Thành Quân khẽ thở dài: “Anh Tống, có điều này tôi phải nói, anh là người cực kì nhẫn tâm.”
“…” Hạo Thiên ngạc nhiên nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.
“Anh không biết lúc anh bỏ đi, Tiểu Nghi đã sống ra sao đâu.” Thành Quân ngừng một lát rồi nói tiếp: “Cô ấy đã khóc rất lâu. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi thấy Tiểu Nghi khóc. Nhưng ngày nào cô ấy cũng như người mất hồn, lúc nào cũng ngồi trên giường của anh, ôm chiếc áo sơ mi của anh, bữa cơm nào cũng lấy thêm một chiếc bát, một đôi đũa.”
Tay Hạo Thiên bất giác nắm chặt. Lòng bàn tay đổ mồ hôi. Thành Quân đưa mắt nhìn anh, nói tiếp: “Nói thật, lúc đó tôi chỉ hận không thể đánh anh một trận, lôi anh về bên cô ấy.”
“Nghi Nghi thực sự bị tổn thương nặng nề như vậy sao?”
Thành Quân ngửa cổ, uống hết ly rượu rồi bật cười: “Cô ấy chỉ còn thiếu mỗi việc tự tử. Cũng may Tiểu Nghi là người mạnh mẽ, trong lúc đau khổ vẫn còn chút lí trí. Nếu ngày ấy cô ấy làm như vậy, giờ tôi cũng không để anh yên ổn ngồi đây.”

Thành Quân bước vào phòng, treo áo khoác lên giá, ngồi vào bàn làm việc. Tiếng xả nước trong phòng tắm ngừng lại. Thiệu Nghi khoác áo tắm ra ngoài. Thấy anh, cô hơi ngạc nhiên, nhưng ánh mắt nhanh chóng trở nên bình thản. Cô ngồi xuống cạnh anh, bóp vai cho anh: “Thành Quân, hôm nay lại đi ngoại giao sao?”
Anh dừng tay, quay lại nhìn cô. Một lát sau, anh vươn tay, ôm cô vào lòng. Hít một hơi thật sâu, anh khẽ nói: “Anh đi gặp Tống Hạo Thiên.”
Nét sững sờ thoáng qua ánh mắt Thiệu Nghi. Cô đờ đẫn trong giây lát rồi nhanh chóng đứng dậy, bước về phía bàn trang điểm. Cô vừa lau tóc, vừa nói: “Hai người đã nói gì?”
“Ngoài em ra, anh và cậu ta còn gì để nói nữa không?”
“Nói về em? Nhưng nói về cái gì?”
“Tiểu Nghi, em có bao giờ nghĩ, Hạo Thiên cũng thích em chưa?”
Tay cô ngừng lại, cô khẽ cất tiếng: “Rồi. Anh ấy cũng nói vậy.”
Mặt Thành Quân biến sắc. Nỗi lo lắng dâng lên trong lòng. Cô lại tiếp tục nói: “Hồi trước em đã nghĩ Hạo Thiên thích mình. Chỉ là anh ấy chưa thổ lộ. Sau này anh ấy nói với em, rằng anh ấy thích em. Nhưng…” Cô khẽ thở hắt một hơi: “…nhưng anh ấy cũng nói rằng, thích không phải là yêu, anh ấy chỉ thích con người em, tính cách của em thôi.”
Nỗi lo lắng của Thành Quân dần tan biến. Cơ mặt anh dãn ra. Khóe môi thấp thoáng nụ cười. Anh tiến đến, ôm lấy Thiệu Nghi: “Cũng tốt. Anh không muốn chia sẻ vợ anh với ai cả.” Sau đó, anh đi tắm, rồi leo lên giường đi ngủ.
Nằm cạnh anh, trong lòng Thiệu Nghi có chút thắc mắc. Kết hôn cũng gần một tháng rồi, anh có vẻ rất hài lòng về cuộc hôn nhân này. Nhưng từ lúc hai người ngủ chung, anh chỉ ôm cô, hôn cô chứ chưa từng đi xa hơn. Rốt cuộc, anh đang đợi cái gì?
“Nghi Nghi” Hạo Thiên ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ở trước cửa.
“Em tới ăn trưa cùng anh” Cô giơ hai túi đồ.
Anh né người sang một bên, để cô đi vào.
“Của em đây” Anh đặt ly hồng trà xuống trước mặt cô. Cô mỉm cười nhận ly trà, rồi ngước lên nhìn đồng hồ: “Cũng mới có chín giờ, xem ra em đến sớm quá. Mình nói chuyện một lát đi”
“Được” Anh ngồi xuống trước mặt cô, đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới. Tóc cô dài hơn trước khá nhiều, cũng ba năm rồi. Quần áo cô mặc cũng toàn đồ hàng hiệu, xem ra cô sống rất đầy đủ. Cô cũng đẹp lên rất nhiều. Gương mặt có phần lạnh lùng, chín chắn hơn, không còn vẻ hồn nhiên, ngây thơ của ngày trước.

“Hạo Thiên, giờ về nước, anh định làm việc ở đâu?” Cô nhấp một ngụm trà nhỏ.
“À” Anh mỉm cười: “Vẫn là bệnh viện cũ. Về đây cũng có cái lợi, anh được họ mời làm Trưởng khoa luôn”
“Vậy thì tốt quá rồi. Chúc mừng anh” Cô nắm tay anh, cười lớn.
“Nghi Nghi, còn em? Em sống tốt chứ?” Anh chăm chú nhìn cô.
Cô quay sang nhìn anh, đập nhẹ vào tay anh: “Ai da, nếu không sống tốt, liệu em có vui cười được thế này không? Thành Quân rất tốt với em, rất chu đáo, dịu dàng. Kết hôn với anh ấy, em thấy mình như nữ chính trong tiểu thuyết về chuyện tình của chàng hoàng tử và Lọ Lem vậy”
“À” Anh véo má cô: “Vui quá nên quên luôn anh rồi sao?”
“Ai nói em quên anh chứ?” Cô trừng mắt: “Quên được anh là cả một kì tích đấy. Nhưng em chưa làm được”
Anh hơi ngẩn người. Cô cũng im bặt.
Hai người im lặng một lúc lâu, cô khẽ nhấp thêm ngụm trà rồi nói: “Anh, năm đó, anh bỏ đi, là vì Hiểu Mặc phải không?”
“Em biết rồi sao?”
Cô gật đầu, đặt ly trà xuống bàn: “Em đã gặp cô ấy”
“Cô ấy sống tốt chứ?” Anh buột miệng.
“Anh à!” Cô kéo dài giọng: “Đã lâu vậy rồi, vẫn không quên được người ta sao? Được rồi, em báo cho anh một tin” Cô ngừng lại trong giây lát rồi nói tiếp: “Phí Hiểu Mặc, cô ấy đã ly hôn rồi”
“Ly hôn?” Mặt Hạo Thiên biến sắc.

“Phải” Cô gật đầu, rồi khẽ thở dài: “Cũng chẳng thể trách ai được, mà phải trách chính Phí Hiểu Mặc đó. Cô ta năm xưa có mắt như mù” Cô khoác tay anh, mỉm cười: “Câu được cá lớn là anh rồi mà còn thả đi. Quá lãng phí mà! Nên giờ mới bị quả báo đó”
Anh khẽ nhíu mày: “Nghi Nghi, đừng nói như vậy”, rồi anh đẩy cô ra, giọng nói có phần mất tự nhiên: “Nghi Nghi, em là người có chồng rồi, chú ý hành động của mình một chút”
Cô nhìn anh, tủm tỉm cười, sáp lại gần anh: “Hạo Thiên, anh có còn thích em không?”
Anh quay sang, sửng sốt nhìn cô: “Thích?”
Cô chớp chớp mắt nhìn anh, rồi đứng dậy, quay lưng về phía anh: “Phải rồi. Thích thì đâu có giải quyết điều gì. Thích đâu phải là yêu”
“Nghi Nghi” Anh kéo tay cô.
“A” Cô nhìn đồng hồ: “Em đi nấu cơm”
Nói rồi, cô chạy vụt vào phòng bếp. Anh nhìn theo bóng cô, khẽ lắc đầu, không biết nên khóc hay nên cười. Trông cô đã trưởng thành, nhưng sâu kín trong tâm hồn, cô vẫn là cô của ba năm trước. Vẫn là Lâm Thiệu Nghi mà anh thích. Có lẽ năm đó, anh đã không phân biệt rõ ràng giữa thích và yêu, cứ mải đuổi theo Hiểu Mặc, mà bỏ cô trơ trọi đứng đó. Giờ có muốn bắt đầu lại, hình như đã quá muộn rồi.
Tống Hạo Thiên, mày đang hối hận vì năm đó không chọn Thiệu Nghi. Thừa nhận đi!
“Để anh đưa em về” Hạo Thiên cầm áo khoác của cô, đẩy cô ra cửa.
“Không được” Cô lấy áo khoác từ tay anh, lí nhí nói: “Thành Quân nói sẽ tới đón em. Chắc giờ cũng sắp tới nơi rồi. Anh vào nhà đi”
Anh nhìn cô, ánh mắt có phần lưỡng lự: “Vậy anh tiễn em”
Có ánh đèn ô tô. Một chiếc BMW từ xa đi tới. Thành Quân chỉnh lại trang phục, từ tốn bước xuống.
“Hạo Thiên, em về đây. Tạm biệt” Cô vẫy vẫy tay rồi quay người bước đi.
Bỗng nhiên cả người cô bị một lực kéo lại. Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô. Mắt Thiệu Nghi mở to. Bước chân của Thành Quân cũng khựng lại, môi anh khẽ nhếch lên, tạo thành nụ cười cay đắng.
Hạo Thiên buông Thiệu Nghi ra. Cô vẫn chưa hết bàng hoàng. Cả người nóng bừng, gương mặt trắng bệch: “Hạo…Hạo Thiên?”
Khóe môi anh xuất hiện ý cười nhàn nhạt: “Là lời xin lỗi của anh. Lúc trước anh đi vội quá. Nghi Nghi, anh nợ em. Xin lỗi”

Cô nhìn anh, môi cô mím chặt. Xin lỗi? Đâu cần làm như vậy. Lại còn trước mặt Thành Quân. Anh muốn nói điều gì?
“Anh Tống, chào anh” Thành Quân vờ như không thấy, bước đến trước mặt hai người, đỡ lấy áo khoác trên tay Thiệu Nghi, khoác vào người cô. Anh vòng tay ôm lấy vai cô, để cô áp sát vào người mình. Không đúng! Anh siết vai cô rất chặt. Đau nhói! Thành Quân đang tức giận sao? Cô ngước nhìn Thành Quân. Gương mặt anh bình thản, nụ cười vẫn giữ trên môi.
“Triệu tổng, hành động ban nãy của tôi, anh không để ý chứ?” Hình như Hạo Thiên cố tình nhắc lại chuyện đó. Nhưng để làm gì? Ai da, sao vào lúc này, cái đầu cô không chịu hoạt động chứ?
Thành Quân bật cười: “Để ý gì chứ? Trước đây hai người cũng sống chung mà, tôi cũng coi anh như anh trai mình thôi. Chỉ cần ngày nào Tiểu Nghi còn danh chính ngôn thuận ở bên tôi, thì ngày đó cô ấy vẫn là của tôi. Tôi có gì phải lo lắng”
Hạo Thiên đột nhiên vỗ vai Thành Quân, chỉ cười và nói: “Cố lên!”
Cố lên? Cô ngỡ ngàng nhìn hai người đàn ông. Nói chuyện kiểu gì mà sặc mùi sát khí thế này?
Cô kéo kéo áo Thành Quân, nói nhỏ: “Mình về thôi!”
Ngồi trong xe, Thiệu Nghi khẽ hỏi: “Này, lúc nãy hai người nói chuyện kiểu gì vậy? Nghe nguy hiểm quá!”
Khóe môi Thành Quân thấp thoáng ý cười: “Không có gì. Chào hỏi xã giao thôi. Em đừng bận tâm”
“À” Cô gật gù, rồi quay sang ngắm cảnh đường phố.
“Tiểu Nghi” Thành Quân tấp xe vào lề đường, rồi nắm lấy tay cô.
Cô quay lại nhìn anh, mỉm cười. Anh nói: “Nếu một tháng trước, em biết chắc chắn Hạo Thiên sẽ trở về, em có kết hôn với anh không?”
“…” Cô sững sờ nhìn anh. Ánh mắt thành khẩn của anh chiếu thẳng vào tim cô. Lần này, cô nên nói thật hay lại tiếp tục nói dối? Nếu cô nói dối, liệu có làm anh vui?
Cô nhẹ nhàng rút tay lại: “Thành Quân, anh đang chờ đợi điều gì? Là anh muốn em dối lòng hay muốn đem đau khổ đến cho bản thân. Anh đã nắm rõ câu trả lời, tại sao còn muốn hỏi em? Anh đừng tự giày vò mình nữa, có được không?”
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi ngả người ra ghế, thở dài. Khóe môi anh thấp thoáng ý cười nhàn nhạt: “Phải, là anh đang tự giày vò bản thân. Có lẽ, anh không xứng với em, Tiểu Nghi”
Cô nhìn anh. Trong lòng muốn cất tiếng, nhưng hoàn toàn không biết nên nói gì. Bầu không khí trong xe trở nên vô cùng kì quặc. Lát sau, Thành Quân mới lên tiếng: “Nếu trên thế giới này, không có Tống Hạo Thiên, em sẽ yêu anh chứ?”
Cô lắc đầu: “Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Giờ em là vợ anh, em không nghĩ nhiều như vậy”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận