Phía sau tình yêu là…nước mắt!
Chap 7: KHỞI ĐẦU MỚI
Đại học khoa học xã hội và nhân văn, ngôi trường mơ ước của biết bao người đang mở ra trước mắt cô. Cô chỉ biết đứng ngây người ra và thơ thẫn nhìn cánh cổng trường đầy rẫy sinh viên. Giờ đây cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn, lạc quan hơn. Cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới ở đây, sẽ thôi không nghĩ về Sơn nữa. Cô phì cười rồi bước nhanh đi tìm lớp học. Ngày đầu tiên đến lớp sao cô lại có một cảm giác lạ thế không biết? Nhưng eo ơi! “Sao tùm lum hết vậy nè! Lớp mình ở đâu vậy ta?” cô nghĩ thầm rồi dán mắt vào các phòng học. Cô hối tiếc bao nhiêu vì hôm qua Bích Trâm rủ đi kiếm phòng học mà cô lại không chịu đi. Giờ để quên điện thoại ở nhà sao mà liên lạc được.
- Ái!…
Cô giật mình khi nghe thấy tiếng la của một cậu con trai. Cô vội vàng quay lại thì thấy mặt anh chàng nhăn nhó vì gót giày 7 phân của cô đang đặt trên chân cậu. Cậu quát lên:
- Con gái gì mà đi đứng…
Mới định chửi như tát nước vào mặt cô gái bất cẩn thì cậu vô tình thấy một khuôn mặt khả ái đang nhăn mặt xin lỗi túi bụi:
- Cho tui xin lỗi bạn nha! Tui đâu cố ý đâu…
“Ái chà! Con gái nhà ai mà xinh thế không biết? Anh chàng thấy hơi ngại vì thái độ thiếu lịch sự của mình nên chỉ biết cười gượng gạo:
- Ừ hỏng có gì. Mình hơi vô lễ nhỉ! Mà bạn làm gì mà đi không nhìn đường gì hết vậy?
- Tại mình… mình… không biết phòng học ở đâu nên mình đang đi kiếm
Chàng trai cố nhịn cười, thì ra cô gái dễ thương kia là một học sinh mới. “Chắc nguyện vọng 2 đây mà!”.
- Bạn học ngành gì? Học phòng nào? Để tui dẫn đường cho. Mà bạn tên gì vậy?
- Mình tên là Băng Tâm học lớp Ngôn ngữ Anh…
Cô chưa kịp nói phòng thì anh ta nhanh nhẹn:
- À tui biết bạn học ở đâu rồi! Hồi nãy thấy mấy đứa lớp bạn đứng ở phòng D520. Đúng không?
- À đúng rồi. Tui đang kiếm phòng đó đó. Nó ở đâu vậy bạn?
- Ở tầng 5. Cái dãy phòng bên tay phải cổng trường á! Bạn vô thang máy bấm số 5 rồi kiếm là gặp à!
- Ừ tui biết rồi! Cảm ơn bạn nhiều nha!
Cô đi theo đường cậu ta chỉ, cuối cùng cũng thấy Bích Trâm. Cô vô cùng biết ơn cái anh chàng tốt bụng. Anh ta tên Dương học lớp du lịch lữ hành. Nghĩ cũng buồn cười thật! Cứ ngỡ là bị chửi một trận ai ngờ lại quen được thêm một người bạn mới. Đúng là cuộc đời…
Sáng thứ 7, một buổi sáng đẹp trời. Lớp cô được nghĩ. Mới vô học được có mấy tháng mà cô thấy mệt mỏi vô cùng. Chương trình học nặng ghê, giáo viên giảng bài toàn bằng tiếng Anh thật đáng sợ. Mặc dù cô rất thích tiếng Anh và cô học cũng tốt nhưng cô vẫn phải kêu trời. Lên đây học mới biết mình chẳng qua chỉ là một hạt cát giữa đại dương. Lớp cô ai học cũng tốt khiến cô thấy áp lực ghê. Biết vậy cô đã không đăng kí học nhiều chỉ đến vậy. Đang tưới lan ngoài ban công chợt cô nghe chuông điện thoại reo, cô lật đật chạy vào. “Số ai mà lạ thế?”
- Tâm nghe! Ai vậy?
- Dương nè! Sáng nay nghĩ học có đi đâu hong?
- Dương nào? Sao biết số điện thoại Tâm vậy?
- Dương lớp du lịch nè. Biết được mới hay chứ!
Trời thì ra là cái anh chàng đó! Từ ngày đầu tiên biết mặt tới giờ anh ta cứ theo kè kè hỏi xin số điện thoại mà cô đâu có cho làm gì.
- Bây giờ nói không?
- Thôi mà! Giỡn tí thôi! Dương xin từ bạn Tâm đó! Tính rủ Tâm đi cà phê. Dương mới phát hiện ra quán này hay lắm. Đi nghen!
- Thôi Tâm mệt lắm! Dương đi một mình đi! Cho Tâm xin lỗi nha!
- Mệt mà còn tưới lan nổi hén! Thay đồ đi! Dương chờ!
Cô bất ngờ và hổ thẹn vô cùng. Thì ra nãy giờ Dương đang ở trước cổng nhà cô. “Cái gã này như ma ám vậy trời! Sao biết mình ở đây mà kiếm?”. Nghĩ thế thôi nhưng cô cũng vào thay quần áo. Cô mặc cái đầm trắng thật xinh và duyên dáng. Khi cô bước xuống anh nhìn cô không chớp mắt.
Đọc tiếp Phía sau tình yêu là…nước mắt! – Chương 8
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...