Phía sau tình yêu là…nước mắt!

Chương 23: CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH (part 1)
Mới đó mà đã hơn một tuần, những vết rạch trên khuôn mặt Tâm giờ đây đã bắt đầu kéo da non. Đứng trước tấm gương treo trên tường, cô thở dài vô vọng, tự nhiên có một giọt nước mắt lăn dài trên má. Dù đã cố nói với lòng hàng trăm hàng vạn lần là sẽ quên hết những chuyện không vui để tiếp tục cuộc sống như trước đây nhưng sao cô lại không thể nào thôi đau đớn. Cái cảnh tượng ngày hôm ấy cứ như một kí ức kinh hoàng mãi mãi không thể nào xóa được. Mỹ Dung nói đúng, khi nào còn có vết sẹo trên mặt thì lúc ấy cô sẽ mãi mãi nhớ đến những chuyện trong quá khứ. Hành động của Dung có thể nói là vô cùng quá đáng nhưng làm sao cô có thể trách Dung khi mà người thật sự kéo cô vào tình thế này lại là một con người hoàn toàn khác. Nếu anh chịu xác định rõ tình cảm của mình ngay từ đầu thì hôm nay sẽ không có một Mỹ Dung cuồng loạn và một Băng Tâm tuyệt vọng của ngày hôm nay. Tại sao con người ai cũng bị một chữ “tình” hành hạ nhưng vẫn không thể điều khiển con tim mình né tránh?
Với tay lấy chiếc laptop nằm im lìm trên bàn, đã lâu rồi cô không có thời gian lên mạng, tự nhiên hôm nay lại muốn online, muốn dành chút thời gian để thư giãn sau những chuyện mệt mỏi hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần. Email vừa được mở, cô như sắp ngất trước một tin mà cô không bao giờ dám mơ. Cuối cùng những cố gắng đã có ngày được đền đáp. Cái Award Letter và Invitation Letter (Thư của tổ chức cho học bổng và thư mời nhập học) của đại học Amsterdam khiến cô gần như phát khóc. Hai tháng nữa thôi, cô sẽ có cơ hội nhập học tại trường đại học nghiên cứu danh tiếng tại Hà Lan. Còn gì hạnh phúc hơn khi những niềm tin đã đi vào ngõ cụt lại nhìn thấy ánh sáng hi vọng ở cuối con đường tăm tối. Cô vội vàng tìm cái điện thoại, có một người mà cô rất muốn báo tin vì ít ra cô đã làm được điều mà mình mong muốn. Một dãy số dài ngoằn hiện ra trước mắt, ấn phím gọi mà tâm trạng cô vô cùng hỗn tạp, không biết anh sẽ thế nào khi hay tin này nhỉ? Nhưng tự nhiên một nỗi buồn kinh khủng kéo đến, liệu với khuôn mặt “ác quỷ” của cô hiện giờ, anh có còn nhận ra cô, có còn yêu cô như trước đây không? Nghĩ thế cô tắt máy, chuyện gì đến nó sẽ đến, cô sẽ không nói với ai lời nào cho đến ngày cuối cùng cô ở Việt Nam. Có lẽ đó là quyết định đúng đắn nhất hiện giờ…
Nhẹ bước ra lan can, một cơn gió thoảng qua lạnh lẽo khiến cô thấy lòng mình cô đơn vô hạn. Ngước mắt lên nhìn những ngôi sao lấp lánh phía trời xa, những ánh sáng cứ lung linh mờ ảo cô khẽ thở dài nghĩ đến những chuyện đã xảy ra. Cô lặng lẽ đưa tay lên má, cái vẻ mềm mại hôm nào nay đã trở nên thô ráp, rồi cô tự cười mĩa mai cho số phận. Chắc có lẽ chẳng ai như cô, mới 20 tuổi đầu đã gặp quá nhiều trắc trở, hi vọng rồi đây con đường tương lai sẽ tốt đẹp hơn bây giờ.
Tối nay trời đầy sao, tâm trạng ngỗn ngang khiến anh không thể nào không nghĩ về cô, có lẽ đó là lí do anh dùng lần phép cuối cùng chạy qua đây, đứng một góc xa xa nhìn ngắm ngôi nhà quen thuộc ấy. Anh chỉ muốn đến bên cạnh cô, muốn an ủi cô vì những tổn thương mà anh đã gây ra nhưng làm sao anh có thể làm được điều ấy? Có lẽ vì vậy mà anh phải đứng đây, lặng lẽ và cô độc. Nhưng có lẽ trời cũng không phải quá nhẫn tâm với anh khi cô vẫn có thói quen đứng đó. Bóng dáng người con gái anh yêu mờ nhạt sau những chậu lan đu đưa trên ban công lộng gió. Tim anh chợt nhói lên một cảm giác khó tả, từng nhịp từng nhịp dồn dập trong lòng ngực như vỡ òa, một nỗi nhớ tràn lan chạy dọc. Người ta thường nói chỉ cần được nhìn thấy người mình yêu là cũng vui rồi nhưng sao anh lại tham lam quá! Anh không chỉ muốn nhìn thấy cô mà còn muốn được ôm cô vào lòng, cùng nhau ngồi ngắm sao… Nhưng những chuyện đó giờ đây với anh là vô vọng…
“Tại sao lúc nào anh cũng như vậy? Trên đời này có một đứa con gái là Băng Tâm thôi hả?”
Giọng nói của Dung khiến anh giật mình. Từ sau cái ngày ở Ấn Tượng, anh đã không còn liên lạc gì với Dung, dù những chuyện mà Dung đã làm khiến anh vô cùng thất vọng nhưng làm sao anh có thể mở lời trách mắng cô. Nếu ban đầu anh tránh xa cô thì có lẽ giờ đây cô đã không nặng tình như thế. Anh quay lại nhìn cô, dù dưới ánh đèn đường mờ nhạt nhưng anh vẫn cảm nhận được vẻ hốc hác trên khóe mắt. Có lẽ Dung cũng dằn vặt và đau khổ lắm.

“Sao em lại ở đây?”
“Vậy sao anh ở đây?”
Anh im lặng, biết nói thế nào cho cô hiểu. Đúng là trên đời này có rất nhiều người đẹp hơn, dễ thương hơn Tâm, nhưng với anh thì cô có một vẻ vô cùng cuốn hút, phải chăng đó là cái ánh mắt lạnh giá vô hồn?
“Sơn… Anh có giận em không?”
Giọng Dung ngập ngừng, cô biết anh đã nghe qua chuyện của Băng Tâm nhưng cô vẫn muốn nghe anh nói những suy nghĩ trong lòng, dù cho nó có là những lời nói làm tổn thương trái tim cô.
“Anh không giận… Nhưng anh thật sự rất thất vọng…”

“…”
“Tại sao em có thể trẻ con như thế? Anh đã nói rõ với em rất nhiều lần là người anh yêu chỉ có mình cô ấy… Vậy mà em lại làm như thế…”
Giọng anh nghẹn ngào, Dung có thể cảm nhận được nỗi đau đớn giày xéo trong lòng anh. Thật tình mà nói thì sau khi chuyện ấy xảy ra cô đã vô cùng ân hận, chỉ tại cái tính nóng giận nhất thời mà cô đã làm ra những chuyện quá động trời. Nhớ đến cảnh Băng Tâm cầu xin cô với đôi mắt ngân ngấn nước vậy mà cô vẫn nhẫn tâm hành hạ Tâm thì cô thật không thể tha thứ cho bản thân mình. Vậy mà Băng Tâm lại không hề mắng chửi hay làm làm gì cô cả, chính cái nghĩa cử cao đẹp ấy càng cô cảm thấy mình tồi tệ. Cô muốn đến thăm Tâm lắm chứ, muốn được nói một câu xin lỗi, dù có muộn màng nhưng cũng hơn là không nói ra mà cứ giữ mãi trong lòng… Không ngờ lúc mới chạy xe đến đầu đường, cô đã nhìn thấy bóng dáng anh cô độc lặng nhìn bóng dáng người con gái ấy đang đứng trên ban công lộng gió. Tự nhiên nỗi bực bội trong lòng cô lại trào dâng dữ dội.
“Anh không biết tại sao hay tại anh cố tình không muốn biết! Anh thừa biết em yêu anh thế nào và vì anh em có thể làm tất cả cơ mà…”
“Dung à! Anh không muốn nói thêm gì về chuyện này nữa! Lúc trước anh nói anh sẽ xem em là em gái nhưng giờ thì không được nữa rồi. Anh xin lỗi! Nhưng từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời anh nữa. Hãy quên anh đi và đừng có làm chuyện gì điên rồ nữa. Vì nếu em có làm gì tổn hại đến cô ấy nữa thì anh vĩnh viễn sẽ xem em là kẻ thù…”
Nói rồi Sơn phóng xe đi thật nhanh mà không thèm nhìn cô đến một lần. Dung khóc, những giọt nước mắt đau khổ tột cùng. Tình yêu cô dành cho anh có gì là sai trái? Vậy mà tại sao hết lần này đến lần khác anh lại làm cô gục ngã? Cô chỉ muốn được anh quan tâm nhiều hơn thôi mà…
Tiếng nhạc inh ỏi vang lên kèm theo những tiếng la hét cuồng nhiệt của những cô cậu ăn chơi trong vũ trường thật khiến con người ta điên đảo. Cũng lâu lắm rồi Dung mới lại vào đây, cái nơi lần đầu tiên cô gặp anh. Lúc đó nhìn anh cũng có vẻ chán đời nhưng lại vô cùng bảnh trai. Càng nghĩ cô càng cảm thấy khóe mắt mình cay cay, chai XO mình cô uống nãy giờ cũng gần phân nữa. Hôm nay cô muốn mình thật say để quên đi những chuyện không vui nhưng sao càng uống thì hình bóng anh lại càng hiện lên rõ rệt. Cô lao ra giữa dòng người chen chút nhảy điên cuồng, nhảy như một con thiêu thân cố tìm kiếm chút hi vọng mỏng manh giữa cuộc sống bộn bề vướng bận. Có lẽ những lời anh nói hôm nay sẽ mãi khắc sâu vào tâm trí cô. Nếu anh đã không cần cô thì thôi cô cũng chẳng cần gì nữa, cô sẽ thay đổi, sẽ biến thành một Mỹ Dung lạnh lùng, tàn nhẫn, bất cần đời. Không biết tới đó anh có hối hận vì những gì anh nói hôm nay không, nhưng với cô thì nó rất đáng để thử.

“Em yêu! Đang buồn hả? Muốn uống rượu cùng anh không?”
Cái giọng đểu cáng của một thằng con trai vênh váo với mái tóc vàng chóe làm cô mất tập trung đôi chút, cô nhẹ bước lại gần quầy bar có chai XO.
“Ok! Uống thì uống!”
Hắn khẽ nhếch khóe môi cười đắc ý. Bởi những cô gái như cô hắn đã thấy rất nhiều, lúc đang buồn chỉ cần nói một hai câu an ủi là thế nào cũng được. Đúng là con gái vào quán bar chỉ thuộc hạng rẻ tiền…
“Được! Hôm nay anh chiều em tới bến, uống hết chai này luôn nhé bé!”
Nói rồi cô đưa chai lên tu một hơi liên tục không cần suy nghĩ, đầu óc bắt đầu ong ong choáng váng. Giờ cô mới cảm nhận được cái vẻ mệt mỏi của một người say rượu, đôi mắt cô từ từ híp lại, đôi chân loạng choạng không thể nào đứng vững. Cô cảm nhận được bàn tay dơ bẩn của hắn đang sờ soạng khắp cơ thể cô nhưng cô vẫn không thể nào đủ sức đẩy hắn ra. Tự nhiên giờ cô thấy hối hận vô cùng, ngày xưa cũng từng có một lần cô say mèm và anh đã xuất hiện như một vị anh hùng, còn hôm nay chỉ có mỗi mình cô. Càng nghĩ khóe mắt cô lại càng cảm thấy cay xòe. Cô cố gắng quơ tay thật mạnh, đụng vào chiếc ly trên quầy. Tiếng thủy tinh vỡ vang lên nhưng lại bị tiếng nhạc chói tai át hẳn. Lúc ấy cô chỉ nghe loáng thoáng hắn nói với anh pha chế:
“Xin lỗi anh, tính tiền đi, bạn gái tôi hơi say. Tôi sẽ đưa cô ấy về…”

Lúc này, cô cố dùng hết sức còn lại cắn thật mạnh vào cánh tay đang vịn trên vai cô. Hành động bất ngờ của cô khiến hắn không kịp phòng vệ, theo quán tính hắn đẩy cô thật mạnh miệng không quên quăng ra một câu ti tiện:
“Con khốn! Dám cắn tao hả?”
Cô té mạnh xuống nền gạch, mặt cô va trúng những mãnh thủy tinh vỡ vụn xung quanh. Một màu máu loang lỗ dần dần chảy xuống khiến mọi người khung quanh hoảng hốt. Ai nấy chen chút nhìn cô bằng một ánh mắt thương hại.
“Mỹ Dung phải không?”
Cô bất thần thiếp đi lúc nào không hay, bên tai vẫn văng vẳng một giọng nói xa lạ. Rồi hình như có ai đó ôm cô vào lòng và chạy thật nhanh ra ngoài. Ý thức dần dần tắt lịm, phải chăng cô sắp đi thật rồi…
Phong ngồi rũ rượi trên băng ghế chờ trước phòng cấp cứu. Thật tình anh chưa bao giờ nghĩ tới cảnh sẽ gặp Dung trong cái hoàn cảnh như thế này. Lúc trước, khi qua thăm Sơn, anh đã vô tình gặp được cô một lần nên cũng có chút ấn tượng. Nhìn Dung cũng hòa nhã và xinh xắn vậy mà không hiểu sao cô lại dám thực hiện những hành động man rợ với cô “em gái” đáng yêu của anh. Đúng là chuyện tình yêu mấy ai ngờ được. Chắc cô cũng buồn khổ lắm nên mới xảy ra những chuyện như lúc nãy. Cũng may là anh gặp cô nếu không thì anh không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo sau đó, đáng tiếc là anh phải đưa cô vào bệnh viện gấp chứ không thì anh đã đánh cho cái thằng đê tiện dám bắt nạt con gái kia phải no đòn. Mà nghĩ cuộc đời anh đúng là đen thật, mới vừa chia tay với bạn gái xong, đang buồn đang chán vì bị người ta đá, mới uống được một chai bia thì gặp ngay “cố nhân” rồi chạy vào bệnh viện, lo lắng cho người ta y như là bạn gái mình. Phải chăng ông trời không cho anh được thư thả “đau vì tình” một lần hay sao ấy. Càng nghĩ anh càng cảm thấy buồn cười. Đúng là Phạm Viết Phong ta chỉ có thể vui cười!
Đọc tiếp Phía sau tình yêu là…nước mắt! – Chương 23.1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui