Phía Sau Vẫn Là Em

Mẹ, con rất sợ. Từ nhỏ tới lớn, con sợ rất nhiều thứ, sợ ma, sợ côn trùng, sợ đau, sợ bóng tối, nhiều lắm, nhưng giờ con nhận ra, thứ con sợ nhất…chính là…cô đơn…
“Hạo Thiên à, muộn như vậy rồi sao anh vẫn chưa về” Thiệu Nghi một tay cầm điện thoại, tay kia bưng đĩa thức ăn.
“Nghi Nghi, hôm nay, anh không ăn ở nhà được” Hạo Thiên nói, xung quanh anh rất ầm ĩ, xem ra anh đang gặp bạn.
“À” Cô đặt đĩa thức ăn xuống bàn, gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
“Nghi Nghi, em không sao chứ? Nếu không ổn, anh sẽ về” Hạo Thiên nghe tiếng thở dài của cô, giọng có chút luống cuống.
“Không sao. Không sao” Thiệu Nghi xua xua tay “Anh cứ ăn ở ngoài đi. Em, em không sao” Nói rồi, cô vội cúp máy, không để anh nói thêm điều gì.
Cô ngồi xuống bàn, chống cằm nhìn những món ăn mình đã chuẩn bị. Thiệu Nghi cầm đũa, gắp miếng thịt bò, bỏ vào miệng. Cũng không tệ! Cô đặt đũa xuống, thở dài. Từ lúc tới đây, trưa thì cô ăn ở trường, tối về anh lại đưa cô đi ăn tối. Thi thoảng cô có nấu, nhưng rất trùng hợp, anh lại có việc gấp, chẳng bao giờ ngồi ăn cùng cô được. Hôm nay cũng vậy. Hơn nữa, cô đặc biệt chuẩn bị nhiều món ngon. Vì hôm nay là sinh nhật anh mà! Vậy mà, anh lại không thể về. Thiệu Nghi chán nản, cất đồ vào tủ lạnh, ra phòng khách xem ti vi. Cứ chốc chốc, cô lại nhìn đồng hồ.
Đã hơn mười giờ đêm, anh vẫn chưa về. Hai mí mắt cô cứ sụp xuống. Năm phút, mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút,…Thiệu Nghi ngủ quên luôn ở ghế. Đúng mười một giờ, Hạo Thiên trở về nhà. Anh nhìn thấy cô ngủ quên, cúi xuống bế cô vào phòng.
“Hạo Thiên” Cô tỉnh giấc.
“Nghi Nghi, anh làm em tỉnh sao?” Hạo Thiên ngồi xuống cạnh cô.
Cô khẽ lắc đầu, chống tay ngồi dậy: “Em đói”. Anh khẽ cười: “Ăn tối rồi mà vẫn đói sao?”
Lại lắc đầu. Anh hơi nhíu mày. Cô cúi gằm mặt, lí nhí nói: “Em…thực ra…thì…là…đợi…nói tóm lại…”
“Tóm lại là em chưa ăn đúng không?”
Cô gật đầu. Anh thở dài: “Nghi Nghi, em có biết tự chăm sóc ình không vậy?”
Cô ngẩng phắt đầu lên, mắt cô long lanh nước: “Không phải, không phải. Em biết anh ăn ở ngoài rồi, chỉ là…là…”
“Là sao?” Giọng anh có chút bực dọc.
Cô không trả lời. Bước xuống giường, đến bên bàn học, lấy một hộp quà: “Là em muốn đợi anh về, ăn cùng em một chút. Hôm nay là sinh nhật anh, em chỉ muốn ăn tối cùng anh” Cô cúi đầu, co rúm người như đứa trẻ mắc lỗi: “Đã lâu rồi, anh chưa ăn cơm em nấu”
“Nghi Nghi” Hạo Thiên tiến về phía cô. “Đừng mắng em nữa. Bây giờ em đi ăn” Cô quay người, định chạy ra ngoài. Như nhớ ra điều gì, cô xoay người: “Hạo Thiên, chúc mừng sinh nhật!”
“Khoan đã, muộn rồi, đừng hâm lại đồ ăn, anh đưa em đi ăn đêm” Anh đưa áo khoác cho cô.
“Thật sao? Ăn mỳ thịt bò nha?” Hai mắt cô sáng lên.
Anh gật đầu, kéo tay cô ra khỏi nhà.
Cô xoa xoa hai tay, thổi phù phù cho đỡ rét, đón lấy bát mỳ, hít một hơi rồi nói: “Chà, lâu lắm mới được ăn”
Ăn được vài miếng, cô ngẩng lên, hỏi: “Hạo Thiên, tối nay anh lại có ca trực à? Sao về muộn vậy?”
“Không có, anh hẹn vài người bạn” Anh ngẩng lên nhìn cô.
Cô gật gù: “Nhưng trước nay anh có bao giờ đi ăn cùng bạn đâu. Là bạn nào vậy?”
“Là Phí Hiểu Mặc” Anh chậm rãi nói.
Sợi mỳ trên đũa Thiệu Nghi rơi tõm xuống bát. Cô ngây người, nhớ lại lời nói trên mạng của Tiểu Mặc tối hôm trước. Xem ra là tấn công thật rồi. Cô cầm đôi đũa, ngoắng ngoắng mấy sợi mỳ trong bát. Anh nhận ra vẻ mặt của cô, liền hỏi: “Sao vậy?”
Cô đặt đôi đũa xuống bàn, ngồi thẳng lưng, nhìn anh: “Anh, em hỏi câu này?”
“Ừm” Hạo Thiên cũng buông đũa, ngồi thẳng. Hiếm khi anh thấy Nghi Nghi nghiêm túc như vậy.
Cô hít một hơi thật sâu: “Anh và Tiểu Mặc, có quan hệ thế nào? Anh thích cô ấy không?”
Hạo Thiên bật cười. Thì ra cô quan tâm đến chuyện này. Anh ngẫm nghĩ, cô bạn Hiểu Mặc đó khá xinh xắn, dễ thương, lại nhanh nhẹn, hiểu chuyện, tính cách cũng khá hợp với anh.
“Sao vậy? Trả lời đi chứ!” Giọng Thiệu Nghi có chút giận dỗi, cô cúi gằm mặt, dán mắt vào cái bát.

“Được, anh nói, anh nói. Tiểu Mặc…”
“Tiểu Mặc?” Cô ngẩng phắt lên nhìn anh, mắt mở to. Từ nhỏ tới lớn, từ nhỏ tới bây giờ, gọi người khác như vậy, anh gọi có mình cô thôi mà. Có mình cô thôi! Sao giờ lại thêm người nữa thế này! Cô đưa tay ôm đầu, vẻ mặt hết sức đau khổ.
“Phải. Cô ấy dễ thương, xinh xắn, nói chung rất tốt. Cô ấy cũng có ý với anh…” Vừa nói, khóe môi anh vừa xuất hiện nụ cười.
Cô ngây người, lắp bắp hỏi: “Sao, sao anh biết, Tiểu Mặc có, có ý với anh?”
“Cô ấy nói hết với anh rồi” Hạo Thiên nhún vai.
“Vậy, vậy anh định thế nào?” Trong đầu cô xuất hiện mấy chữ: Đừng yêu, đừng yêu, đừng yêu…
“Rất thích hợp làm bạn gái. Anh nhận lời rồi” Hạo Thiên nói một cách thoải mái, không nhận ra vẻ mặt biến sắc của cô.
Cô chớp chớp mắt, bàn tay bất giác nắm chặt. Gương mặt từ trắng bệch trở nên thất thần. Cô chống tay xuống bàn, đứng dậy: “Em no rồi, về thôi!”
“Nghi Nghi, em mới ăn có một chút mà” Hạo Thiên gọi với theo cô. Cô hình như không nghe thấy, cứ bước đi. Anh vội trả tiền rồi đuổi theo.
Trên đường về nhà, anh hỏi cô làm sao, cô nói cô mệt, muốn về. Sắc mặt cô rất tệ. Dù anh có kể chuyện gì, cô cũng không hé răng nói nửa lời. Về đến nhà, cô chui ngay vào phòng, khóa trái cửa. Anh cũng không hiểu tại sao, đành bỏ về phòng, để mai tính tiếp.
Cô ôm con thỏ, tựa lưng vào thành giường. Nước mắt bất giác rơi xuống. Vẫn biết có ngày này, vẫn biết anh sẽ rời xa cô, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Mới có mấy hôm trước…Bỗng nhiên cô thấy trống trải, muốn về nhà. Về nhà? Mẹ cô đã mất vào năm trước. Bà mất vì ung thư. Căn bệnh phát hiện từ ba năm trước. Vốn dĩ, bà có thể kéo dài thời gian, nhưng chuyện của ba cô, khiến bà lúc nào cũng buồn bã, bệnh càng nặng. Vốn dĩ cô không muốn đến thành phố B, muốn ở lại chăm sóc mẹ, nhưng mẹ cô nhất quyết bắt cô đi, nếu không bà không coi cô là con nữa. Lúc đó cô cũng không hiểu, chỉ nghĩ mẹ muốn cô đến đây học vì điều kiện tốt hơn. Nhưng giờ cô hiểu ra, bà làm vậy vì bà biết bà không còn nhiều thời gian. Bà muốn cô tự lập, sống cuộc sống mà không cần ai phải giúp đỡ, hơn nữa, có Hạo Thiên bên cạnh, bà cũng yên tâm phần nào. Từ lúc cô đến thành phố này, tháng nào mẹ cô cũng gửi một khoản tiền lớn vào tài khoản của cô, ngay cả khi bà mất, luật sư cũng mời cô đến văn phòng kí nhận tài sản bà để lại. Có trang sức của bà để lại, còn tiền tuy không phải nhiều nhưng cũng đủ cho cô sống những năm tháng của đại học một cách sung sướng. Những đồng tiền đó, cô chưa bao giờ tiêu, vẫn để ở ngân hàng.
“Mẹ” Cô chạm vào bức ảnh chụp của mẹ cô. Một giọt nước mắt rơi xuống tấm kính. “Con phải làm sao đây? Thực sự rất khó nghĩ. Con…con đã đợi anh ấy mười mấy năm, cuối cùng, anh ấy lại yêu bạn thân của con. Con mệt mỏi lắm, chẳng nhẽ, lại phải một mắt nhắm, một mắt mở, nhìn Hạo Thiên rời xa con? Mẹ! Con đã mất mẹ rồi, con…con thực sự không thể mất anh ấy nữa. Nếu mất anh ấy, chẳng phải…con chỉ còn một mình thôi sao. Mẹ, con rất sợ. Từ nhỏ tới lớn, con sợ rất nhiều thứ, sợ ma, sợ côn trùng, sợ đau, sợ bóng tối, nhiều lắm, nhưng giờ con nhận ra, thứ con sợ nhất…chính là…cô đơn…”
Nước mắt ướt đẫm hai bờ má. Mí mắt cô nặng trĩu, Thiệu Nghi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hai tay vẫn ôm chặt bức ảnh.
Ánh nắng ban mai chiếu qua tấm rèm cửa. Thiệu Nghi khẽ mở mắt. Làm vệ sinh cá nhân xong, cô vào bếp, định làm bữa sáng. Vừa bước vào đến cửa, cô đã ngửi thấy mùi bánh mỳ thơm phức.
“Nghi Nghi, dậy rồi sao. Anh còn đang định gọi em” Hạo Thiên đang cặm cụi làm món trứng ốp la.
“Anh quên rồi sao, mọi hôm toàn là em gọi anh” Cô ngồi xuống bàn ăn, cắn một lát bánh mỳ.
Anh không nói, chỉ cười cười. Cô nghĩ anh không để ý chuyện tối qua, tâm tình có vẻ thoải mái nên không muốn nhắc lại. Anh cũng chỉ hỏi cô hôm nay cô có phải đi học không, và một số chuyện lặt vặt. Cô chỉ ậm ừ hoặc trả lời qua loa, cúi mặt lặng lẽ ăn sáng.
Về phòng, cô bấm điện thoại gọi cho Hiểu Mặc, định bụng rủ bạn đi dạo phố, dù sao hôm nay hai người được nghỉ, tiện thể hỏi luôn chuyện tối qua anh nói.
Buổi chiều, vừa thấy cô, Hiểu Mặc đã chạy như bay tới, tíu ta tíu tít, tâm trạng rất vui vẻ, thoải mái.
“Tiểu Nghi, đoán xem tớ gặp chuyện vui gì đi” Hiểu Mặc khoác tay cô, miệng cười như không thể khép lại.
Xem ra cô không cần hỏi, bị cáo cũng tự khai rồi. Thiệu Nghi giả bộ ngẫm nghĩ rồi nói: “Ừm, nhặt được tiền?”
Hiểu Mặc lắc đầu: “Sai bét, đoán lại đi”
“Trúng vé số?” Cô khẽ nói.
“Còn hơn thế. Vui hơn nhiều” Sự hạnh phúc thoáng qua ánh mắt Hiểu Mặc.
“Được tỏ tình” Cô buột miệng, tâm trí cô đã bay đi đâu mất, chẳng để chút hơi sức nào vào câu hỏi cô đã thừa biết câu trả lời.
“Chính xác” Hiểu Mặc nhảy cẫng lên “À không, là tớ tỏ tình và người ta chấp nhận. Giờ cậu đoán xem, người đó là ai?”
“Người đó?” Mặt cô nghệt ra. Một lúc sau, cô khẽ nói: “Hạo Thiên phải không?”
Hiểu Mặc gật đầu lia lịa, quấn lấy cô, giọng nói ngọt ngào: “Tiểu Nghi, Hạo Thiên nói cho cậu sao?”
Cô gật đầu: “Tối qua”
“À. Anh ấy cũng nhanh miệng thật” Hiểu Mặc ra vẻ gật gù “Cơ mà lúc đó tớ không ngờ anh ấy lại đồng ý. Tớ uống khá nhiều, tuy không say lắm nhưng buột miệng nói hết ra, nào biết đâu Hạo Thiên rất thoải mái, nói rằng anh ấy cũng có ấn tượng với tớ…”
“Tiểu Mặc” Cô quay sang nhìn bạn.

“Hả?” Hiểu Mặc đang nói, lập tức im lặng. Nhìn gương mặt đờ đẫn của Thiệu Nghi, cô cất giọng lo lắng: “Sao vậy? Sắc mặt cậu không tốt. Cậu mệt sao? Trời ạ, mệt thì nghỉ ở nhà đi, lại còn đi dạo phố, trời lạnh như vậy…”
“Cậu thực sự yêu Hạo Thiên?” Thiệu Nghi lại ngắt lời.
“Hả?’’ Hiểu Mặc hơi ngạc nhiên trước thái độ bất thường của cô, nhưng lại nhanh chóng nở nụ cười: “Tất nhiên. Anh ấy là tình đầu của mình. Sao lại không thật lòng?”
Cô cúi đầu không nói, như đang suy nghĩ điều gì. Hiểu Mặc cất giọng tinh nghịch: “Sao vậy? Không nỡ để Hạo Thiên yêu tớ sao? Trời ạ, mười mấy năm qua cậu có anh ấy rồi, giờ nhường mình đi. Mình sẽ chăm sóc tốt anh ấy mà”
“Được” Cô đột nhiên ngẩng đầu “Hứa với mình, dù có xảy ra chuyện gì, cũng không được để anh ấy đau khổ. Từ nhỏ tới lớn, mình luôn coi Hạo Thiên là anh trai…”
Miệng cô đắng ngắt, hai chữ “anh trai” này, tuy đã được ấn định từ lâu, nhưng thực sự cô thấy không quen. Cô ngừng một lát rồi nói tiếp: “…tuy lần này mình không nỡ, nhưng cũng chả biết làm thế nào, không thể ích kỉ được. Cậu phải chăm sóc anh ấy thật tốt, nói với anh ấy, nếu hai người không thể tiếp tục ở bên nhau, anh ấy có thể quay về với mình, đứa em gái này, nhất định sẽ đợi” Nói đến đây, sống mũi cô cay cay, giọng nói có chút nghẹn ngào. Lồng ngực cô đau thắt. Nói lời trái lương tâm, khổ thật đấy!
Hiểu Mặc nhăn mũi: “Rồi rồi. Mà này, mình với Hạo Thiên vừa mới bắt đầu, sao cậu đã nói tới chuyện khi không thể ở bên nhau. Đừng có rủa chứ!” Hiểu Mặc véo nhẹ vào sườn Thiệu Nghi, khiến cô không khỏi bật cười.
Cô đưa tay xoa xoa sống mũi lạnh ngắt: “Được rồi, không đùa, không đùa. Nhưng nhớ lời mình dặn đấy”
“Được được, khi nào không thể ở bên nhau, mình sẽ bảo Hạo Thiên quay về với cậu, vì nhất định cậu vẫn đợi anh ấy. Được chưa?” Hiểu Mặc bật cười, khoác tay Thiệu Nghi, bước đi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Thiệu Nghi kể cho Hiểu Mặc rất nhiều chuyện về Hạo Thiên, nói anh thích ăn gì, bị dị ứng cái gì, thích màu gì, phong cách ăn mặc, cách bài trí đồ đạc ra sao, vân vân và vân vân…Hiểu Mặc trố mắt nhìn cô: “Tiểu Nghi, cậu cũng siêu thật. Tuy hai người chơi với nhau từ nhỏ, nhưng cũng chỉ sống cùng nhau gần hai năm, vậy mà cậu biết hết chuyện của anh ấy. Bái phục! Bái phục!”
Cô cười cười: “Có gì đâu, chỉ cần quan sát một chút”
Hai người đi thêm một đoạn, như nhớ ra điều gì, Thiệu Nghi khẽ hỏi: “Tiểu Mặc, giờ cậu và Hạo Thiên yêu nhau, mình lại sống cùng anh ấy, cậu không phiền chứ?”
Hiểu Mặc vội xua tay: “Cái gì mà phiền. Trời ạ, nhờ có cậu, mình mới quen Hạo Thiên, mình cảm ơn còn không hết, sao lại phiền hà”
Hai người dừng chân tại một quán cafe, ngồi nói chuyện rất lâu. Bỗng điện thoại Hiểu Mặc đổ chuông, cô nhìn màn hình, cười cười, nói với Thiệu Nghi: “Là Hạo Thiên”
“Alo…À, em đang nói chuyện với Tiểu Nghi…Phải, chả là em anh thì là ai…Đi xem phim rồi ăn tối?...Được, để em hỏi cô ấy…”
“Hạo Thiên mời chúng ta đi xem phim rồi đi ăn tối, cậu đi chứ?”
Thiệu Nghi nghe xong, định đồng ý thì nhận ra, nếu cô đi cùng, vào rạp chiếu phim rồi vào nhà hàng, ba người, hai nữ một nam, thật khó xử. Cô thấy mình cứ như kì đà cản mũi, liền lắc đầu: “Thôi, tối nay mình bận rồi. Hai người đi đi”
Hiểu Mặc còn năn nỉ mấy câu, nhưng cô nhất định từ chối. Hiểu Mặc thở dài, tiếp tục nghe điện: “Cô ấy nói cô ấy bận rồi…Em năn nỉ mãi cũng không chịu nghe…Phải, cứng đầu thật…Được, vậy bây giờ anh qua đón em đi, địa chỉ là…”
Cúp điện thoại, Hiểu Mặc khẽ cười: “Anh ấy nói sẽ qua đón bây giờ”
Cô gật đầu, lặng lẽ uống một ngụm cafe. Chỉ hơn mười phút sau, xe của Hạo Thiên đã đỗ trước cửa quán cafe, anh vào, năn nỉ cô mấy câu, cô vẫn kiên quyết từ chối, còn nói rằng anh rủ bạn gái đi chơi, còn lôi cô đi theo, khiến cô thấy mình như kì đà cản mũi. Anh nghe vậy, đành kéo Hiểu Mặc ra xe, phóng đi mất.
Cô nhìn chiếc xe khuất khỏi tầm mắt, nâng ly cafe, uống một ngụm nhỏ. Đắng ngắt! Cô ho nhẹ. Vừa rồi uống vẫn bình thường, với lại cô bỏ rất nhiều sữa và đường, là thói quen của cô. Sao tự dưng lại đắng như vậy? Thiệu Nghi đặt ly cafe xuống bàn, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt cô đờ đẫn, nhìn dòng xe tấp nập qua lại, chỉ tới khi người phục vụ đến bên cạnh cô, nói hôm nay quán đóng cửa sớm, cô mới sực tỉnh, rút ví trả tiền, rời khỏi quán.
Ra đến bên ngoài, cô mới nhận ra trời đang mưa to. Nhìn đồng hồ, đã là tám giờ tối. Cô giật mình, cô đã ngồi bất động gần ba tiếng đồng hồ? Giờ mưa to, cô lại không có ô, đành dầm mưa đi về. Mưa rất lớn, trắng xóa cả con đường. Trên vỉa hè, chỉ có mình cô đi, dưới lòng đường, thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô lao qua, rất nhanh. Bây giờ là mùa đông, trời lạnh thấu xương, lại mưa, khiến Thiệu Nghi co rúm người lại, bước từng bước thật nhanh. Trong đầu cô thoáng hình ảnh Hạo Thiên đang ăn tối cùng Hiểu Mặc, ánh nến lung linh, không gian lãng mạn, ấm áp. Nước mắt cô bất giác rơi xuống. Cô cũng muốn được như họ. Có điều…
Bước chân Thiệu Nghi dần trở nên vô định, cô cứ nhằm trước mặt mà đi, mấy lần đường trơn suýt trượt chân. Cô đi qua đường, chân vẫn bước đều, không để ý đến chiếc ô tô đang lao đến. Còi ô tô vang lên, ánh đèn chói mắt, cô mới sực tỉnh, quay lại nhìn chiếc ô tô đang chuẩn bị đâm vào mình. Mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, cô đờ đẫn, đứng yên không nhúc nhích. Chiếc ô tô phanh gấp, tiếng ma sát chói tai, đường trơn, chiếc xe chưa dừng hẳn, vẫn trượt về phía trước, đâm thẳng vào Thiệu Nghi. Đầu óc cô quay cuồng, toàn thân mềm nhũn, bị một lực tác động mạnh, cả người ngã đập xuống lòng đường. Mắt cô mờ đi, rồi tất cả biến thành một màu đen.
Thiệu Nghi khẽ mở mắt. Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào cánh mũi. Đầu cô choáng váng, toàn thân ê ẩm, tứ chi mềm nhũng, không thể cất lên được. Cô quay đầu, thấy hai người đàn ông ngồi gần đó. Một người là Hạo Thiên, người kia, cô không biết. Anh thấy cô tỉnh lại, vội lao tới, nắm tay cô: “Nghi Nghi, em tỉnh rồi. Thật may quá!”
Cô vô thức rụt tay lại, đặt lên bụng, bàn tay của anh bỗng rơi vào không trung. Cô khẽ cười: “Em không sao”
Người đàn ông còn lại cũng bước đến bên cạnh cô, cất giọng trầm ấm: “Cô Lâm, cô tỉnh rồi. Thật may quá!”
Cô nhíu mày, lục lại bộ nhớ, nhưng hoàn toàn không biết người đàn ông lạ mặt kia: “Xin hỏi, anh là?”
