Toà chung cư Manor central.
Căn hộ 205.
Như thường lệ, Lưu Tưởng Vân thường ngồi trong căn hộ của mình nhâm nhi tách nóng vào mỗi buổi sáng.
Bà ngồi trên chiếc ghế tựa kế bên cửa sổ lớn ngắm nhìn ngoài thành phố bộn bề.
Nghĩ đến tờ giấy xét nghiệm đưa cho Lương Tú Trân ngày hôm qua, khoé môi Lưu Tưởng Vân khẽ nở một nụ cười đầy thoả mãn.
Nếu như đã không thể khiến cho Chu Đức Tấn tự nguyện ly hôn với Lương Tú Trân thị bà đành phải dùng đến biện pháp mạnh.
Cho dù thế nào bà cũng không bao giờ chấp nhận Lương Tú Trân làm con dâu mình.
Và có lẽ sai lầm lớn nhất của cuộc đời bà là để Chu Đức Tấn tiếp cận Lương Tú Trân.
Ban đầu, Lưu Tưởng Vân chỉ muốn mượn tay Chu Đức Tấn để khiến Lương Tú Trân đau khổ.
Nhưng thật không ngờ đứa con trai yêu quý của bà lại đem lòng yêu con gái kẻ thù.
Bây giờ mối quan hệ giữa hai người họ đã tiến triển, bà không muốn để nó tiếp tục tiếp diễn nên mới nghĩ ra cách làm giả xét nghiệm ADN.
Lưu Tưởng Vân tin Lương Tú Trân sẽ vì tờ giấy xét nghiệm kia mà lặng lẽ chia tay Chu Đức Tấn.
Bỗng.
Âm thanh từ tiếng chuông cửa đột ngột truyền đến chen ngang giây phút thư giãn của Lưu Tưởng Vân.
Lưu Tưởng Vân nhẹ nhàng đặt ly trà xuống rồi nhanh chóng tiến đến phòng khách mở cửa.
Cánh cửa vừa mở, sắc mặt Lưu Tưởng Vân lập tức trở nên khó coi.
Hàng lông mày khẽ trao lại tỏ vẻ không vui, giọng điệu vô cùng cáu gắt.
– Mới sáng sớm mà mày vác mặt đến đây làm gì? Mày có biết là tao đang bận việc hay không?
– Con xin lỗi mẹ! Nhưng vì con có chuyện muốn nói nên mới tới đây.
Có thể cho con vào trong nhà được không?
Mặc dù Lưu Tưởng Vân ghét ra mặt, thậm chí là nói những lời khó nghe nhưng Chu Di Linh vẫn rất coi trọng bà.
Cô lễ phép từ lời nói cho đến hành động.
Mặc dù không muốn xuất hiện trong một buổi sáng tốt lành của mẹ mình nhưng Chu Di Linh có một số việc quan trọng cần phải nói rõ với bà.
Lưu Tưởng Vân thở dài, khoanh tay trước ngực chần chừ suy nghĩ.
Cuối cùng bà ta cũng gật đầu mở cửa cho Chu Di Linh vào trong.
Hai người ngồi xuống chứ ghế sofa trong phòng khách.
Lưu Tưởng Vân không có lấy một lời hỏi han xem con gái của mình đi đường đến đây có mệt không.
Bà ta luôn nhìn Chu Di Linh bằng ánh mắt vô cùng chán ghét thậm chí có phần thù hận.
Lưu Tưởng Vân khoanh tay trước ngực, gắt gỏng.
– Chuyện tao nhờ mày làm đến đâu rồi?
Mặc dù Chu Di Linh đến đây là vì có chuyện quan trọng muốn nói.
Thế nhưng Lưu Tưởng Vân không hề quan tâm, bà ta chỉ quan tâm đến những việc đã nhờ Chu Di Linh làm mà thôi.
Sau khi đưa tờ giấy xét nghiệm ADN giả cho Lương Tú Trân, Lưu Tưởng Vân đoán chắc Lương Tú Trân sẽ nghi ngờ nên sau buổi gặp mặt đó bà ta vẫn luôn âm thầm theo dõi Lương Tú Trân.
Để che giấu bí mật tốt hơn, Lưu Tưởng Vân đã chủ động tìm đến Chu Di Linh để ép cô giúp bà ta làm giả kết quả xét nghiệm nếu lương Tú Trâm có âm thầm xét nghiệm lại ADN của Lương Hữu và Chu Đức Tấn.
Dù sao có một đứa con gái làm y tá trưởng trong bệnh viện thành phố cũng không phải quá vô dụng.
Đối diện với Lưu Tưởng Vân, Chu Di Linh chỉ dám cúi đầu khẽ nói.
– Mẹ yên tâm! Nếu như Tú Trân có đến bệnh viện làm xét nghiệm lại còn sẽ báo với mẹ.
– Mày không cần phải báo với tao! Mày chỉ cần làm giả kết quả đó là được.
Chu Di Linh đáp lại Lưu Tưởng Vân bằng một sự im lặng đến lạ lùng.
Cô không gật đầu đồng ý giúp bà ta cũng chẳng lắc đầu phản đối.
Tất cả những gì cô làm là ngồi im giống như một bức tượng vô hồn.
Sự xuất hiện của Chu Di Linh vốn đã khiến Lưu Tưởng Vân cảm thấy không thoải mái.
Bây giờ Chu Di Linh lại đột nhiên im lặng làm cho Lưu Tưởng Vân thêm tức tối.
Bà ta khoang tay trước ngực, cằn nhằn.
– Chuyện tao nhờ mày cứ làm tốt là được.
Bây giờ thì nói đi, mày đến đây tìm tao có chuyện gì?
Sau một hồi vòng voa cuối cùng Lưu Tưởng Vân cũng đi vào vấn đề chính.
Chu Di Linh đột nhiên ngẩng đầu lên đối diện với Lưu Tưởng Vân.
Trông cô bây giờ tự tin hơn hẳn không còn dáng vẻ yếu đuối, rụt rè như khi nãy.
Cô hít một hơi thật sâu, không quá dài dòng mà trực tiếp nói thẳng.
– Bây giờ thì con đã biết vì sao mẹ lại ghét con đến vậy rồi.
– Mày… mày nói vậy là sao? Tao không hiểu!
– Có phải con là kết quả của một người đàn ông đã từng cưỡng bức mẹ đúng không?
Chu Di Linh vừa dứt lời, Lưu Tưởng Vân đột nhiên lặng người đi.
Bà ta quay mặt sang hướng khác không dám nhìn thẳng vào Chu Di Linh.
Ngay cả thái độ cũng chẳng còn vẻ chán ghét hay tức giận đối với Chu Di Linh.
Sắc mặt Lưu Tưởng Vân tối sầm lại, trong đầu những mảnh ký ức vụn vỡ về quá khứ đau thương dần xuất hiện.
Hơn 20 năm qua, Lưu Tưởng Vân đã cố gắng quên đi vậy mà bây giờ lại phải nhớ về.
Bầu không gian tĩnh lặng bao trùm lấy hai người.
Chu Di Linh hiểu Lưu Tưởng Vân đang cố gắng trốn tránh quá khứ nên mới chọn cách im lặng.
Còn cô thì không như vậy, giọng nói có chút nghẹn ngào vang lên.
– Hơn 20 năm trước, mẹ và Lương Hữu đã từng yêu nhau.
Hai người chuẩn bị đám cưới thì mẹ biến mất một thời gian.
Khoảng thời gian mẹ mất tích đó cũng chính là lúc mẹ gặp phải biến cố.
Có phải mẹ của Lương Hữu đã thuê người cưỡng bức mẹ?
Lưu Tưởng Vân lập tức ngẩng đầu lên nhìn Chu Di Linh.
Bà tròn mắt ngạc nhiên, ngập ngừng hỏi.
– Sao… sao mày biết chuyện này?
– Con không chỉ biết chuyện đó mà còn biết việc sau khi bị cưỡng bức mẹ đã cố gắng tìm đến Lương Hữu để cầu cứu.
Nhưng lại nhận được tin ông ta chuẩn bị cưới một tiểu thư con nhà giàu cũng là mẹ của Lương Tú Trân hiện tại.
Mẹ hận ông ta bỏ rơi mẹ theo người phụ nữ khác, hận Lương gia đã phá hỏng cuộc đời của mẹ nên mẹ mới tìm cách trả thù đúng không?
Một lần nữa Lưu Tưởng Vân chọn cách im lặng thay vì đối diện với sự thật mà Chu Di Linh nói.
Bà ta cúi gầm mặt xuống, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt.
Cho dù là ngồi đối diện cũng chẳng thể thấy được bà ta đang cảm thấy ra sao.
Từ khi còn là một đứa trẻ, Chu Di Linh vẫn luôn thắc mắc vì sao Lưu Tưởng Vân lại có sự phân biệt đối xử giữa hai chị em cô như vậy.
Rõ ràng đều là con của mẹ thế nhưng Chu Đức Tấn lúc nào cũng nhận được sự yêu thương, những lời nói đầy tình cảm của Lưu Tưởng Vân.
Còn cô ngoài những trận đòn roi, chửi mắng thì chẳng có gì.
Mỗi lần nhìn Lưu Tưởng Vân ôm Chu Đức Tấn vào lòng, Chu Di Linh cảm thấy ghen tị vô cùng.
Cô thị ao ước một lần được mẹ yêu thương bằng một nửa sự yêu thương mà bà dành cho Chu Đức Tuấn thôi cũng đã mãn nguyện.
Thế nhưng mong ước đó mãi mãi không bao giờ trở thành hiện thực.
Nó là một ước mơ xa vời thực tế và có lẽ cả cuộc đời cô sẽ không bao giờ nhận được tình yêu thương từ bà.
Mấy ngày trước, Lưu Tưởng Vân đến bệnh viện tìm Chu Di Linh.
Bà ta nhỏ cô một việc, Nếu thấy Lương Tú Trân đến bệnh viện làm xét nghiệm ADN của Lương Hữu và Chu Đức Tấn thì cô phải tìm cách làm giả kết quả.
Ban đầu Chu Di Linh không hiểu mục đích của Lưu Tưởng Vân là gì.
Cho đến khi cô vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Lương Tú Trân và Lương Hữu trong phòng bệnh.
Biết được trước kia Lương Hữu và Lưu Tưởng Vân đã từng có khoảng thời gian bên nhau.
Chu Di Linh quyết định đi tìm hiểu quá khứ của bà và cũng như cho bản thân một lý do vì sao mẹ ruột lại ghét mình đến vậy.
Hơn 20 năm trước, Lương Hữu và Lưu Tưởng Vân có mối quan hệ tình cảm tưởng chừng như sẽ dẫn đến hôn nhân.
Thế nhưng mối tình này lại không được Nhược Hà – mẹ của Lương Hữu chấp nhận.
Ngoài mặt bà ta vẫn cười nói vui vẻ nhưng sau lưng đã âm thầm hãm hại Lưu Tưởng Vân.
Nhục Hà đã thuê người cưỡng bức Lưu Tưởng Vân, khiến Lưu Tưởng Vân hiểu nhầm Lương Hữu đã yêu một cô gái khác mà bỏ rơi Lưu Tưởng Vân.
Một người con gái bị ruồng bỏ hơn nữa lại đánh mất thứ quan trọng nhất của đời con gái.
Lưu Tưởng vẫn ôm hận với Lương gia nên mới tìm cách trả thù.
Còn Chu Di Linh chính là kết quả của cuộc cưỡng bức đó.
Sau này Lưu Tưởng Vân gặp được Chu Hạo cũng chính là bố ruột của Chu Đức Tấn.
Ông ta cảm thông cho bà rồi cưới bà về làm vợ, cuộc sống cũng bước sang một trang mới.
Thế nhưng chưa bao giờ Lưu Tưởng Vân ngừng suy nghĩ về việc báo thù.
Vậy cho nên bà ta chỉ chờ đến khi thấy cơ thích hợp để thực hiện kế hoạch.
Lưu Tưởng Vân đưa tay lau nước mắt lăn dài trên má.
Bà nhìn Chu Di Linh bằng đôi mắt đỏ hoe đầy giận dữ.
– Bây giờ mày đã biết được quá khứ của tao.
Biết được vì sao tao hận mày đến như vậy rồi thì mày định làm gì?
Trước thái độ đầy thách thức của Lưu Tưởng Vân, Chu Di Linh mỉm cười điềm tĩnh đáp lại.
– Con chỉ muốn mẹ dừng việc trả thù lại thôi.
Mẹ đừng để mọi thứ đi quá xa đến lúc không thể dừng lại được.
Chuyện của mẹ còn đã kể lại cho Lương Hữu biết.
Ông ta nói rằng năm đó đã tưởng mẹ đi theo một người đàn ông khác nên mới chấp nhận kết hôn với mẹ của Lương Tú Trân.
Lương Hữu chưa từng bỏ rơi mẹ một mình thậm chí ông ta còn không biết việc mẹ bị cưỡng bức.
– Mày… mày nói thật sao? Lương Hữu không hề biết chuyện gì?
Chu Di Linh gật đầu đáp lại.
Lưu Tưởng Vân như chết đứng, hóa ra bấy lâu nay bà ta vẫn luôn hiểu nhầm Lương Hữu.
Nghĩ rằng ông ta không yêu bà thật lòng rồi bỏ rơi bà theo một cô tiểu thư khác.
Nhưng không ngờ toàn bộ mọi chuyện lại làm trong kế hoạch của Nhược Hà.
Bỗng nhiên, Lưu Tưởng Vân cười như điên như dại.
Bà ta không nghĩ bản thân đã bị lừa hơn 20 năm mà không hề hay biết.
Đúng thực sự là ngu ngốc!
Chu Di Linh nhìn mẹ mình trong tình trạng này mà không biết an ủi thế nào.
Cho dù là trước kia hay bây giờ, Chu Di Linh chưa bao giờ oán trách bà vì đã không yêu thương cô.
Bởi cô luôn cho rằng bản thân may mắn vì nếu như Lưu Tưởng Vân căm hận cô thì bà đã bỏ cô ngay từ khi còn trong bụng.
Ít nhất thì Lưu Tưởng Vân vẫn sinh cô ra và nuôi lớn cô cho đến tận bây giờ.
Suy cho cùng tất cả mọi người đều là nạn nhân.
Họ làm tổn thương nhau nhưng rồi Người tổn thương nhất lại chính là bản thân họ.
Không gian trong phòng bỗng nhiên lắng xuống một cách lạ lùng.
Ngoài âm thanh tích tắc của chiếc đồng hồ treo trên tường thì có cả tiếng Khóc thê lương của Lưu Tưởng Vân.
Có lẽ đó chính là những giọt nước mắt mà Lưu Tưởng Vân khóc cho số phận bạc bẽo của chính mình.
Thời gian cứ như vậy mà trôi đi.
Chu Di Linh kiên nhẫn ngồi chờ đợi đến khi Lưu Tưởng Vân thực sự bình tĩnh.
Lưu Tưởng Vân ngưng khóc, Chu Di Linh liền đặt lên trên bàn trước mặt bà một tờ giấy.
Cô điềm tĩnh nói.
– Con biết trong quá khứ mẹ đã phải chịu nhiều đau đớn nhưng mẹ không thể biến nỗi đau của mình trở thành sự ám ảnh của người khác.
Suốt mấy năm qua Đức Tuấn đã vì mẹ mà phải gánh những tội lỗi mà nó không làm.
Nếu như mẹ thực sự thương Đức Tuấn thì con xin mẹ hãy làm điều gì đó để nó không còn cảm thấy tội lỗi vì sai lầm của chính mẹ.
Trong khoảng thời gian vừa qua, Chu Di Linh luôn là người bên cạnh Chu Đức Tấn nên cô hiểu rất rõ em trai mình.
Tình yêu mà Chu Đức Tấn dành cho Lương Tú Trân là thật, Chu Di Linh có thể dễ dàng nhận ra.
Những lần Chu Đức Tấn nhờ cô giả vờ đóng kịch trước mặt Lương Tú Trân, Chu Di Linh thấy được nỗi thống khổ trong mắt Chu Đức Tấn.
Vì sự hận thù của Lưu Tưởng Vân đã có quá nhiều người chịu đau khổ trong chuyện này rồi.
Bây giờ cô chỉ muốn bà ta phải làm điều gì đó để sửa sai.
Lưu Tưởng Vân nhìn tờ giấy xét nghiệm trên bàn.
Dòng chữ “Cố Huyền Thanh” thu gọn trong tầm mắt.
Bà ta lặng lẽ cầm tờ giấy đó lên rồi không nói thêm một lời nào.
Lưu Tưởng Vân biết đã đến lúc phải trả giá cho tội lỗi mà bản thân gây ra.
Thấy Lưu Tưởng Vân cầm tờ giấy trẻn tay mà không một lời oán trách.
Chu Di Linh khẽ mỉm cười mãn nguyện.
Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói.
– Con hy vọng mẹ sẽ không đi sai đường thêm một lần nào nữa.
Mọi chuyện tốt nhất nên kết thúc ở đây thôi.
Hôm nay con đã phá hỏng một ngày đẹp của mẹ rồi, con xin lỗi.
Chu Di Linh đứng dậy cúi đầu chào bà đầy kính cẩn rồi quay lưng rời đi.
Cô biết sự hiện diện của cô trong căn nhà này khiến Lưu Tưởng Vân không hài lòng.
Bây giờ đã biết được lý do vì sao bà ghét cô đến vậy, trong lòng cô cũng không còn quá nặng nề băn khoăn.
Ước muốn nhỏ nhoi được một lần được tình yêu thương từ mẹ có lẽ là ước muốn mãi mãi không thể hiện thực.
Chu Di Linh sụt sịt vài tiếng nhưng rồi cố hết một hơi thật sâu lấy tinh thần.
Cô tự an ủi bản thân rằng mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.
Đôi chân bước ra đến cửa, bàn tay đã cảm nhận được sự lạnh lẽo từ tay nắm cửa nhưng rồi đột ngột dừng lại.
Bên tai Chu Di Linh chuyển đến giọng nói của Lưu Tưởng Vân.
Lần này không phải là sự quát tháo hay chửi mắng mà là một chất giọng vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp.
– Con có giận mẹ vì những điều mẹ đã làm hay không?
Chu Di Linh quay người lại đối diện với Lưu Tưởng Vân.
Đôi mắt cô đỏ hoe, ươn ướt.
Giọng nói cũng lạc hẳn đi.
– Con chưa bao giờ giận mẹ điều gì hết.
Còn chỉ sợ mẹ giận mà bỏ rơi con thôi.
– Lại đây!
Lưu Tưởng Vân đột nhiên ra hiệu cho Chu Di Linh lại gần.
Dù không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cô vẫn làm theo lời bà nói.
Chu Di Linh vốn định ngồi ở hàng ghế đối diện thế nhưng Lưu Tưởng Vân nhẹ nhàng vỗ tay vào chiếc ghế bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên Lưu Tưởng Vân cho Chu Di Linh gần bà đến vậy.
Ngồi cuống kế bên, Chu Di Linh lên tiếng.
– Mẹ còn điều gì muốn nói với con?
Lưu Tưởng Vân mỉm cười nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm của cô rồi ân cần nắm lấy bàn tay nhỏ bé.
Hành động của bà khiến Chu Di Linh vô cùng ngạc nhiên, cô hỏi.
– Mẹ! Sao mẹ lại…
– Sau này nhớ phải thường xuyên đến trại thăm mẹ nếu không mẹ sẽ giận đấy!
Một câu nói lấp lửng nhưng đủ để Chu Di Linh hiểu ý nghĩa của nó.
Cô chủ động ôm chồm lấy mẹ, không kìm được nước mắt mà bật khóc như một đứa trẻ.
Cuối cùng thì sau hơn 20 năm cô cũng đã nhận được tình yêu thương từ mẹ.
Niềm ao ước tưởng rằng mãi mãi không thành hiện thực nay lại diễn ra trước mắt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...