Phía Sau Mặt Nạ Của Một Con Quỷ

Ngay ngày hôm sau cô đến biệt thự của Mạnh. "Bing... bong..." Mẹ của Mạnh - một người phụ nữ hiền từ luôn coi trọng con cái, người mà Nhi rất quý trọng - đến mở cổng và mời cô vào.
- Mạnh đang ở trên phòng cùng Ngọc Diệp đó con, hôm nay có vẻ nó rất tức giận.
Cô vui vẻ cảm ơn bà rồi thong thả lên phòng của Mạnh. Phòng của anh là phòng riêng trên tầng cao nhất. Tầng đó là thuộc về anh. Choảng... Cô vừa chạm bật cầu thang thì một chiếc bình hoa bay ngay vào người cô. Do không chủ động được nên cô ngã xuống cùng một số vết thương. Cô lồm cồm bò dậy và đi thẳng đến căn phòng để cửa trống - phòng của Mạnh. Căn phòng với đầy đủ ánh sáng, anh ngồi đó và đang đợi cô...
- Ưm... cậu không sao chứ?
Cô đang đặt một câu hỏi hết sức thật lòng, cô không biết chuyện gì xảy ra cả. Thế nhưng lại nhận được một câu trả lời đầy ý mỉa mai:
- Cậu không biết sao. Tôi có sao đấy. Tôi rất là tổn thương đấy. Cô thất hứa. Đồ thất hứa. - Anh hét vào mặt cô - Cô có thất hứa với ai chưa hả? Cô có làm tổn thương ai chưa hả? Cô có muốn lấy búa mà đập nát trái tim ai chưa hả?

Cô đờ người ra, Mạnh cười một nụ cười nửa miệng.
- Cô giỏi lắm, diễn giỏi lắm. Tối qua cô làm gì với Phong hả? Làm gì nữa? Nói cho tôi nghe! - Mạnh nắm cổ áo của cô và hét to vào mặt cô. - Cô đồng ý yêu tôi vì cái gì hả? Vì tiền, danh vọng hay muốn đập nát trái tim của tôi ra hả? Nói đi, nói to lên, nói rõ lên... Giải thích tại sao cậu làm thế đi... Làm ơn hãy đưa ra một lời giải thích...
Mạnh vẫn nắm cổ áo của cô nhưng không còn mạnh như trước nữa , anh hạ dần rồi quay lại phía giường rồi ngôi phịch xuống. Cô vẫn không nói gì ngoài việc nhìn theo và nghe tất cả những gì anh nói. Những vết thương của cô vẫn rỉ máu, chả ai quan tâm đến điều đó, ngay cả cô.
- Tất cả hết rồi, chấm dứt rồi... Hết rồi, đổ bể hết rồi... Đi đi, đi khỏi đây đi... Biến đi, biến khỏi cuộc đời tôi đi... - Anh hét lên - Biến khỏi cuộc đời tôi đi!
Mạnh nắm lấy tay Ngọc Diệp và hôn lên môi cô ấy, Ngọc Diệp đổ phịch xuống giường và say sưa với nụ hôn của anh. Cô vẫn đứng tại cửa, cô nở một nụ cười không thể hoàn hảo hơn, rút chiếc nhẫn trên tay và để xuống một cái bàn gần đó, cô nói, giọng nói rất nhẹ mà cứ ngỡ như vừa thốt lên là sẽ tan biến:
- Được, tớ hứa sẽ biến ra khỏi cuộc đời cậu nếu cậu muốn vậy. Chúc cậu hạnh phúc.
Cô bước ra khỏi cánh cửa của phòng Mạnh có nghĩa là cô hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời anh. Mạnh vẫn nhìn theo cô đến khi cô khuất bóng. Cô đi thẳng và không nhìn lại, không quay đầu nhìn lại dù chỉ là ý định.
Cô đi bộ về nhà với những vết thương không thôi rỉ máu. Tử Quyên hoảng hốt khi thấy cô trong tình trạng đó, lần này cô không nghịch để bị như thế mà là một lí do khác, một lí do buồn cười:
- Em có sao không, sao lại ra thế này, hả? - Tử Quyên rối rít hỏi.
- Em ổn.
Hai từ dối trá. Chỉ hai từ thôi, Tử Quyên đã im lặng và thôi bám lấy cô. Cô bước vào phòng, tắm sạch sẽ rồi đi pha cà phê. Đối với Tử Quyên, hành động này thật lạ nhưng đối với Henry, đó là chuyện bình thường.

Tôi yêu Mạnh, tôi yêu cậu ấy bằng cả trái tim không dối trá một chút nào. Nhưng mọi chuyện không xảy ra như ý muốn. Đúng, lúc đó tôi đã không biện hộ gì cả, hay đúng hơn là tôi không thể biện hộ việc gì cả. Những từ biện hộ sẽ là giả dối, muốn nó đúng như quá khứ thì phải nói toàn bộ sự thật. Tôi sẽ không bao giờ để việc mình thất bại chỉ vì một người hay một lời biện hộ. Tôi cũng ít hay biện hộ, tôi không cần sự thông cảm từ bất kì ai cả. Không cần. Kết cục vốn đã xấu xí thì không thể nào làm cho nó thành một cái kết hạnh phúc được. Vốn dĩ đã không cần một ai thì bây giờ cũng không cần một ai cả. Tôi sợ yêu, tôi không yêu, sợ những lúc dang dở thì bị dập tắt, đó là những từ ngữ đúng nhất của tôi mà ai đó đã vô tình sửa chúng lại để rồi bây giờ nó lại đúng hơn và trở thành biểu tượng - Tình yêu không giành cho tôi. Tôi có muôn ngàn khuôn mặt, nhiều đến mức tôi không thể kiểm soát được, nhiều đến mức tôi trở thành con điên, nhiều đến mức tôi không biết mình là ai, nhiều đến mức tôi không thể nào hiểu nổi chính mình. Cà phê đen, váy đen, mặt nạ đen, súng đen, máu khô là màu đen và cuộc đời của tôi cũng là màu đen nốt. Linh hồn tôi cũng giống như ngôi nhà này vậy. Chúng được che lấp bởi nhiều cây biến nó thành khu rừng mà thực ra nó vẫn là một ngôi nhà đẹp. Tâm hồn tôi, đen hay trắng, ma quỷ hay thiện lương, chưa ai biết được, ngay cả tôi cũng không biết mình muốn gì. Chưa bao giờ mở lòng với ai, chưa bao giờ và nó sẽ là mãi mãi...
Cô ngồi trên chiếc xích đu, tay cầm li cà phê nhâm nhi và đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định. Chẳng ai biết được cô nghĩ gì, chưa ai và có lẽ là không ai. Chưa ai có thể tìm ra con người của cô, chưa ai có thể đi vào thế giới của cô, ngay cả gi gia đình. Thế giới của cô là gì, là những gì? Không ai biết. Con người thực của cô là ai, cô có chính xác là như vậy không? Không ai biết.
Cô và Mạnh vẫn đến trường đều đặn. Tin cô và Mạnh chia tay cả trường ai cũng biết, chỉ có cô Thanh và Mạnh biết được tại sao, nhưng sự thật chỉ có mình cô biết. Cô vẫn cười nói bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra và làm theo lời cô đã hứa là không bước vào đời của anh làm Mạnh vô cùng tức tối, anh bảo với chính mình rằng anh vô cùng khinh cô, khinh đến tột độ.Có ai biết rằng đằng sau chiếc mặt nạ cười là những gì chứ, họ chẳng hiểu được nên họ ngạc nhiên, họ chẳng hiểu được nên họ khinh cô, họ chẳng hiểu được nên họ dè bỉu, họ chẳng hiểu được nên cứ thế mà chọc tức cô bằng những tin đồn độc địa. Cô chẳng cần họ phải hiểu vì cô không mời họ bước vào thế giới của mình. Cô không cần họ hiểu vì cô chỉ cần biết chính mình là ai. Cô không cần họ hiểu vì cô không cần nghe những chuyện đó, cô không cần họ hiểu, không cần...
Tại biệt thự của Võ Mạnh...
Tiếng loảng xoảng đổ bể của đồ vật ngày càng tăng cao và không hề giảm xuống một giây nào. 1 tháng trôi qua và Mạnh vẫn không thể nào quên được Nhi, cái cách cô sống như bình thường là một con dao đâm thẳng vào tim anh. Cho dù đã tự nói với chính mình sẽ không bao giờ nhớ đến nữa nhưng trái tim không nghe lời lí trí. Thế là anh điên lên và xả giận bằng cách đập vỡ cách đồ vật trong nhà. Ngọc Diệp van xin cậu đừng làm cô sợ nhưng những lời nói đó là vô ích. Ngọc Diệp run tay bấm số của mẹ anh và gọi ngay để ít nhiều giải thoát cô khỏi sự tàn phá này:
- A lô, Ngọc Diệp hả con, có chuyện gì thế? Bác đang ở tại khách sạn rồi, rất an toàn, con cứ yêu tâm.
- Huhu, bác ơi, anh Mạnh... xoảng.... á.... anh Mạnh đang đập hết... xoảng... á... đồ trong phòng này...xoảng... anh ấy... đang... điên lên đây ạ... Huhu, cháu sợ quá...

- Hả, sao vậy? Cháu cứ bình tĩnh và gọi cho Nhi đến ngay đi, chỉ có nó mới biết cách làm cho việc này dừng lại thôi. Cháu cứ gọi cho nó đi nhé, bác có việc phải đi rồi.... tút... tút... tút...
Qúa hoảng sợ, Ngọc Diệp lỡ bấm nhầm số điện thoại bàn của Nhi thay vì điện thoại di động.
- A lô, quản gia nhà Nguyễn Mạnh Trung xin nghe ạ!
Đầu dây bên kia là Tử Quyên. Tình thế bây giờ đã hỗn loạn hơn nhiều nên Ngọc Diệp rất sợ, cô chỉ nói lắp bắp được vài câu:
- Huhu, chị Nhi ơi cứu em... anh Mạnh... huhu... anh Mạnh phát điên...xoảng...huhu, cứu em...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui