Phía Sau Mặt Nạ Của Một Con Quỷ

Ông Nguyễn Mạnh Trung vừa đi công tác về...
Cạch...
- Aha, ba về rồi, này nhé, con đậu rồi đó, mà còn hơn người ta một bậc nữa cơ đấy.
- Hả, hôm nay con hơn người ta rồi hả!!! - Ông vui mừng ông lấy con gái.
- Tất nhiên, vị thứ 29/30 đấy!!
- Tại sao con cứ làm ba thất vọng trong khi con thi cấp cao thì đậu mà cấp thấp thì dở tệ thế hả con. *gương mặt thất vọng não nề của ông lại hiện lên*

- Là bởi vì con thích thế, mà do hôm đó bút của con bị hết mực đấy chứ. Mà bao giờ thì con có thể xem bí mật đó vậy??
- Sớm thôi, còn bây giờ ba phải đi nghỉ đã, ba mệt quá rồi.
- Không, con muốn xem bây giờ cơ. Huhu, không chịu đâu.
Nhi nũng nịu với ba cô, gương mặt ấy có nét dễ thương, lại bướng bỉnh và quyết tâm. Mạnh Trung ôm con gái lên, vừa dỗ cho cô nín vừa chọc cô...
Tiếng cười nói vang vang trong ngôi nhà nhỏ ấy. Ông muốn được như thế này mãi, đó là một ước muốn khó có thể nào thực hiện...

Ngày ấy sẽ đến và sắp đến... Ngày mà căn nhà này sẽ không còn tiếng cười của cô và ông nữa cái tiếng cười hòa lại với nhau. Nghĩ đến mà đau đớn....
- Đến lúc con phải biết bí mật. Ngồi yên đó nhé.
Ông chỉ chỗ cho cô ngồi, đó là chiếc ghế của cô ở phòng khách. Mạnh Trung ngồi xuống ghế của mình, chạm tay vào cái hộp ngọc để giữa bàn khách.
- Con tưởng mọi người không được chạm vào nó chứ...Áaaaaaaaaaaaaaaaa
Phịch... Cô và ông vừa rơi xuống một cái hố và bây giờ đang ngồi yên vị trong một nơi đầy ánh sáng và sự nghiêm nghị...
- Tại sao chúng ta lại rơi như thế chứ. Mà đây là một phòng họp à, sao nó rộng quá vậy ba.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận