5. Thấm thoát chúng tôi đã ở Hà Nội gần tám tháng. Một buổi chiều, cậu chủ đi làm về sớm, mua cho tôi hai con chuột bông. Vân vê hai cục bông tròn ủm đó dưới những cái vuốt nhọn, tôi thấy thật mỉa mai. Chuột bông cho tôi, đâu khác gì chuyện cô nàng kỳ lạ ngày xưa mua tôi cho cậu chủ ngụ ý - “Cậu chẳng qua chỉ là một “con mèo” làm vui”.
Sau bữa tối, cậu mở toan cửa sổ đón những cơn gió đêm Hè hiếm hoi, rồi thắp nến ngồi bên bậu ban công. Đôi mắt cậu màu nâu vàng như mật ong cháy sậm hơn trong bóng tối, đan chằng chịt những xúc cảm. Mái tóc nâu khô cứng, sống mũi cao, đôi môi đỏ chót, làn da trắng bóc lốm đốm tàn nhang… Thân thể cậu nhấn sâu trong một sự tĩnh lặng gai người. Cậu nói bang quơ với không khí, chẳng biết đang hỏi hay đang than vãn: “Phải chăng vì không cần một lý do để yêu, nên cũng chẳng cần một lý do để chia tay…”
Tôi chẳng biết nên cảm thông hay trách mắng. Thời gian đã tốn hàng đụn, vậy mà cậu vẫn không thấu được nguyên cớ biến mất biến mất của cô nàng kỳ lạ. Trong trò chơi của hai người, chỉ có cậu cần cô ấy, không thể có điều ngược lại. Nếu cậu không huỵch toẹt lý do mình không buông cô ra, có thể mọi chuyện đã xuôi đi trong tươi sáng. Cậu phản kháng, cậu bắt đầu biết mình muốn gì, nghĩa là cậu nguy hiểm. Cô nàng đam mê sự hoàn mỹ ấy đâu dại dột đùa với lửa, khi biết cuối cùng bản thân sẽ bị phỏng?
Đang bận rộn với những ý nghĩ, bỗng tôi nhìn lên, thấy ánh mắt cậu dán vào mình đầy kỳ quái. Thấp thoáng cay độc. Thấp thoáng thân ái. Rồi cậu thở dài, nhấc bổng tôi đặt vào lòng mình. Cậu nói với tôi bằng giọng của những kẻ đưa tiễn nhau ngoài sân ga: “Cà phê, mèo cưng của ta…” Trước khi tôi kịp nghĩ quá nhiều, những cái ve vuốt nhẹ nhàng của cậu đã dỗ tôi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tôi thức giấc vì cảm giác đung đưa. Sau vài cái chợp mắt, tôi nhận ra mình đang nằm trong lồng cùng hai con chuột bông, được cậu chủ xách đi trên phố. Nghe tôi meo khẽ một tiếng, cậu dừng lại một nhịp chân, rồi chầm chập đi tiếp. Bên ngoài cánh cửa lồng bé tẹo, phố xá mơ mơ ảo ảo trong màn sương mỏng, chỉ có vài con nắng dũng cảm lấm lét treo thân trên mặt đất.
Cậu chủ dừng lại vài phút trước một căn nhà nhỏ xây theo kiểu Pháp, rồi đưa tôi trở về nhà. Rồi chúng tôi lại đi đến căn nhà nhỏ kiểu Pháp, chỉ cách nhà chúng tôi ba con phố. Cùng một chặng đường, nhưng cậu tới lui những bốn lần. Râu tôi rung nhẹ trong cơn dò đoán ý đồ của cậu chủ: Cậu đang phân vân một chuyện gì, hay cậu đang tập cho tôi thuộc đoạn đường?
Trước căn nhà nhở kiểu Pháp, cậu kẹp một mẩu giấy vào khe cửa lồng, rồi ghé sát mặt nhìn tôi âu yếm: “ Cà Phê, hãy nhớ ta mới là chủ của mi.” Cậu đặt chiếc lồng xuống đất, bấm chuông cửa và đi thẳng. Lặng đơ mất mấy giây, tôi mới meo lên những tràng thảm thiết. Nhưng cậu không quay lại nhìn tôi thêm một lần.
Khi bóng cậu đã khuất sau những dãy nhà, cánh cửa mở ra. Chân lông khắp người tôi rợn lên, con ngươi mở trừng tưởng sắp bung khỏi tròng mắt, khi nhìn thấy dung nhan kỳ bí tựa chiếc hộp đóng kín của cô nàng kỳ lạ ghé sát vào ô cửa lồng. Còn cô vừa trông thấy tôi, sắc da vốn rất trắng của cô biến nhanh thành một màu nhợt nhạt đều đặn. Đọc xong mẩu giấy, lồng ngực cô bất động, trong nhiều giây, không khí chẳng lưu chuyển vào được thân người.
Sau khi được đem vào nhà, tôi tìm đọc trộm mẩu giấy của cậu chủ: “Đã đến lúc anh trả Cà Phê lại cho em. Nhưng nếu em không muốn giữ nó, hãy gọi cho anh, số 09…”n
Và như vậy, sau ba năm, hiệp hai của trò chơi lại bắt đầu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...