Phía Sau Một Cô Gái

5. Phong đi rồi, Tú Anh một mình ngồi lại quán bia trên hè phố, môi đùa nghịch cùng những viên bọt bia li ti và đắng nghét. Vô số bong bóng cảm xúc trôi dạt trong lòng cô. Luôn biết tâm tính mình là một mớ rối mù, chẳng bao giờ rành mạch được bản thân đang vui hay buồn, yêu hay ghét, nhưng cô chưa từng vì thế mà khó chịu. Những tâm tình mập mờ ở đời thật khi rót vào câu chữ khiến chất văn của cô thêm mộng mị, thêm huyền ảo, thêm ăn khách. Nhưng lần này, cô muốn cảm nhận một thứ rõ ràng hơn…
Khi nhìn tấm lưng Phong quay đi và khuất dần trong không khí, cái cảm giác đằng đẵng xưa cũ bỗng nhiên dập dềnh khắp tâm can cô. Y hệt một chiều mưa năm nào, khi anh đã ra trường, cô đứng một mình trên lan can ngắm sân trường mênh mông vắng lặng, nhập nhòa trong màn mưa. Y hệt một buổi ra chơi đầy nắng, cô cố tình bước qua bước lại khoảng sân mà anh từng cùng bạn bè tụ tập đá cầu. Y hệt một trưa trên đường, cô vắt hơi chạy theo một hình ảnh nhang nhác anh, để cuối cùng nhận ra mình đã đuổi bắt một ảo ảnh.

Tú Anh mê Phong, yêu thích trộn lẫn ngưỡng mộ, ngay từ những ngày đầu trung học. Anh là hoàng tử của rất nhiều tâm hồn thiếu nữ mỏng manh. Học giỏi nhất trường, dáng dấp công tử hiền lành, anh khiến đám con gái nháo nhác. Những yêu thích đầu đời xoay chuyển bản chất của một cô gái. Mạnh mẽ và sống động, nhưng Tú Anh chưa bao giờ gom góp đủ bạo dạn để gửi một lá tình thư bí mật. Cô chỉ ôm ấp những tơ tình mảnh dẻ, e thẹn nép vào một góc khuất ngắm anh. Phải đến ngày anh tốt nghiệp, cô mới đỏ mặt chạy ào đến tặng anh một hộp đầy hạc giấy, cùng email của mình bên trong. Anh nhận. Nhưng hộp mail của cô chưa từng đón nhận dù chỉ một dòng cụt lủn từ anh.
Suốt những năm tháng không nhìn thấy Phong, nhiều câu chuyện đã đến và đi trong cuộc sống Tú Anh. Ảnh hưởng nhỏ. Tác động li ti. Nhưng tích tụ lại, cộng gộp lại, tất cả những câu chuyện ấy đã từ tốn uốn nắn khí chất lạ kỳ của cô thành độc đáo. Khi thông minh, lúc ngờ nghệch. Khi ranh mãnh, lúc sáng trong. Khi lãng mạn, lúc khô cằn.
Suốt những năm tháng không nhìn thấy Phong, Tú Anh vẫn hay dáo dác tìm bóng anh, trên phố, trong nhà sách, giữa một đám kẹt xe… Khi cuộc sống ngỡ như đã cắt đứt mạch tương tác của cô với anh, thì một buổi trưa đầu xuân trải đều những làn nắng ỏn ẻn, cô vô tình nhìn thấy anh. Chẳng hiểu cơn can đảm đột nhiên nảy nở to tướng, hay vì những nhớ mong không rõ đầu đuôi chắt chiu quá lâu đã đẩy cô đến trước mặt anh.
Gặp lại người mình từng dành trọn cho trái tim mộng mơ, thơ trẻ, Tú Anh vui sướng dồn tận lực sáng tạo, dốc trọn chất tinh quái để thiết kế những trò chơi thú vị. Nhất là khi cô biết cuộc chơi sẽ sớm chấm dứt, vì cô sắp lên đường đi học xa. Trong đầu cô luôn lẩm nhẩm câu nói “Này anh, yêu em cho thật nồng nàn vào. Để sau này chia tay còn có cái mà nhớ”, nhưng cô lại chưa từng muốn nói. Chẳng hiểu vì đâu.

Tú Anh chán ghét nhìn ly bia vàng óng đã sạch hết bọt, rồi dợm đứng dậy đi về, nhưng chẳng hiểu sao thân mình cứ dính chặt vào ghế. Cô đành ngồi lại ngắm phố xá lung linh trong đêm, lòng lén lút một chút đắng. Có lúc cô thất vọng vì Phong đã nhận ra cô trong một tình cảnh rất khác – bầy hầy và phá hoại, chẳng vương vấn chút nào hình ảnh cô gái bẽn lẽn, ửng mặt làm quen anh. Rồi một giây sau, cô oán trách bản thân tự dưng lại mụ mị vì một kẻ thất bại. Rồi cô nhiếc móc mình tại sao cứ phải bới ra những cái xấu trong anh để chèn ép những tơ tình vẫn còn phất phơ. Rồi cô lại thanh minh rằng anh đã không còn đủ tiêu chuẩn để cô mang tiếng xấu là đi cướp người yêu kẻ khác. Rồi cô mỉa mai mình đang đi mót hạnh phúc của người khác. Rồi…
- Ngay từ khi em xuất hiện, anh luôn cảm nhận được một cái gì đấy rất thầm lặng, rất da diết. Vì đâu em lại tìm đến anh? – Phong đột nhiên ngồi xuống trước mặt Tú Anh.

Cô chẳng thèm ngước nhìn anh, miệng hé cười, rồi đột nhiên cô òa khóc nức nở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui