Cô được đưa đến bệnh viện và được cấp cứu ngay lập tức. Rất may mắn, tim của cô bị lệch bên trái 1cm nên viên đạn không làm tổn thương tim của cô. Thế nhưng cô lại không thể cử động được nữa, không thể cười nói vui vẻ hay thậm chí là mở mắt. Cô chỉ có thể thở bằng bình ô-xi, các chất được truyền vào người cô hàng ngày. Tử Quyên ngày nào cũng lên phòng của cô để chăm sóc cây hoặc đặt thêm một chậu cây vào cửa sổ. Cô thường bảo với Tử Quyên rằng: "Em thích cây xương rồng vì chúng có thể mọc ở bất nơi nào, chúng có thể mọc một mình... mọc một mình, nó có chết cũng chẳng có ai quan tâm đâu, nhỉ!" Tử Quyên chỉ cười và vuốt nhẹ lên tóc cô. Giờ này cô chỉ nằm ở đây, không thể đưa ra lời khuyên cho Tử Quyên nữa, cô có thể chết bất cứ lúc nào, không ai có thể lường trước điều đó.
2 năm trôi qua...
Tử Quyên và Henry đã kết hôn và Tử Quyên đang mang thai. Tuổi 18 đẹp đẽ của cô là không có, cô vẫn chỉ nằm trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền, thở bằng ô-xi, các chất vẫn được truyền vào người cô và cô không thể nói cười. Các công ty và những gì thuộc về cô được Henry và Tử Quyên quản lí. Chức Queen vẫn chưa có ai đụng đến. Giới báo chí vẫn săn tin hàng ngày nhưng chỉ nhận được một câu nói từ Henry: "Chưa phải là lúc để Queen trở lại." Công ty thuộc tổ chức Prince vẫn đang lớn mạnh nhưng không bằng tổ chức Beast Mask. Từ nhỏ đến tận bây giờ Mạnh đã làm tất cả mọi thứ để hơn cô nhưng mọi thứ đó là vô dụng, dù anh có dồn ép bao nhiêu sức lực đi chăng nữa vẫn mãi mãi là kẻ đứng vị trí thấp hơn cô. Tình yêu đối với cô vẫn như lửa đốt trong trái tim của Mạnh nhưng lí trí lại đi ở phía ngược lại. Thật khó xử đối với những tình thế như vậy. Từ 2 năm trước khi kết thúc trận chiến, anh đã quyết tâm sẽ không về Việt Nam để gặp lại người con gái ấy thêm một lần nữa. Từ 2 năm trước, gia đình hai phía hối thúc nên có vẻ Mạnh đã đồng ý với việc lấy Ngọc Diệp làm vợ. Anh gia hạn trong 4 năm sau - khi anh 20 tuổi, nếu anh không thể quên cô, anh sẽ lấy Ngọc Diệp
Tại công ty Prince ở Mỹ...
Mạnh đã kí xong hợp đồng làm việc với một công ty lớn, anh dựa lưng vào ghế thiếp đi một lúc. "Cốc...cốc...", nghe thấy tiếng gõ cửa, Mạnh sực tỉnh giấc, anh dụi mắt và ra mở cửa.
- Please sign in and receive this gift. (Làm ơn kí vào đây và nhận món quà này.)
Một người đàn ông chìa bưu phẩm và một cây bút về anh. Mạnh kí vào và nhận gói quà từ tay người đàn ông ấy rồi đem vào phòng xem. Mạnh bóc gói giấy ra, mở chiếc thiệp và đọc một tờ giấy: "Mạnh, chị là Tử Quyên, chắc hẳn em cũng biết điều đó. Nếu em còn tình cảm với Nhi thì hãy về đây và gặp nó lần cuối. Bác sĩ dự đoán trong phòng 24 tiếng nữa nó sẽ chết. Quyết định là của em, chị không ép buộc em phải làm như thế. Quyển sổ màu đen mà em thấy là nhật kí của Nhi, nếu muốn em có thể mở ra và xem, mật khẩu là thứ mà Nhi thích nhất." Mạnh sững sờ, suốt bấy lâu nay anh cứ nghĩ là cô còn sống khỏe mạnh, giờ mới biết đó là lí do cô không quay lại chiếc ghế Nữ hoàng đó nữa. Anh nữa muốn về gặp cô, nữa muốn ở lại để quên đi cô. Anh lấy quyển nhật kí của cô và ghi ngay mật khẩu vào đó, anh biết chắn chắc thứ cô thích nhất là kem. Mật khẩu đó là chính xác. Quyển nhật kí mở ra, từng nét chữ là từng cảm xúc riêng, nghệch ngoạc có, nắn nót có,... từng con chữ như đâm xuyên qua mắt anh: "Mạnh bị mất trí nhớ.... Tôi yêu Mạnh thật sự... Đó là bản sao của tôi... Tôi sẽ giữ lời hứa rời xa Mạnh... Tôi không thể giải thích... Không ai đủ khả năng để bước vào thế giới của tôi..." Tình cảm lấn át lí trí, anh vội đặt vé máy bay để về Việt Nam.
30 phút sau Mạnh có mặt tại sân bay, giới truyền thông vây kín lấy anh để hỏi về chuyện của Queen, anh không trả lời, chỉ đi thẳng lên máy bay.
15 tiếng đồng hồ để bay từ Mỹ về Việt Nam là 15 tiếng đồng hồ dài nhất cuộc đời Mạnh, là 15 tiếng đồng hồ để suy nghĩ, để mặc cho lương tâm cắn rứt và trái tim nhói lên từng hồi.
Vừa bước xuống sân bay anh đã vội lên xe của mình đã đợi sẵn ở đó và đi thẳng tới nhà cô. Anh vội lao lên phòng của cô, cô chỉ nằm đó, không tránh xa hay lại gần anh, không nói một lời nào, không cười cũng không quay đi. Bác sĩ đã tháo tất cả các dây truyền chất vào người cô, tháo cả bình ô-xi. Anh ngồi xuống chiếc ghế gần đó, áp tai mình lên má của cô, làn da mịn màng trắng như sữa tỏa hơi ấm vào tay anh. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi cong vút quyến rũ. Bờ môi đỏ mọng, nhỏ xinh không cười. Ngay cả trong lúc như thế này cô vẫn đẹp. Nhịp tim đập chậm, chậm, thoáng đứt quãng.
- Tại sao lúc đó cậu không giải thích với tôi chứ? Nếu giải thích, mọi việc đã không đến nước này đâu, thấy chưa. - Anh la lên như trách mắng cô - Tại sao cậu lại làm vậy chứ hả, cậu được gì từ việc này. Tại sao cậu lại hơn tôi ở tất cả cơ chứ. Tại sao tôi lại là kẻ thua cuộc. Mở mắt ra nhìn tôi này, cậu mở mắt ra đi. - Anh hạ giọng xuống thấp - Mở mắt ra đi, xin đừng rời bỏ tôi thêm một lần nữa.
Giọt nước mắt lăn dài trên tay cô. Tay cô vẫn lạnh đến đáng sợ, Mạnh áp tay cô lên má anh. Tay cô vẫn lạnh cóng, những giọt nước mắt vẫn lăn xuống, ướt đẫm. Chợt anh nhớ ra câu chuyện mà cô đã kể, lời hứa mà cô đã hứa. Đúng, nụ hôn đầu là giành cho anh. Anh bước lại gần cô, hơi thở ấm áp càng gần cô hơn. Môi chạm môi... Tít... tít... tít... tít... Tim cô... ngừng đập... giọt nước mắt... lăn xuống... từ mắt anh...
"Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua và một bà hoàng hậu đã lớn tuổi mà vẫn chưa có con. Thế rồi, bà hoàng hậu cũng hạ sinh được một cô công chúa xinh đẹp nhưng lại phải gánh chịu một lời tiên tri: "Nếu cô được sinh ra và được bảo vệ toàn vẹn thì cô sẽ là nữ hoàng và kết thúc chiến tranh giữa hai thế giới ngầm". Vì lo lắng cho sinh mạng của con gái mình, công chúa không được biết gì về việc đó và phải sống như một người bình thường. Cho đến năm cô 12 tuổi, nhà vua đã tiết lộ bí mật vì biết rằng mình sẽ không sống được bao lâu nữa. Nhà vua đã đúng, khi sinh nhật vừa tròn 13 tuổi của cô xảy ra thì ông băng hà. Vì lòng thù hận, công chúa quyết định lên ngôi nữ hoàng và lấy mạng kẻ đã giết gia đình cô. Công chúa và hoàng tử yêu nhau được một thời gian rồi sụp đổ. Biết rằng không phải lỗi tại mình nhưng cô không thể nào giải thích. Danh nghĩa, sự trả thù và sợ yêu của cô đã chiếm phần quá nhiều trong trái tim. Âm thầm, lặng lẽ rời xa người cô yêu với vẻ mặt không chút bận tâm, cô lại làm nữ hoàng. Trong trận chiến quyết định, khi bị lật mặt nạ, tất cả đã lộ rõ, ngay cả người mà cô quý mến cũng không thể nương tay. Phát súng quyết định theo gió mà lao đi. Cô trả được thù và cũng phải chết. Biết đó là cái giá phải trả, cô đồng ý xuôi theo số phận. Cái giá phải trả, phải chăng là quá đắt hay quá rẻ mạt... Vị nữ hoàng cứ thế nằm trong tòa lâu đài ẩn nấp sau một khu rừng. Hoàng tử cuối cùng cũng đến, trao cho cô nụ hôn đầu tiên hay là nụ hôn cuối cùng? Không như trong truyện mà cô đã kể, tim vị nữ hoàng ngừng đập. Nước mắt cứ thế lăn xuống. Niềm hi vọng nào cũng đã bị dập tắt. Liệu đây có phải là truyện cổ tích?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...