Phía sau tình yêu là…nước mắt!

Chap 19: MẤT LÍ TRÍ
Sáng sớm, Tâm thức dậy nhìn những ánh nắng lấp lánh đầu ngày. Hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng với cô. Hôm qua nhận được email của đại diện đại học Amsterdam, họ hẹn gặp mặt cà phê. Thật ra thì cô cũng có tìm hiểu quy trình cho học bổng của Hà Lan. Nếu nộp hồ sơ mà hồ sơ đủ điều kiện thì họ sẽ hẹn phỏng vấn qua mạng hoặc gặp mặt trực tiếp. Có thể nói đây là một cơ hội lớn. Dù vui nhưng cô cũng rất lo lắng, không biết rồi mọi chuyện sẽ xảy ra thế nào đây. Nhưng thôi kệ, dù sao cô cũng đã cố gắng hết sức rồi. Phần còn lại là do duyên số, được hay không thì cũng phải chấp nhận mà thôi. Thế là cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra, giờ phải chuẩn bị để không bị trễ hẹn.
Cà phê Trung Nguyên nằm giữa lòng Sài Gòn với vẻ yên tĩnh đặc trưng riêng. Có thể nói đó giờ cô ít khi nào vào đây nên hôm nay thấy lòng càng hồi hộp hơn. Cũng đúng, lần đầu tiên phải đối mặt với tình huống thế này thì ai mà không lo cho được. Nhìn ly Capuchino trước mặt, cô tự an ủi bản thân mình là phải thật sự bình tĩnh nhưng không hiểu sao vẫn không thể nhẹ nhõm.
“Excuse me. Are you Tam?” (Xin lỗi, có phải bạn là Tâm không?)
“Yes, I am Tam. You are the representative of Amsterdam University, right?” (“Dạ đúng rồi, em là Tâm. Chị là đại diện của đại học Amsterdam đúng không ạ?)
Cô gái trẻ vui vẻ gật đầu. Nhìn cái cách ăn mặc giản dị và những câu trò chuyện dí dỏm của Anna (tên cô gái đại diện trường) khiến mọi lo lắng trong lòng Tâm dường như trôi tuột. Mang tiếng là một cuộc phỏng vấn nhưng nó chỉ đơn thuần là một buổi nói chuyện qua lại. Những câu hỏi chỉ xoay quanh những vấn đề khó khăn trong học tập và đời sống hằng ngày. Đúng là bất ngờ! Mọi thứ như một điều mới mẻ lắm trong cuộc đời cô. Anna kể cho cô nghe nhiều chuyện vui ở Hà Lan, những đặc điểm văn hóa cơ bản của đất nước xinh đẹp. Chưa bao giờ Tâm cảm thấy mình hứng thú đến vậy. Cuộc gặp gỡ kết thúc trong niềm vui và thoải mái. Anna hứa sẽ thông báo cho cô khi có kết quả của trường. Dù biết là hi vọng mỏng manh nhưng ít ra Tâm đã cảm thấy thật hài lòng với những gì mình làm được. Bây giờ cô có thể thoải mái với những dự định sắp tới mà không cần phải suy nghĩ nhiều về chuyện học bổng này nọ nữa. Chuyện gì đến nó sẽ đến thôi! Nghĩ rồi cô thong thả dắt xe ra về.
Công viên giờ này đúng là vắng vẻ thật. Có lẽ vì giờ này người ta còn bận đi học, đi làm nên chẳng ai muốn dành thời gian ra công viên chơi. Rồi không hiểu sao cô rẽ vào một góc vắng trong công viên. Lâu rồi không có dịp thả hồn cùng mây gió nên hôm nay muốn dành chút thời gian để thưởng thức chút không khí trong lành giữa thành phố nhộn nhịp phù hoa. Vẫn chiếc ghế đá ngày ấy dưới nhành sứ trắng phản phất một hương thơm dịu nhẹ. Nhưng tại sao giờ đây tâm trạng lại vô cùng khác biệt. Thật cô đơn và lạc lõng… Tự nhiên cô thấy nhớ! Nhớ cái bóng dáng quen thuộc và lặng lẽ bên cạnh cô nơi góc công viên này. Nhớ người đã tặng cô quyển sách đầy ẩn ý. Ước gì giờ này có anh bên cạnh, chắc cô sẽ vui lắm đây!
“Mày là Băng Tâm đúng không?”
Một giọng nói bất ngờ và ngang ngạnh làm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Cô khẽ ngẫng đầu lên nhìn người trước mặt. Là… Dung và hai đứa con gái khác! Nhìn cách ăn mặc và điệu bộ của họ, Tâm cũng đoán được họ là những người không mấy hiền lành.

“Ừ! Mình là Tâm. Bạn…”
“Sao mày dám làm vậy với tao hả?”
Băng Tâm ngẩn người như chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một bàn tay đã in lên má cô rõ đau. Cái tát tay khiến mặt mày cô choáng váng. Dung nắm lấy cổ áo cô ghì thật mạnh. Ánh mắt đầy thù hận như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Tự nhiên cô cảm thấy rất sợ, nhưng công viên này giờ đây chẳng có một bóng người để kêu cứu.
“Mày cái thá gì mà dám giành anh Sơn của tao hả? Một đứa con gái nhà quê như mày ỷ khuôn mặt dễ thương chút xíu đi lừa tình hết người này đến người khác. Đồ con gái hư hỏng…”
Từng lời nói của Dung là kèm theo một cái tát tay đau kinh khủng. Cô tìm mọi cách để chống trả nhưng vô ít. Hai nhỏ con gái khuôn mặt dữ dằn ấy đang giữ đôi tay cô thật chặt, còn Dung thì dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn nhưng mạnh bạo ấy tát tới tấp. Cô mệt mỏi, cảm giác đau nhói nơi khóe miệng bắt đầu rớm máu. Cô chỉ biết nước mắt mình đang rơi nhạt nhòa. Một nỗi đau kèm theo nhục nhã chạy dọc khắp cơ thể. Cô không biết mình đã làm gì sai để dẫn đến kết quả như ngày hôm nay. Mà người mang lại cho cô nỗi đau đớn tột cùng này lại chính là Sơn. Anh đã bước vào cuộc sống của cô thêm lần nữa để cho bạn gái anh tìm cô và gây ra những chuyện thế này. Đau thật! Nhưng nỗi đau thể xác kia có xá gì nỗi đau trong con tim tuyệt vọng và đau khổ. Tại sao người ta không chịu buông tha cho cô mà cứ mãi hành hạ cô thế này?
“Sao mày không nói gì? Định im lặng là tao cho qua sao? Mày đừng có mơ, tao sẽ làm ày phải hối hận cả đời…”
Nói rồi Dung rút từ trong túi xách ra con dao gọt trái cây sắc lạnh đưa lên trước mặt cô…
“Mày cứ lấy bộ mặt xinh đẹp này đi lừa tình. Tao sẽ dùng con dao này rạch lên cái mặt đểu cáng của mày, thử coi sau này mày có còn được con trai yêu mến nữa không…”

Lúc này Tâm mới thật sự cảm thấy choáng, một nỗi sợ sệt và tuyệt vọng dâng tràn trên khuôn mặt nhòa nước mắt… Cô không ngừng van xin con người tàn nhẫn và mất hết lí trí trước mặt:
“Tâm xin Dung, đừng làm vậy mà… Xin Dung đấy… Á! Đau quá!…”
Tiếng thét kinh hoàng vang lên khi lưỡi dao nhọn hoắt chạy dài một bên má. Hai nhát rạch đau đến tận xương tủy. Từng giọt máu đỏ chạy xuống nền xi măng của công viên. Tiếng la hét kèm theo những tiếng cười khanh khách của cô gái trẻ độc ác.
“Ha ha! Xinh đẹp, dễ thương… đây chính là cái giá mày phải nhận cho hành động trơ trẽn của mày. Dám giành anh Sơn của tao. Những đường nét trên khuôn mặt mày sẽ mãi nhắc nhở mày đừng làm những việc như thế nữa. Cuộc đời mày sẽ mãi bị ám ảnh khi nhìn vào gương. Đó là nỗi đau lớn nhất đối với một người con gái… Hãy nhớ lấy mặt tao. Nếu còn đến gần anh Sơn thì đừng trách tao…”
Nói rồi ba con người độc ác lên xe rồ ga mất hút bỏ lại một mình cô đau đớn nằm dưới nền xi măng nóng bức. Những cánh sứ trắng thanh khiết rụng xuống bị nhuốm màu máu đỏ. Cứ như một tâm hồn trong sáng bị vấy bẩn bởi dòng đời bất công và tàn nhẫn. Rồi cô thiếp đi, thật đau đớn và tuyệt vọng…
Mở mắt ra, Tâm thấy mình nằm ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Má trái đau đớn khiến cô không tài nào cử động nổi. Đúng là nhục nhã và chua xót, sao mọi chuyện cứ ập đến trên đầu cô nhiều như thế?
“Mày tỉnh rồi hả nhỏ? Đừng cử động. Vết thương còn mới nên đau lắm!”
Giọng nhỏ Trâm sụt sùi với đôi mắt đỏ mọng. Chắc nó đã khóc nhiều lắm…

“Làm gì mà mặt mày nghiêm trọng vậy? Tao không sao đâu!”
“Tâm ơi!…”
Trâm ôm chầm lấy cô trên chiếc giường trắng của bệnh viện. Cô có thể cảm nhận được nỗi đau đớn của nhỏ bạn thân. Chắc cô đã làm nó lo lắng lắm…
“Mày nói cho tao nghe đi Tâm. Chuyện gì đã xảy ra với mày hả?”
“Chuyện đó để sau nói đi! Mà mày có cho chị tao biết chưa hả?”
“Chưa! Tao muốn nói nhưng tao biết mày sẽ không đồng ý nên tao chưa nói…”
“Ừ vậy cũng may! Đừng nói cho chị Tuyền. Tao không muốn chị tao lo. Mà sao mày tìm thấy tao hay vậy?”
Trâm lại khóc. Lúc chạy ngang qua công viên thấy chiếc xe quen thuộc của Tâm, cô cứ nghĩ là Tâm đang ngồi trong đó nên cũng chạy vào. Nào ngờ nhìn thấy cảnh đứa bạn thân đang nằm bê bết trên nền xi măng đỏ thẫm. Một nỗi sợ len lỏi trong đầu. Cô chỉ biết khóc thét và kêu lên cho người xung quanh đến giúp. Nghĩ lại nó đúng là một cơn ác mộng…
“Tao thấy xe mày đậu trong công viên, chạy vô tính rủ mày đi nhà sách ai ngờ… Mà quên nữa, sao mày bị vậy? Có cần báo cảnh sát không?”
“Không cần. Chuyện dài lắm, để khi nào xuất viện tao kể mày nghe…”

“Em thấy thế nào rồi?”
Giọng nói của vị bác sĩ trẻ cắt ngang cuộc trò chuyện của cô và nhỏ Trâm. Cô cố gắng nhìn bác sĩ và trả lời thật thản nhiên:
“Dạ còn đau. Nhưng không sao đâu ạ! Mà bác sĩ ơi! Cái vết thương này… có để lại sẹo không hả bác sĩ?”
Vị bác sĩ trẻ thẫn thờ, trầm ngâm một lúc rồi trả lời:
“Chắc có! Vết thương sâu, nhưng nếu chịu bôi thuốc và dưỡng kĩ thì chắc chỉ còn lại sẹo mờ thôi!”
Cô gật đầu. Dù cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng sao cô có thể chịu đựng được. Một đứa con gái chỉ được một khuôn mặt để tự hào, vậy mà giờ đây lại như thế này. Xã hội này là xã hội thực dụng, liệu sau này có ai dám thuê một cô gái có khuôn mặt với hai vết sẹo như cô không? Một nỗi đau đớn khó lòng tả nỗi, giờ cô phải làm thế nào đây? Khóc ư? Khóc chỉ làm cho con người ta thêm hèn yếu. Cô tự hứa với lòng sẽ không khóc nữa, sẽ mạnh mẽ để còn đứng lên. Phải cố gắng để cho người ta thấy cô là một con bé không dễ dàng ức hiếp… Và điều quan trọng hơn hết là cô không muốn mọi người xung quanh lo lắng cho cô nữa.
***
Xuất viện trong trạng thái vô cùng chua xót, cô lặng lẽ bước bên cạnh nhỏ Trâm mà đôi mắt cứ dò xét sự chú ý của những người xung quanh. Cũng đúng! Đó giờ cô luôn tự tin vào phong cách cũng như khuôn mặt của mình. Hơn ai hết, cô biết mình không phải là đứa con gái xấu xí, nhưng hôm nay, lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được nỗi đau đớn vì… xấu. Phải làm sao để đối diện với cuộc sống của những ngày tiếp theo? Và làm sao để nói chuyện với chị Tuyền? Mọi thứ suy nghĩ hỗn tạp ấy cứ chạy qua chạy lại không lúc nào chừa cho cô một khoảng không yên tĩnh đầu óc. Nói không hận Mỹ Dung thì chắc chỉ là những lời nói dối đáng khinh miệt bởi vì cô đâu có đủ cao thượng để làm được điều đó. Nhưng nói thật là cô thấy hận Sơn nhiều hơn, cái con người đã sẵn sàng vứt bỏ tình yêu của cô không lí do và quan trọng hơn hết là dám làm đau khổ ột người con gái khác nữa. Để rồi người con gái đó lại trút hết mọi thù hận lên khuôn mặt cô bây giờ. Đúng là đau thật! Một vết đau trong trái tim vốn dĩ đã lành nay lại tiếp tục khoét sâu hơn, sâu đến nỗi vĩnh viễn không thể nào lành lại được…
Đọc tiếp Phía sau tình yêu là…nước mắt! – Chương 20


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui