Phía sau tình yêu là…nước mắt!
CHAP 8: CHẤP NHẬN NỖI ĐAU
Anh chàng rẽ vào quán cà phê Ấn Tượng. Khung cảnh thật sự thoáng mát và thơ mộng với những chiếc xích đu, phía trên là một giàn hoa quỳnh anh nở vàng rộ cùng với những bông hoa ti-gôn hồng hồng tao nhã. Cô đi đến cái bàn góc trong cùng, ngồi trên xích đu nhìn ra bờ sông lộng gió. Thật hiếm có giữa một Sài Gòn tấp nập bon chen mà lại gặp một quán cà phê yên tĩnh thế này. Ngồi uống nước mà Dương cứ nhìn cô say đắm. Cô vô tình bắt gặp ánh mắt ấy khi khẽ lướt ngang khuôn mặt anh. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc biết anh cô dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô thấy anh cũng đẹp trai, mái tóc cắt tỉa hợp thời trang, nước da trắng, khuôn mặt non nhớt cộng thêm cách ăn mặc của anh cũng khiến cô nhận ra anh là một công tử con nhà giàu. Nhưng cô vẫn không hiểu tại sao anh lại ga-lăng và tốt với cô đến vậy. Rồi như phát hiện ra sự thiếu lịch sự của mình, cả anh và cô đều vội vàng quay về hướng khác. Bỗng! Một khuôn mặt quen thuộc khiến cô giật cả mình. Cái khuôn mặt mà cô đã cố quên nhưng lúc nào cũng hiện hữu trong đầu. Là Sơn và kế bên là một cô gái rất đẹp. Hai người tay trong tay bước vào quán khiến ai cũng phải trầm trồ ngưỡng mộ sự đẹp đôi của họ. Cô thấy khóe mắt mình cay cay…
- Ái chà! Cái con Mỹ Dung này lại có bạn trai mới nữa rồi à!
Nghe Dương nói cô vội vàng quay lại hỏi:
- Dương biết bạn đó à? Trông họ đẹp đôi quá!
Miệng nói vậy mà thật ra cô đang tan nát cõi lòng.
- Ừ! Nó là em họ Dương. Nhìn cũng xinh, học cũng giỏi nên cả nhà ai cũng thương nó hết.
Cô bỗng cảm thấy nghẹn ngào rồi nuốt nước mắt vào tim. Hóa ra xưa nay cô chỉ là một con ngốc theo đuổi một tình yêu trong vô vọng. Mà nghĩ cũng phải, có là gì của nhau đâu mà người ta phải nghĩ tới cảm nhận của cô. Cô tự nhủ với lòng là sẽ không yêu ai nữa bởi chỉ vì Sơn mà cô đã khóc quá nhiều…
Về đến nhà, cô chạy vào phòng nằm ngã xuống giường và khóc nức nở. Cô thật không hiểu tại sao Sơn lại có thể thay đổi nhanh như thế. Ngày xưa anh đã nói yêu cô thế nào, anh làm cô hi vọng và chờ đợi biết bao lâu vậy mà giờ đây anh lại là người đẩy cô xuống địa ngục. Cô muốn quên đi tất cả mọi hình ảnh về anh nhưng tại sao lại không thể nào quên được.
Cả tuần nay đến lớp cô cứ ngồi thơ thẫn, bài vở chẳng đâu ra đâu khiến Bích Trâm vô cùng lo lắng. Gần tới thi rồi mà giờ cô cứ vậy thì chỉ có rớt mà thôi. Giờ ra chơi, nhỏ Trâm đi đâu chẳng biết, một mình cô ngồi thơ thẫn định lấy quyển sách trong ngăn bàn ra đọc thì điện thoại báo có tin nhắn mới:
- Don’t be like this. You lost your smile which was very nice. Try to ove e everything because you’re very wonderful. I really admire you. (Đừng như vậy nữa. Em đã tự đánh mất nụ cười rất đẹp của mình. Cố gắng lên và vượt qua mọi chuyện bởi vì em rất tuyệt. Anh rất tự hào về em.)
Dòng tin thật ngắn nhưng lại đầy ẩn ý nhưng đáng tiếc cô không biết là do ai gởi cho cô. Nó khiến cô thắc mắc:
- Who are you? Why do you care for me? (Anh là ai? Sao lại quan tâm đến em?)
- You don’t need to know who I am. Let’s do something right to make you never regret. I always stand side by side with you! (Em không cần biết anh là ai. Hãy làm những gì mà em không bao giờ phải hối tiếc. Anh sẽ luôn bên cạnh em!)
Đọc xong tin nhắn, cô thấy lòng mình nhẹ hẵn ra. Dù đó chỉ là những tin nhắn từ một người xa lạ nhưng nó giúp cô nhận ra rằng cuộc sống này vẫn còn nhiều người quan tâm cô thì tại sao cô phải làm cho họ buồn và lo lắng cho cô. Nghĩ thế cô tự nhủ với bản thân mình “Tương lai là do mình quyết định. Không thể để tình cảm làm ảnh hưởng đến việc học. Cảm ơn bạn! My secret friend!”. Nghĩ là làm, vô học Bích Trâm phải giật thót cả mình khi thấy cô bạn thân đã thay đổi rõ rệt, trở nên hoạt bát và hăng hái hơn rất nhiều. Tuy Trâm không biết tại sao nhưng lại cảm thấy rất vui khi thấy nhỏ bạn thân đã lấy lại phong cách ngày nào…
Về đến nhà, Tâm lại nhận được tin nhắn từ số máy đó:
- I’m proud of you! Try your best! (Anh rất tự hào về em! Cố gắng hết mình em nhé!)
Một dòng tin nhắn ngắn gọn nhưng lại khiến cô vô cùng xúc động. Có lẽ lâu rồi không ai quan tâm đến cô nhiều như vậy. Cô nhanh tay trả lời với thái độ hết sức chân thành:
- Thanks! I’m sure you’re my classmate, but I can’t guess. Would you mind if I wanna make friend with you? (Cảm ơn anh! Em biết chắc chắn anh học cùng lớp với em nhưng em không thể đoán ra. Anh có phiền không nếu em muốn làm bạn anh?)
Gởi tin đi, lòng cô cảm thấy vô cùng hồi hợp. Nó làm cô nhớ lại lần đầu tiên cô nhắn tin cho Sơn. Lúc đó cô cũng vô cùng căng thẳng và hồi hợp chờ tin trả lời. Đúng là lúc đó ngốc thật!
- No. I’m very happy to be your friend! (Tất nhiên là không. Anh rất vui vì được làm bạn em!)
Thế là từ đó, cô có thêm một người bạn “secret” để nói chuyện bằng tiếng Anh. Trình độ Anh ngữ của người bạn này rất tốt. Nói chuyện với người đó, cô biết thêm được nhiều từ mới và cảm thấy có nhiều điều thú vị hơn. Nó giúp cô nguôi ngoai đi một phần niềm đau vì mối tình đầu tan vỡ. Tuy không biết người bạn ấy là ai nhưng cô có linh cảm đó là một người con trai, hơn nữa người đó còn đang ở rất gần cô, rất quan tâm cô nữa…
Đọc tiếp Phía sau tình yêu là…nước mắt! – Chương 9
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...