Người đàn ông khẽ cười: “Chào cô, tôi là Triệu Thành Quân. Tôi chính là người đã đâm phải cô lúc nãy”
Cô “ồ” lên một tiếng, rồi nở nụ cười: “Chào anh, tôi là Lâm Thiệu Nghi. Thực ra lúc đó, người có lỗi là tôi, là tôi không để ý”
Triệu Thành Quân nghe cô nói vậy, cũng không nhiều lời, rút ra một tờ danh thiếp, nói: “Tôi đã thanh toán viện phí cho cô Lâm. Đây là danh thiếp của tôi, cô cần gì cứ liên lạc với tôi. Giờ tôi có chuyện phải đi trước. Tạm biệt”

Triệu Thành Quân trao danh thiếp cho Hạo Thiên, nhanh chóng rời đi. Anh cầm tờ danh thiếp, lướt qua, ậm ừ: “Cũng là người có tiền” rồi tiện tay, đặt luôn lên cái bàn gần đó.
“Em tưởng anh đang ăn tối cùng Tiểu Mặc” Giọng cô có chút hờn dỗi.
“Chuyện đó quan trọng hơn việc em bị tai nạn sao?” Anh vuốt nhẹ tóc cô.
“Cô ấy là bạn gái của anh” Cô lè lưỡi.
“Em là em gái anh” Anh cũng cố chấp đáp lại.
“Cô ấy sẽ là người sống cùng anh đến hết cuộc đời”
“Nhưng em là người ở cạnh anh mười mấy năm qua, và sau này cũng vậy”
“Em phải lấy chồng chứ” Cô bĩu môi không đồng tình.
“Người như em ai chịu lấy. Lỗ nặng” Anh véo mũi cô.
“Cũng chả biết thế nào”
“Anh chịu lỗ được. Chẳng ai giống anh đâu” Anh vẫn cười.
Cô không nói nữa, cắn môi quay mặt đi. Anh lại cầm tờ danh thiếp, nói với cô: “Em cần liên lạc gì với người này không?”
“Liên lạc gì chứ” Cô quay lại.
Anh không nói gì, xé vụn tờ danh thiếp, bỏ vào thùng rác.
Lại một cái Tết nữa. Năm nay cô quyết định về nhà, dù sao đã hơn ba năm cô rời quê, cũng chỉ trở lại hai lần, một lần để chịu tang mẹ, một lần là kí nhận tài sản. Đêm trước đêm giao thừa, cô vào phòng anh, anh vẫn bận rộn đọc tài liệu. Nghe tiếng động, anh cũng không ngẩng đầu, chỉ hỏi: “Nghi Nghi, sấy tóc sao? Đợi anh một chút”
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống giường, cất giọng nhỏ nhẹ: “Không phải, em tự sấy rồi”
“Tự sao? Hôm nay ngoan vậy” Anh ngẩng đầu, giọng nói có chút trêu chọc.
Cô khẽ cười, nói tiếp: “Em chỉ muốn hỏi, năm nay anh có định về quê không?”
Anh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Tháng trước anh có chuyến công tác, đã về với mẹ một tuần rồi. Có lẽ sẽ không về nữa. Với lại năm nay anh rất bận, chỉ gặp Tiểu Mặc thôi cũng hết thời gian rồi. Cô ấy mấy lần dỗi vì anh toàn lỡ hẹn. Chắc phải đợi công việc đỡ bận, anh sẽ cùng em về quê, đợi anh rồi cùng đi nhé?”
Cô định đồng ý, dù sao ở nhà cũng chẳng còn ai, nhưng khi nghe anh nhắc đến chuyện tình cảm với Hiểu Mặc, cô nhận ra hai người càng ngày càng sâu đậm, trong lòng bỗng có chút khó chịu, cô lập tức đứng dậy: “Em vẫn phải về quê. Đã lâu lắm không về. Với lại, em muốn qua thăm mẹ anh, Tết này, anh có Tiểu Mặc rồi, có thêm em thật phiền phức, ngược lại, mẹ anh chỉ có một mình, em nên về thì hơn. Chiều mai em sẽ bay, tới tiễn hay không, tùy anh sắp xếp công việc. Mùng ba em sẽ trở lại đây. Em định ra Tết sẽ bắt đầu kinh doanh, nên tự kiếm tiền, không thể để anh nuôi em mãi” Cô nói một tràng dài, không để cho anh xen vào, rồi lập tức bỏ ra ngoài.
Anh ngồi ngẩn người trên ghế hồi lâu, không rõ tại sao cô lại có thái độ như vậy. Dù sao cô về cũng tốt, anh có thể yên tâm về mẹ.
Cô ngồi đợi ở sân bay, chỉ còn nửa tiếng nữa là bay, bóng dáng anh cũng không thấy đâu. Cô mất kiên nhẫn, bấm số gọi cho anh. Gọi lần đầu, anh không bắt máy, lần hai, lần ba cũng vậy. Đến lần thứ tư, anh mới nghe, anh nói rất nhỏ: “Nghi Nghi, anh xin lỗi, anh đang họp, không thể tiễn em. Khi nào xuống máy bay, nhớ gọi cho anh” Nói rồi, anh cúp máy luôn, chẳng để cô kịp lên tiếng. Cô khẽ thở dài, tắt nguồn điện thoại, nhét vào túi xách, kéo vali qua cửa kiểm soát.
Ngồi trên máy bay hơn hai tiếng đồng hồ đã tới nơi. Ngồi trên taxi, cô mở máy, định gọi cho anh, nhưng nghĩ thế nào, lại bỏ điện thoại vào túi, chăm chú nhìn hai bên đường. Nơi đây đã thay đổi nhiều so với lúc cô đi, có thêm mấy công viên nhỏ, một khu trung tâm thương mại, những cửa hàng, quán cafe cũng nhiều hơn, người người đi lại tấp nập, không khí cũng sôi động hơn, dù sao cũng đã Ba mươi Tết rồi!
Ngồi trên taxi hơn nửa tiếng, cô về tới nhà. Việc đầu tiên cô làm chính là qua thăm mẹ của Hạo Thiên.
“Bác gái, con về thăm bác” Thiệu Nghi nở nụ cười ngọt ngào. Cô cố gắng gạt hết tâm trạng không vui sang một bên để nói chuyện với mẹ anh.
“Tiểu Nghi, cuối cùng con cũng về. Vào nhà đi, rồi cùng nói chuyện” Mẹ anh tươi cười, kéo cô vào nhà.
“Bác gái, mấy năm nay con bận chuyện học hành, không thể về thăm bác, con thật có lỗi” Cô nắm lấy tay bà.
“Trời ạ, con về là tốt rồi. Bác biết con cũng bận rộn, Tiểu Thiên mấy lần đi công tác có tranh thủ qua đây, nhưng cũng nhiều nhất là một tuần rồi đi. Nói thật, bác sống một mình cũng quen rồi, hơn nữa xung quanh còn có bà con hàng xóm” Mẹ anh cười hiền hậu. Cô nhấp một ngụm trà, nhìn bà, cô có cảm nhận như đang thấy người mẹ quá cố của mình.
“Tiểu Nghi, lần này Tiểu Thiên không về cùng con sao?”
“Dạ” Cô giật mình, vội đặt ly trà xuống, khẽ cười: “Bác gái, anh ấy là bác sĩ, là người của xã hội. Năm hết Tết đến, mọi người được nghỉ ngơi nhưng bệnh tật có chừa ai đâu, nên anh ấy rất bận rộn, định ra Tết mới về”
“Vậy à?” Giọng bà thoáng chút buồn.
Cô vội nắm tay bà, cười tít mắt: “Bác đừng buồn, Tết này con ở đây với bác mà. Con sẽ đón giao thừa cùng bác. Từ nhỏ tới lớn, con vẫn luôn coi bác là mẹ đẻ mà”
Gương mặt mẹ anh cũng vui hẳn, như nhớ ra điều gì, bà gặng hỏi: “Tiểu Nghi, nếu con về đây, Tiểu Thiên ở một mình có buồn không?”
Cô im lặng không nói, bà vẫn gặng hỏi: “Sao vậy? Hai đứa cãi nhau sao?”
“Bác gái, thực ra, anh ấy, có người yêu rồi”
“Người yêu?” Mẹ anh thốt lên hai chữ, rồi vui mừng: “Thật sao? Vậy mà nó chẳng nói với bác tiếng nào. Thật tốt quá đi. Cô bé ấy là người thế nào? Ngoại hình, gia cảnh, tính tình ra sao? Con kể cho bác nghe đi”

Cô ngước nhìn mẹ anh, ánh mắt mờ đục. Bà hơi lo lắng: “Tiểu Nghi, con…”
“Bác gái, con…” Cô ngập ngừng.
“Có chuyện gì vậy? Là Tiểu Thiên chăm sóc bạn gái, không quan tâm đến con phải không? Thằng quỷ này, để bác gọi điện mắng cho nó một trận” Bà nhấc điện thoại, ấn số.
Cô vội túm lấy tay bà, lắc đầu: “Không phải, Hạo Thiên, anh ấy rất tốt với con. Con không sao, không sao thật mà”
“Thật chứ? Con đừng giấu giếm bác”
“Con thực sự không sao” Cô ngừng một lát rồi nói tiếp: “Cũng đã lâu con chưa về nhà, bây giờ con về quét dọn, thắp ẹ con nén hương đã”
Cô đứng dậy, xách vali về nhà.
Cô đẩy cửa, bước vào nhà. Căn nhà này đã mấy năm cô chưa trở về. Nhưng mọi thứ đều sạch sẽ, không chút bụi bẩn. Bàn thờ mẹ cô cũng được lau chùi sạch sẽ. Có vẻ như tuần nào mẹ Hạo Thiên cũng qua đây dọn dẹp.
Cô thắp ẹ nén hương, cúi đầu, chắp tay: “Mẹ, con đã về rồi, con gái bất hiếu đã về rồi. Con xin lỗi vì suốt thời gian qua không thể về quê, từ lúc mẹ mất, đây là nén hương thứ hai con thắp được ẹ. Mẹ! Con xin lỗi!”
Rời phòng thờ, Thiệu Nghi quyết định dọn dẹp nhà một lần nữa. Cô muốn tự tay làm cho căn nhà trở nên sạch sẽ. Cô nhận ra, mỗi thứ cô chạm vào, dường như đều mang hơi thở, bàn tay của mẹ. Mọi đồ vật trong nhà đều gợi nhớ đến bà. Khóe mắt cô đỏ ửng, sống mũi cay cay. Hai hàng nước mắt chỉ trực trào ra. Cô cúi đầu, lặng lẽ lau nhà, rồi lau từng ô cửa sổ một. Điện thoại trong túi cô bỗng đổ chuông.
Là anh gọi! Cô đặt cho anh một kiểu nhạc chuông riêng!
“Hạo Thiên” Từ nhỏ tới lớn, trừ trước mặt người ngoài, cô mới gọi anh bằng “anh Hạo Thiên” còn với anh, cô toàn gọi thẳng tên.
“Nghi Nghi” Giọng nói trầm ấm truyền tới từ đầu dây bên kia: “Em về lâu chưa? Sao không gọi cho anh”
Lòng cô có chút ấm áp, xem ra anh vẫn chưa quên Lâm Thiệu Nghi này. Cô cất tiếng: “Hạo Thiên, em…”
Cảm giác ấm áp mới xuất hiện lập tức biến mất khi cô nghe tiếng nói lanh lảnh của Hiểu Mặc: “Hạo Thiên, là Tiểu Nghi sao? Em muốn nói chuyện”
“Tiểu Mặc, yên nào, để anh nói chuyện” Giọng anh vô cùng nhẹ nhàng. Cô nhớ, trước đây, trừ cô ra, nếu có ai làm nũng như vậy, anh sẽ khó chịu, tuy không thể hiện ra nhưng điều thấy rõ nhất chính là giọng nói. Nhưng giờ, anh không những không khó chịu, mà hình như còn rất âu yếm, cưng chiều.
“Em muốn nói chuyện mà. Một chút thôi!”
“Được rồi, đợi anh nói đã, rồi đến lượt em”
“Nghi Nghi” Anh gọi cô.
“Dạ?” Cô thoát khỏi dòng suy nghĩ: “Cũng mới về thôi. Em vừa qua thăm mẹ anh, nên chưa thể gọi được”
“Vậy à? Mẹ anh có nói gì không?”
“Bác hỏi anh sao không về” Cô nói nhỏ, tay quấn quấn mấy lọn tóc.
“Em trả lời thế nào?”
“Em nói anh có người yêu, phải chăm sóc, không thể về” Cô tuôn một tràng dài.
“Hả?”
“Không đúng sao? Chẳng phải bây giờ anh đang ở cạnh cô ấy sao? Đêm nay hai người sẽ đón Giao thừa cùng nhau đúng không? À, chẳng cần hỏi cũng biết, chắc chắn là như vậy. Sau này em có bạn trai, nhất định phải hỏi Tiểu Mặc cách trói bạn trai ở cạnh mình mới được” Giọng cô chua xót.
“Nghi Nghi, em giận đấy à?” Anh kiên nhẫn nghe cô nói hết rồi mới hỏi.
“Không”
“Ờ, anh nghe sao thấy chua quá à” Anh bật cười.
“Ai thèm giận anh. Yêu đương là quyền tự do cá nhân của anh, em nào dám can thiệp”
“Được rồi, được rồi” Anh vẫn cười: “Tiểu Mặc muốn nói chuyện với em, để anh chuyển máy”
“Hạo Thiên” Cô đột ngột cất tiếng.
“Hả?”
“Em bận rồi, hẹn lần khác nói chuyện. Với lại…” Cô thoáng chần chừ: “…Với lại, anh mau chóng dẫn Tiểu Mặc về gặp mẹ anh đi, bà nôn nóng lắm rồi đấy”
Chẳng để anh ậm ừ, cô lập tức cúp máy, trong lòng vô cùng lạnh lẽo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận