Hơn 4 giờ sáng.
Chu Đức Tấn trở mình tỉnh giấc, quay sang bên cạnh vẫn Lương Tú Trân nằm bên cạnh.
Cô ôm chặt lấy người hắn không buông.
Chu Đức Tấn nhìn đồng hồ, sắp đến giờ hắn phải đến công trường làm việc.
Nếu không nhanh sẽ bị trừ lương, thế nhưng con mèo nhỏ bên cạnh hắn bám chặt không thể nhúc nhích.
Vì không muốn Lương Tú Trân tỉnh giấc giữa chừng, Chu Đức Tấn nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏi người.
Lúc hắn vừa chạm vào tay, Lương Tú Trân liền trở mình quay lưng về phía hắn.
Chu Đức Tấn mỉm cười đầy bất lực.
Hắn cúi đầu hôn lên trán cô một cái rồi bước xuống giường.
Chu Đức Tấn thay bộ đồ công nhân, xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho Lương Tú Trân như mọi khi rồi mới đi làm.
Đêm qua vì Lương Tú Trân một mực muốn hắn ở nhà nên Chu Đức Tấn đàng phải bỏ ca giao hàng tối qua.
Giống mọi ngày, Chu Đức Tấn đến công trường làm việc trên chiếc xe Wave cũ.
Mấy thứ đồ đạc có giá trị bao gồm cả chiếc xe hắn thường đi đều bán hết để lấy tiền cầm cố, chi tiêu đủ thứ và cả tiền thuê căn hộ đang ở.
Hiện giờ, bên cạnh xây dựng dự án mới Chu Đức Tấn phải liên tục làm nhiều công việc để có đủ tiền vốn đầu tư.
Mất gần một tiếng đi đường, Chu Đức Tấn mới đến được công trường.
Hắn dựng xe bên đường rồi nhanh chóng vào bên trong làm việc.
Công việc mà Chu Đức Tấn phải làm là bê gạch, xi măng và cát.
Ở công trường mọi người bảo gì thì hắn làm đó, giống như thể một tên sai vặt.
Dù có chút khó khăn nhưng ít nhất vẫn có tiền lương trả vào mỗi ngày.
Chu Đức Tấn làm việc nặng nhọc, vất vả đến tận trưa mới được nghỉ tay.
Ngồi xuống chiếc bàn nhỏ cùng với mấy người trong công trường.
Cốc nước mát vừa được rót ra đặt trước mặt, Chu Đức Tấn còn chưa kịp uống thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Liếc qua thông báo ở màn hình, Chu Đức Tấn thấy cuộc gọi được gọi đến từ một số lạ.
Ban đầu hắn còn lưỡng lự nhưng sau đố liền nhấc máy.
– Alo? Ai đang gọi vậy?
– Cậu còn dám trả lời tôi với thái độ thảnh thơi vậy hả?
Giọng nói này chẳng phải là của Đường Mạc Cửu sao?
Nhưng ông gọi cho hắn vào giờ này có chuyện gì? Hơn nữa nghe qua giọng điệu xem chừng rất tức giận.
Mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra, Chu Đức Tấn vẫn giữ bình tĩnh đáp lại.
– Ông gọi cho cháu có chuyện gì không?
– Cậu còn dám hỏi tôi à? Cậu có biết vì cậu mà Tú Trân gặp tai nạn phải vào bệnh viện hay không?
Đường Mạc Cửu vừa dứt lời, Chu Đức Tấn liền đứng phắt dậy.
Hắn sững sờ như không tin vào những điều bản thân vừa nghe thấy.
Đôi môi mỏng bạc lắp bắp mãi mới thành câu.
– Ông… ông nói gì? Tú Trân, cô ấy…
– Tại cậu mà bây giờ cháu tôi phải nhập viện rồi đấy.
Hài lòng chưa?
– Ông ơi, hiện giờ Tú Trân đang ở đâu? Cô ấy đang ở bệnh viện nào? Cháu muốn đến thăm cô ấy!
– Cậu không có tư cách để gặp cháu tôi.
Đừng bao giờ gặp lại nó nữa!
Dứt lời, Đường Mạc Cửu lập tức cúp máy.
Chu Đức Tấn liên tục gọi tên cầu xin ông nói địa chỉ bệnh viện Lương Tú Trân đang nằm nhưng chỉ nhận lại sự im lặng.
Chu Đức Tấn không màng đến xung quanh, hắn cứ thế chạy thẳng ra ngoài xa vội vàng nổ máy.
Hắn còn nhớ rất rõ lúc ra khỏi nhà, Lương Tú Trân vẫn còn ngủ say.
Vậy mà bây giờ lại nhận tin cô đang nằm viện.
Đường Mạc Cửu không cho Chu Đức Tấn địa chỉ cụ thể, hắn đành phải tự mình đi tìm.
Chu Đức Tấn đến tất cả những bệnh viện trong viện, hỏi thăm xem có bệnh nhân nào tên Lương Tú Trân hay không.
Công việc tìm kiếm của Chu Đức Tấn kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ.
Chiếc xe Wave cũ cũng bắt đầu có dấu hiệu không thể tiếp tục bởi Chu Đức Tấn đã đi trong một khoảng thời gian dài.
Chu Đức Tấn đã cố gọi điện lại cho Đường Mạc Cửu để xin địa chỉ nhưng đạp lại hắn là cái cúp máy lạnh lùng.
Sau bao nhiêu vất vả, Chu Đức Tấn dắt con xe Wave cũ đứng trước cổng một bệnh viện và đây cũng là bệnh viện cuối cùng trong thành phố.
Chu Đức Tấn hiện giờ đã hoàn toàn kiệt sức, hắn lê những bước chân nặng nề vào bên trong.
Dừng lại trước khu tiếp tân, Chu Đức Tấn nặng nhọc hỏi cô y tá đang trực.
– Cô cho tôi hỏi ở đây có bệnh nhân nào tên Lương Tú Trân vừa mới được đưa đến không?
– Phiền anh chờ tôi một lát!
Cô y tá nhanh chóng tìm kiếm thông tin tên bệnh nhân trên chiếc máy tính đối diện.
Khoảng chừng vài phút sau, âm thanh từ tiếng gõ bàn phím dừng lại.
Y tá ngẩng đầu lên nhìn Chu Đức Tấn rồi gật đầu nói.
– Đúng là có một bệnh nhân Lương Tú Trân vừa mới được đưa đến đây.
Cô ấy hiện đang ở phòng hồi sức số 305.
– Cảm ơn cô!
Mất cả một buổi chiều để tìm kiếm cuối cùng cũng đến được bệnh viện nơi Lương Tú Trân nằm.
Chu Đức Tấn vội vàng đi theo hướng dẫn của y tá đến phòng bệnh.
Đứng trước cửa phòng 305, Chu Đức Tấn vừa định bước vào trong thì bị một bàn tay chặn lại.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn bắt gặp Đường Mạc Cửu đang đứng trước mặt mình.
Còn chưa kịp nói lời nào đã bị giáng một cú đấm vào mặt.
Chu Đức Tấn bị đánh bất ngờ không kịp phản kháng, chân không có thế trụ liền ngã xuống dưới đất.
Một cú đấm thôi chưa đủ, Đường Mạc Cửu còn tiếp tục tiến đến đánh liên tiếp vào mặt Chu Đức Tấn.
Ông ta dùng hết sức lực của mình, vừa đánh vừa chửi.
– Thằng khốn! Không phải tao đã nói với mày phải để Tú Trân sống ở Đường gia sao? Tại sao mày lại để Tú Trân đến chỗ mày để rồi cháu tao bị tai nạn? Hả? Mày có biết tại vì mày mà chắt tao mất rồi không?
Mất?
Đứa bé sao?
Chu Đức Tấn sững sờ, toàn thân bất động không phản ứng.
Hắn hoàn toàn không chống đỡ lại những cú đánh trời giáng từ Đường Mạc Cửu.
Trong tâm trí Chu Đức Tấn hiện giờ chỉ nghĩ đến Lương Tú Trân và đứa bé trong bụng.
Đường Mạc Cửu thấy Chu Đức Tấn không phản kháng liền dừng tay lại.
Ông đứng dậy nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, ngữ điệu đầy tức giận nhưng bình tĩnh hơn khi nãy một phần.
– Tôi đã nói rõ ngay từ đầu, cho đến khi cậu đủ khả năng đưa Lương Tú Trân trở về Chu gia giống như trước thì nó phải sống ở Đường gia để chăm sóc cho đứa bé.
Vậy mà tối qua con bé đến tìm cậu, cậu không những không đưa nó về mà còn giữ nó lại.
Nếu như Tú Trân không đến chỗ cậu thì làm sao con bé xảy ra tai nạn? Đứa bé… đứa bé cũng không mất.
Tất cả là lỗi của cậu!
Chu Đức Tấn nằm sõng soài dưới đất với những vết thương trên mặt.
Khoé môi chảy xuống một dòng máu tươi.
Đường Mạc Cửu nói đúng, nếu đêm qua hắn kiên quyết đưa Lương Tú Trân trở về Đường gia thì đâu có xảy ra tai nạn và đứa bé cũng không mất.
Chu Đức Tấn tốn bao nhiêu công sức, cố gắng để Lương Tú Trân chấp nhận để hắn bên cạnh cô và con.
Vậy mà chỉ sau một đêm đứa bé đã mất, đứa con mà hắn mong chờ nhất đã không còn trên đời.
Khoé môi Chu Đức Tấn khẽ cong lên nở một nụ cười chua chát.
Hắn tự trách bản thân đã không thể bảo vệ tốt cho vợ con mình.
Nguyên nhân của toàn bộ chuyện này chính là do hắn mà ra.
Đường Mạc Cửu nhìn Chu Đức Tấn ngồi dưới đất cười như điên như dại liền nghĩ hắn bị điên.
Ngay từ đầu Đường Mạc Cửu đã cảm thấy hoài nghi về Chu Đức Tấn.
Cả ngày hôm qua ông gọi điện cho Lương Tú Trân để kêu cô về, vậy mà cô nhất quyết không nghe máy.
Đường Mạc Cửu đã sớm đoán được Lương Tú Trân đang ở cùng Chu Đức Tấn.
Nhưng nhớ đến giao kèo giữa ông và hắn cùng với thái độ ương bướng của Lương Tú Trân nên ông đành để im không tìm đến nhà.
Cứ nghĩ cháu gái mình sẽ an toàn không ngờ vừa mới rời khỏi Đường gia chưa đầy một ngày đã nhận được tin dữ.
Nơi Lương Tú Trân xảy ra tai nạn lại là con đường ngay dưới căn hộ, chẳng trách sao Đường Mạc Cửu lại đổ hết mọi tội lỗi lên người Chu Đức Tấn.
Đường Mạc Cửu không muốn phí thời gian với Chu Đức Tấn.
Nếu tiếp tục ở đây sẽ khiến Lương Tú Trân chú ý, hiện tại sức khoẻ cô không được tốt.
Ông không muốn cháu gái mình bị ảnh hưởng từ những chuyện bên ngoài liền quay lưng rời đi.
Chu Đức Tấn cố nén cơn đau vịn tay xuống đất ngồi dậy.
Hắn chạy đến chỗ Đường Mạc Cửu cầu xin.
– Ông cho cháu gặp Tú Trân được không? Cháu xin ông, cháu rất muốn được gặp cô ấy lúc này?
– Cậu gặp con bé để tiếp tục làm tổn thương nó hay sao? Đến vợ con mình mà còn không bảo vệ được thì cậu làm được cái gì? Giao kèo giữa chúng ta coi như bỏ, tôi cấm cậu từ nay về sau không được đến tìm cháu tai tôi nữa.
Đường Mạc Cửu vừa dứt lời, Chu Đức Tấn liền quỳ xuống đất cúi gập van nài.
– Cháu biết tội của cháu rất lớn nhưng cháu xin ông hãy cho cháu vào thăm Tú Trân một lần được không? Năm phút thôi, chỉ năm phút thôi cũng được.
– Một phút tôi cũng không cho nói gì đến năm phút.
Tôi cấm cậu không được lại gần Tú Trân thêm một lần nào nữa.
Cậu cũng nên chuẩn bị cho việc ly hôn đi.
– Ông! Cháu xin ông, cháu xin ông đấy! Cháu cần gặp Tú Trân!
Đường Mạc Cửu chẳng để những lời cầu xin của Chu Đức Tấn vào tai.
Ông thẳng thừng hất tay hắn ra khỏi người rồi đưa tay ra hiệu.
Rất nhanh chóng từ phía sau xuất hiện hai người đàn ông trong bộ quần áo vệ sĩ.
Họ tiến đến chỗ Chu Đức Tấn khoá chặt hai tay hắn lại lôi đi.
Chu Đức Tấn ra sức vùng vẫy, hắn không ngừng từ bỏ việc thăm Lương Tú Trân.
– Cháu xin ông! Hãy cho cháu gặp cô ấy một lần thôi.
Xin ông! Làm ơn đi.
Đường Mạc Cửu không hề quan tâm đến những lời này mà nhẫn tâm ra lệnh cho đám vệ sĩ.
– Lôi nó ra khỏi bệnh viện.
Gọi thêm mấy người nữa đến, tuyệt đối không được để nó đến gần phòng bệnh.
– Vâng!
Đám vệ sĩ gật đầu nhanh chóng tuân theo mệnh lệnh.
Chu Đức Tấn không ngừng vùng vẫy, phản kháng nhưng đều trở nên vô ích.
Sức lực của hắn so với đám vệ sĩ kia căn bản không thể đấu lại nổi.
Chu Đức Tấn bị đám vệ sĩ lôi ra bên ngoài bệnh viện.
Chúng thẳng tay đẩy Chu Đức Tấn ngã xuống dưới đất rồi quay trở lại phòng bệnh.
Mỗi lần Chu Đức Tấn định lại gần ngay lập tức bị cản đường khiến hắn không thể đi vào.
Cả một buổi chiều, Chu Đức Tấn đi lại nhiều lần trước cổng bệnh viện.
Nhiều lần Chu Đức Tấn tìm cơ hội đi vào trong nhưng hắn chỉ có thể đến những nơi không có vệ sĩ, còn phòng bệnh của Lương Tú Trân thì không thể bước vào.
Đường Mạc Cửu đã làm đến mức này, chắc chắn ông phải đang rất tức giận với những gì xảy ra với Lương Tú Trân.
Ngồi xuống chiếc ghế đá ngoài bệnh viện, Chu Đức Tấn chỉ biết bất lực nhìn về phía cửa chính.
Hắn muốn vào trong thăm Lương Tú Trân nhưng vệ sĩ quá nhiều khiến hắn không thể đi sâu hơn.
Chu Đức Tấn chờ đợi ngoài bệnh viện cho đến khi trời tối.
Những tên vệ sĩ bắt đầu thay đổi vị trí để rời đi ăn tối.
Chu Đức Tấn nhân lúc bọn chúng không để liền lẻn vào bên trong phòng bệnh.
Bên trong phòng bệnh chỉ có âm thanh từ những thiết bị y tế phát ra.
Lương Tú Trân nằm trên giường bệnh, trên tay vẫn còn đang truyền nước biển.
Chu Đức Tấn nhanh chóng lại gần giường bệnh.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm.
Sau vụ tai nạn, cũng nay Lương Tú Trân không ảnh hưởng đến tính mạng chỉ đáng tiếc đứa bé đã không còn nữa.
Chu Đức Tấn lặng lẽ ngắm nhìn Lương Tú Trân.
Có lẽ cô đã biết chuyện đứa bé không còn nên đôi mắt mới sưng lên như vậy.
Đứa bé không chỉ là con hắn, nó cũng là con cô.
Đứa bé mất thử hỏi một người làm mẹ như cô sao có thể không buồn?
Bỗng.
Lương Tú Trân trở mình tỉnh giấc.
Cô đưa đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh phòng, thu gọn trong tầm mắt cô là hình ảnh Chu Đức Tấn.
Hắn nhìn cô mỉm cười dịu dàng.
– Em tỉnh rồi sao? Có cảm thấy đau chỗ nào không?
Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân không kiểm soát được cảm xúc của bản thân mà bật khóc.
Cô ngồi dậy ôm chầm lấy hắn, nức nở trong lòng hắn.
– Con… con của chúng ta mất rồi! Đứa… đứa bé không còn nữa!
Tiếng khóc của Lương Tú Trân ngày một lớn hơn.
Chu Đức Tấn ôm cô vào lòng nhẹ nhàng vỗ về sau lưng an ủi.
– Không sao đâu, mọi chuyện rồi cũng ổn thổi.
Em đừng khóc nữa!
– Tất cả… tất cả là lỗi tại em! Tại em không cẩn thận mà làm mất con.
Tại… tại em!
– Không phải lỗi tại em, là do anh đã không bảo vệ được em và con.
Đừng tự trách bản thân mình.
Lương Tú Trân khóc trong nghẹn ngào đến nỗi không nói ra thành tiếng.
Tỉnh dậy sau vụ tai nạn, được ông ngoại báo tin đứa bé không thể cứu Lương Tú Trân dường như chết đi sống lại.
Cô đã làm loạn ở bệnh viện cả một buổi chiều rồi tự oán trách bản thân mình.
Bây giờ khi thấy Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân một lần nữa không kìm được nước mắt.
Chu Đức Tấn mong chờ đứa con này đến vậy, hắn thậm chí còn lừa cô mang thai.
Vậy mà cô đã không cẩn thận làm mất con hắn.
Giữa hai người chẳng còn điều ràng buộc, liệu Chu Đức Tấn có thất vọng mà bỏ rơi cô không?
Chu Đức Tấn chậm rãi buông tay khỏi người Lương Tú Trân.
Hắn đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
Hiện giờ người đau khổ nhất là Lương Tú Trân, nếu Chu Đức Tấn cứ mãi bày tỏ sự thất vọng thì Lương Tú Trân cũng chẳng cảm thấy tốt hơn.
Rồi Lương Tú Trân sẽ lại tự trách bản thân mình.
Cố kìm nén đau thương vào trong, Chu Đức Tấn nhẹ nhàng trấn an.
– Em đừng khóc nữa, việc quan trọng bây giờ là nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sau này chúng ta nhất định sẽ có con, đứa bé coi như là không có duyên.
Ngoài mặt Chu Đức Tấn mỉm cười an ủi Lương Tú Trân bằng những lời nhẹ nhàng để cô quên đi nỗi đau hiện tại.
Thế nhưng trong tâm trí hắn bây giờ cũng rất đau đớn và hắn cũng không thể tự chữa lành cho bản thân.
Sự mạnh mẽ hiện tại đơn thuần chỉ là cái vỏ bọc mà thôi.
Lương Tú Trân cúi gằm mặt xuống, sụt sịt vài tiếng.
Cô đã cố giữ bản thân thật bình tĩnh lúc này nhưng không thể nào kìm nén được cảm xúc của chính mình.
Mới đây thôi Lương Tú Trân còn cảm nhận được một sinh linh bé bỏng đang dần lớn lên trong bụng.
Vậy mà bây giờ đứa bé đã không còn nữa.
Làm mẹ nhưng lại không thể bảo vệ được con mình, cô đúng thật là quá vô dụng.
Đưa tay lau nước mắt vẫn còn đọng lại trên má, Lương Tú Trân ngẩng đầu lên đối diện với Chu Đức Tấn, ngữ điệu có phần nghẹn ngào hỏi.
– Bây giờ con không còn nữa, anh có tính đến chuyện ly hôn không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...