Phía sau tình yêu là…nước mắt!
Chap 3: NÓI CHUNG LÀ YÊU ĐÓ
Sáng sớm, khi những ngọn cỏ non vẫn còn oằn mình với những hạt sương đêm vương vãi sau một đêm dài. Cô cố gắng thức dậy khi nghe tiếng chuông báo thức quen thuộc. Nếu là thường ngày cô đã nằm “nướng” thêm tí nữa nhưng hôm nay cô còn phải làm một việc quan trọng nên cô không cho phép mình làm thế. Đầu óc cô quay cuồng, trống rỗng sau một đêm thiếu ngủ. Sau khi xong mọi thứ, cô xếp cẩn thận cái áo khoác của hắn cho vào cặp rồi lặng lẽ đạp xe đến trường. Hôm nay, cô đi học sớm hơn mọi khi vì còn phải ghé qua lớp của hắn nữa. Lúc bước vào lớp 12a7, cô liếc mắt một vòng rôi đi xăm xăm về phía hắn, tay cầm chiếc áo khoác đen rồi nhẹ nhàng cất giọng:
- Cho tui trả bạn cái áo! Cảm ơn nghen. Đừng nghĩ rằng Băng Tâm này vô ơn. Coi như tui nợ bạn một ân tình. Khi nào cần giúp gì cứ nói để tui còn trả nợ nữa!
- Hỏng có gì! Tui hỏng cần gì sự giúp đỡ của hoa khôi đâu. Bớt chảnh đi là được rồi. Đừng lạnh lùng như cái tên bạn nữa!
- Ừ! Tui đã nói là sẽ giữ lời. Nếu bạn muốn vậy tui sẽ làm. Coi như là không ai nợ ai.
Không hiểu tại sao khi nghe hắn nói vậy mà cô lại không tức giận như mọi khi và vẫn có thể bình tĩnh trả lời đến vậy. Đó cũng là điều khiến cho ai ai cũng phải ngạc nhiên. Nói rồi cô bước đi thật nhanh để tránh cái nhìn đáng sợ nhưng đầy tình cảm của Sơn dành cho cô. Cô đâu biết tại sao Sơn lại nhìn cô như thế. Về đến lớp rồi mà cô vẫn không sao quên được những gì đã xảy ra lúc nãy, đặc biệt là ánh mắt của hắn. Phải chăng cô đã thật sự mến hắn rôi? “Thôi đi! Nghĩ tào lao hoài. Làm gì có chuyện con nhỏ Băng Tâm này lại thích một người đáng ghét thế kia. Nhưng hồi nãy đã lỡ hứa với hắn rồi thì bây giờ về sao không được lạnh lùng như trước nữa. Mình đã nói thì phải cố gắng làm thôi!” – cô tự nhủ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác nhẹ nhàng, khó tả.
Kể từ hôm đó, cô bé Băng Tâm lạnh lùng, kiêu ngạo ngày nào của lớp 12a3 bỗng trở nên hòa nhã và thân thiện lạ lùng. Nhưng chính cái sự thay đổi đó lại làm ọi người càng yêu mến cô hơn và hình như là hắn cũng thân thiết với cô hơn. Nhưng nghĩ cũng buồn cười thật, ban ngày thì lấy thân phận Băng Tâm nói chuyện và đùa giỡn với Sơn như đôi bạn thân thiết tự bao giờ, ban đêm thì lại dùng danh nghĩa của Bích Trâm mà nhắn tin để tìm hiểu rất nhiều về Sơn. Có lẽ Hoàng đã rất hối hận khi lúc đầu đã đưa số điện thoại của Sơn cho cô. Càng nghĩ càng thấy anh chàng ấy thật đáng thương.
Cứ thế thời gian dần trôi qua thật nhanh, cái kế hoạch dường như vô cùng vững chắc của cô lại vô tình rẽ sang hướng khác với vô vàng những vấn đề. Thời điểm gần cuối năm 12 đã đến. Những nhành hoa phượng đỏ rực đã bắt đầu xuất hiện trên những tán lá xanh rờn và những tiếng ve đầu tiên báo hiệu một mùa hè lại đến đang ngân vang khắp nơi. Hè năm nào mà chẳng thế, nhưng hè năm nay đâu còn như xưa nữa. Đó là cột mốc đánh dấu 12 năm nổ lực với sách vở, thầy cô, bạn bè, trường lớp. Nó khép lại những kỉ niệm đẹp thời học sinh để mở ra những con đường dài và rộng khác. Có lé đó là lí do khiến cô thấy trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ và lưu luyến khó tả. Có lẽ không chỉ riêng cô mà đối với tất cả các bạn khác cũng vậy, ai cũng muốn lưu lại những phút giây đáng nhớ nhất đời mình. Sau một thời gian dài nói chuyện với Sơn, cô bắt đầu thích Sơn rõ rệt. Bắt đầu là một kế hoạch trả thù công phu nhưng đến phút cuối lại yêu kẻ thù của mình lúc nào không hay. Giờ đây lòng cô đang rối như tơ vò vì hình như là Sơn đang rất mến cô mà nói cho đúng hơn là mến người bạn “tâm đầu ý hợp” Bích Trâm do cô giả dạng. Cô cảm nhận rất rõ thái độ nói chuyện của Sơn khi hai người nhắn tin nên giờ cô đang rất sợ, sợ một ngày nào đó Sơn biết tất cả mọi chuyện xảy ra thì Sơn sẽ nghĩ sao về cô? Có thể sẽ giận, thậm chí là câm ghét hoặc là không thèm nói chuyện với cô nữa. Ôi trời! Trò chơi này càng ngày càng phức tạp và giờ đây, cả cô cũng không thể nào khống chế trò chơi của mình nữa. Cô rất muốn nói rõ mọi chuyện với Sơn nhưng không dám. Nghĩ cũng khổ thật, tình yêu là thứ gì đó thật kì dịu, nó đến bất ngờ không ai có thể ngăn cản được hết.
Tối nay, cũng như mọi khi, bầu trời đêm thật lung linh, huyền ảo. Khu vườn xanh tươi náo động kia lại chìm vào giấc ngủ miên man. Không gian thật là tĩnh mịch, cô lại ngồi nhắn tin với Sơn. Nỗi lo lắng trong lòng cô như bùng lên mạnh mẽ khi đọc được những dòng tin nhắn đầy ẩn ý:
- S đã yêu một người con gái nhưng không biết có nên bày tỏ cho người ấy biết không nữa!
Khi đọc được dòng tin nhắn này cô như chết lặng “Giờ phải làm sao đây? Người Sơn nói chắc là Bích Trâm rồi, nếu mình kêu Sơn hãy mạnh dạn lên thì sự thật sẽ đổ vỡ. Với lại mình sẽ ra sao khi Sơn và Bích Trâm…”. Cô đang rất hối hận vì trò chơi ngu ngốc ấy. Giờ đây cô hoa khôi của 12a3 lại không bằng một Bích Trâm của 12a6 là sao? Nếu là cô của ngày trước thì chắc đã thù ghét Bích Trâm dữ lắm nhưng giờ đây khi đã bị Sơn thay đổi thì đâu còn chuyện thù ghét gì nữa chứ. Ngược lại, cô thấy khâm phục và ngưỡng mộ bởi Trâm có thể có một lối sống bình dị, không cần phải lo nghĩ nhiều, làm gì cũng hỏng sợ ai để ý tới… Suy nghĩ một hồi lâu tự dưng cô nhớ đến tin nhắn của Sơn. Cô cố tình khuyên Sơn:
- T nghĩ S không nên vội. Hãy từ từ thăm dò tâm ý của người ta rồi hãy nói để không thôi sau này phải hối hận đó!
Tuy rằng nhắn vậy nhưng trong dạ cô rối bời. Sơn đâu có biết rằng cô đã thích anh như thế nào. Cô rất muốn nói tâm sự của cô cho anh biết nhưng cô sợ phải mất đi cái tình bạn mà cô đã cố gắng xây đắp bấy lâu nay. Giờ cô phải làm sao để trọn vẹn cả đôi đường?
Đọc tiếp Phía sau tình yêu là…nước mắt! – Chương 4
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...