Phía sau tình yêu là…nước mắt!

Chap 15: KÍ ỨC TÌM VỀ
Kí ức tìm về
“Sơn ơi! Có giấy báo thi đại học rồi này! Vào trường lấy ngay đi!”
Giọng nhỏ lớp trưởng văng vẳng bên tai khiến anh vô cùng hồi hộp. Không biết kết quả thế nào nhưng anh cũng đã cố gắng rất nhiều. Rồi không biết kết quả của Tâm ra sao nhỉ? Càng nghĩ anh càng cảm thấy lo sợ. Lỡ mà Tâm đậu còn anh rớt thì sao? Lúc đó anh có còn đủ tư cách bước đi bên Tâm không? Những dòng suy nghĩ miên man cứ chạy qua chạy lại trong tâm trí anh không cách nào thoát ra, vừa chạy xe đến trường vừa cố gắng vượt qua nổi ám ảnh nếu kết quả không như mong đợi!
Cuối cùng cũng đến, ngôi trường ngỡ như là quá mức quen thuộc trong suốt ba năm qua lại khiến một cậu học trò như Sơn lo lắng và không dám tiến vào!
“Sơn! Mày đậu rồi!”
Tiếng nói quang quác của Hoàng thật không lẫn vào đâu được. Nó vừa nói là anh đậu rồi. Hạnh phúc thật! Liệu anh có nghe nhầm không? Anh vội chạy ngay lại phía nhỏ lớp trưởng. Ừ thì anh đậu rồi đấy. Học viện Cảnh sát nhân dân như mong muốn của cha mẹ anh. Thế còn Tâm thì sao? Anh như người mất hồn mong chờ một tin tốt khác. Nhưng hỡi ơi! Cái khuôn mặt bí xị của Hoàng đã thay anh trả lời câu hỏi mà kết quả thì anh không bao giờ muốn nghe. Chắc Tâm sẽ đau lòng lắm!
“Sơn!”
Tiếng gọi quen thuộc như kéo anh trở về thực tại. Anh quay lại lễ phép:
“Em chào cô!”
“Chúc mừng em nhé! Đậu đại học rồi chắc vui lắm nhỉ?”
“Dạ cũng vui, nhưng em…”
Nhìn thấy vẻ ngập ngừng của Sơn, Tuyền hiểu rõ những gì mà anh đang nghĩ. Dù sao anh cũng là học trò cưng của cô, là niềm tự hào của cô thì làm sao mà cô không hiểu anh cho được. Tình cảm của cậu học trò cưng và nhỏ em gái mà cô yêu thương nhất tất nhiên là cô cũng biết, chẳng qua là cô không muốn nói ra. Nhưng hôm nay cô không thể nào im lặng nữa…
“Em gặp cô xíu được không? Cô có chuyện muốn nói với em!”

“Dạ được! Ở đâu vậy cô?”
“Vào lớp mình đi, giờ ở đó không có ai hết!”
Chưa bao giờ Sơn có cảm giác lo lắng như bây giờ. Có một cái gì đó rất lạ ở cô Tuyền mà anh chưa bao giờ thấy trước đây nhưng anh vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Đến phòng học, thật sự là quá vắng lặng. Mới hơn một tháng mà nơi này đã trở nên cô độc đến đáng sợ. Cái không khí ấm cúng và vui nhộn hôm nào giờ đây chỉ còn là một màu kí ức. Vui có, buồn có… Những kí ức đó sẽ mãi là những kí ức đẹp nhất mà anh giữ trọn!
“Em biết tại sao cô gọi em đến đây không?”
“Dạ không ạ!”
“Thật ra thì chắc em cũng đã biết chuyện Băng Tâm rớt đại học. Dù nó thường nói rằng nó chỉ thi để thử sức nhưng cô biết nó đã rất tâm huyết với ngành học đó!”
“Em hiểu ý cô! Nhưng em không biết cô đang đề cập đến vấn đề gì ạ!”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sơn, Bích Tuyền không khỏi chạnh lòng:
“Em là học trò cưng của cô! Băng Tâm là em gái duy nhất của cô! Cô thật sự rất yêu thương nó!”
Cái giọng trầm ấm của Bích Tuyền khiến Sơn vô cùng lo lắng. Chưa bao giờ anh thấy cô như vậy.
“Thật ra cô muốn nói gì cứ nói! Em sẽ luôn lắng nghe cô ạ!”
Bích Tuyền trầm xuống, có một sự im lặng kéo dài phủ hết không gian lớp học. Thật ra thì biết nói thế nào cho cậu học trò yêu quý của cô hiểu bây giờ?

“Em có thể rời xa em gái cô không?”
Một lời nói như sét đánh ngang tai. Sơn chết lặng như chưa tin vào những gì mình vừa nghe.
“Nhưng tại sao? Tình cảm em dành cho Băng Tâm là thật và em nghĩ Băng Tâm cũng có tình cảm với em…”
Đúng! Mọi chuyện Bích Tuyền đều biết rõ. Dù Băng Tâm chưa bao giờ kể cho Tuyền nghe về chuyện tình cảm của nó, nhưng thông qua những lời nói và hành động của Sơn và nó dành cho nhau Tuyền cũng đâu phải vô tâm đến độ không nhận ra. Nhưng chính vì tình yêu đó quá mãnh liệt và chỉ mới xuất hiện nên tốt nhất là dừng lại sớm sẽ hạn chế đau khổ cho cả hai. Vì hơn ai hết, Tuyền hiểu rõ tình cảnh của em gái mình hiện tại. Nó không được thành công trong kì thi như Sơn và biết đâu con đường sau này của nó còn nhiều chông gai và đau khổ, nếu cứ tiếp tục cái tình yêu mù quáng ấy thì kết quả sẽ về đâu? Và quan trọng hơn là nó là một đứa trẻ mồ côi cha mẹ thì một gia đình có chức có quyền như nhà Sơn cũng đâu thể nào chấp nhận một đứa con dâu như thế. Có lẽ nói ra chuyện này vẫn còn quá sớm nhưng thà không có bắt đầu thì sẽ không phải bị tổn thương…
“Cô hiểu! Cô cũng rất biết ơn em vì đã biến em cô thành một con người khác. Đó là điều cô muốn thấy. Nhưng Sơn ơi! Hai đứa bên nhau sẽ không có kết quả, vậy thì tại sao em lại muốn gieo đau khổ cho người mà mở miệng ra là nói em rất mực yêu thương? Như vậy lệu có ích kỷ quá không?”
“Em không ích kỷ. Em chỉ muốn bên cạnh người mà em thích. Có lẽ bây giờ em không có gì trong tay nhưng sau này thì khác…”
“Đúng! Chính vì nghĩ đến chuyện sau này nên cô mới mong em từ bỏ…”
“Em không hiểu ý cô! Em không muốn nghe…”
Vừa nói Sơn vừa bước thật nhanh ra ngoài vì anh sợ những lời nói cay cú từ người mà anh rất ư là ngưỡng mộ. Tại sao người cô đáng kính ấy lại có thể trở nên như thế?
“Cô sẽ không bao giờ cho phép hai đứa tiếp tục…”
Tuyền quát lên như tát nước vào mặt Sơn. Anh đau khổ cực kì, rồi hình như có một cái gì đó khiến bước chân anh nặng dần. Phải chăng đó là nổi đau khi bị cướp đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng?
“Tại sao cô lại muốn mọi chuyện như thế cô mới vừa lòng? Em có làm gì có lỗi với cô sao?…”
“Cô xin lỗi! Đó là cách duy nhất cô có thể làm để bảo vệ em cô! Mon gem hãy hiểu…”

“Lúc nào cô cũng nói mình muốn tốt cho Băng Tâm nhưng cô có bao giờ nghĩ Tâm thật sự cần gì không vậy hả cô?”
Dường như không thể kiềm chế thêm được nữa, Sơn dùng hết sức để gào lên những suy nghĩ đang chạy nhảy trong đầu…
“Tất nhiên là cô biết! Em có bao giờ nghĩ tình yêu của em chỉ là nhát dao đâm vào trái tim người khác chưa ?”
“Thật ra cô muốn nói gì thì cô cứ nói thẳng ra đi! Đừng hành hạ em bằng những lời nói sáo rỗng đó nữa. Em xin cô đấy!”
“Được rồi! Cô chỉ nói một lần thôi, em hãy nghe cho rõ…”
Giọng Tuyền ngập ngừng một lúc rồi lại trở về với vẻ kiên định ban đầu:
“Thứ nhất: em đậu đại học, nó rớt… Em nghĩ nó sẽ vui khi đi bên cạnh em rồi nghe người ta chúc mừng em sao?”
“Em…”
“Em không cần nói! Cứ nghe cô nói hết!… Thứ hai: gia đình em thế nào trong khi nó là một đứa mồ côi cha mẹ? Em nghĩ gia đình em sẽ chấp nhận nó sao?”
“…”
“Thứ ba: em có còn đủ tự tin để nói với cô rằng em sẽ luôn mang lại cho nó niềm vui mà không có nổi buồn không? Trả lời thật lòng đi…”
Sơn im lặng. Thật sự mọi thứ Tuyền nói đều không sai. Đi bên cạnh anh cô sẽ luôn mặt cảm vì thua xúc anh. Chắc chắn gia đình anh cũng sẽ phản đối chuyện hai người quen nhau vì cái gia cảnh đáng ghét của nhà anh. Sao tự nhiên anh thấy chán cái gia đình đó quá. Muốn làm gì cũng sợ bị người ta nói này nói nọ. Một cuộc sống không có chút gì là tự do. Cả anh cũng còn chưa từng tìm kiếm được niềm vui huống hồ gì làm cô vui vẻ. Bây giờ anh phải làm sao đây?
“Sao em không trả lời cô?”
“Em…”
“Nếu em không làm được như lời em nói thì làm ơn tránh xa em cô ra. Hãy bước ra khỏi cuộc đời nó ngay từ bây giờ. Hãy để cho nó nghĩ rằng em coi thường nó vì nó rớt đại học. Với tính cách của nó chắc chắn sẽ không bao giờ níu kéo em. Dù nó có đau khổ thì một thời gian nào đó cũng sẽ trở lại như bây giờ. Thà đau một lần còn hơn đau mãi mãi. Em hãy suy nghĩ kĩ những gì cô nói! Em là một đứa học trò thông minh, là người học sinh mà cô yêu thương nhất… đừng làm cô thất vọng. Cô xin lỗi vì những hành động của mình, nhưng cô là một người chị và cô không muốn em gái mình bị tổn thương…”
“Quá đáng! Cô là cô giáo mà tôi từng kính trọng sao? Một giáo viên mà có thể nói ra những lời như vậy thì thật quá ích kỷ… Sơn! Mày đừng nghe lời cổ…”

Giọng nói bức xúc của Hoàng khiến Tuyền lẫn Sơn đều giật mình. Hóa ra Hoàng đã nghe hết toàn bộ câu chuyện và đến đây thì cậu không thể nào im lặng nữa. Những lời nói đó quá là tàn nhẫn với Sơn. Dù cậu có thích Băng Tâm rất nhiều nhưng nếu Tâm đã chọn Sơn thì cậu cũng luôn mong cô được vui vẻ. Vậy mà giờ đây cậu lại nghe được những chuyện nghịch lí thế này…
“Em không hiểu gì hết… Em đâu phải là cô…”
“Đúng, em không phải là cô nhưng em không chấp nhận hành động như vậy…”
“Thôi đi Hoàng. Tao hiểu vì sao cô làm vậy… Em sẽ làm theo lời cô nói. Bước ra khỏi cuộc sống của Tâm để cho cô ấy đươc vui vẻ…”
Nói rồi anh kéo Hoàng bước đi, có một cái cảm giác cay cay nơi khóe mắt. Lần đầu tiên trong đời cậu con trai như anh rơi nước mắt vì một người con gái hay nói đúng hơn là khóc cho sự vô dụng của bản thân mình. Anh không có tư cách nói yêu Tâm khi anh không thể mang lại hạnh phúc cho cô. Thì thôi! Anh chấp nhận bước đi cho cô được vui vẻ và hạnh phúc…
“Tâm ơi! Anh xin lỗi vì đã làm em tổn thương nhưng đây là quyết định tốt nhất cho cuộc sống của em. Hãy vui vẻ em nhé! Em cứ xem anh là kẻ phản bội đáng ghét chỉ cần em cố gắng vượt qua tổn thương mà anh mang lại… Ngày trước em từng nói sẽ có một ngày làm cho anh phải cười, phải khóc, phải đau khổ vì em… giờ thì em làm được rồi đó!…”
Nghĩ rồi anh lại bước đi thật nhanh. Chưa bao giờ anh nghĩ sẽ có một ngày anh đau như thế. Hóa ra tình yêu là vậy. Ừ thì hạnh phúc đấy, đau khổ đấy nhưng lại không thể nào không yêu vì con người ta luôn muốn tìm thấy một cái gì đó tốt đẹp phía sau con đường tình yêu rộng mở. Còn riêng bản thân anh chỉ tìm được một màu… nước mắt. Những giọt nước mắt đau khổ của tình yêu đầu đời!
“Hoàng ơi! Chuyện hôm nay mày đừng kể cho ai nghe được không? Tao xin mày đấy!”
“Nhưng…”
“Hứa với tao đi, nếu mày coi tao là bạn…”
“Ừ! Tao hứa…”
“Nhậu đi! Tao buồn, thật sự rất buồn vì… đậu đại học”
Nói rồi hai cái bóng gầy dần dần khuất xa tầm mắt. Có một người vẫn đang đứng lặng nhói đau…
“Cô xin lỗi vì tất cả…”
Đọc tiếp Phía sau tình yêu là…nước mắt! – Chương 16


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui