Phía Sau Mặt Nạ Của Một Con Quỷ

3 năm sau...
Cô vẫn vậy, vẫn có đến hàng chục chiếc mặt nạ vô hình trong một ngày. Vẫn tiếp tục show diễn ấy. Vẫn cứ phải nép mình trong bóng tối hàng đêm. Chỉ có đêm, chỉ có đêm mới thấy rõ được con người thật của cô. Nhưng nực cười thay, đêm chẳng có một chút ánh sáng nào cả. Buổi sáng là một học sinh gương mẫu với đôi mắt vui vẻ tinh ngịch vẫn cứ đến trường đều đặn không thiếu sót hôm nào, vẫn cứ tiếp tục tính cẩu thả chả cần biết sai hay đúng, vẫn đứng đầu lớp và vẫn nóng tính. Khi mặt trời lặn nhường bước cho bóng tối là một vị nữ hoàng được mệnh danh là Black Cat (con mèo đen - vì các hoạt động của mèo rất đẹp, rất uyển chuyển mà chưa bao giờ gây ra tiếng động, chưa bao giờ báo trước cho bất cứ con mồi nào). Một ánh mắt quá nhiều cảm xúc chen lấn nhau, một vẻ đẹp kiêu kì khó chạm đến, một người điều khiển tất cả các công ty cũng như tất cả các công việc như một trò chơi, nhanh gọn và nắm chắc phần thắng. Một sát thủ mà chưa có tờ báo hay trang web nào diễn tả được cách thức giết người. Một sát thủ âm thầm với hàng triệu người theo dõi. Bất cứ ai len lỏi vào cuộc sống hay khiêu chiến sẽ phải mất mạng. Vị nữ hoàng vẫn cứ đi tìm người giết King, vẫn cứ lần mò theo từng dấu vết mà chả ai biết được điều đó có tồn tại hay không. Đêm, một cô gái tội nghiệp với đôi mắt buồn không thể tả xiết, một đôi mắt cực kì bi ai. Đêm, một cô gái mỏng manh yếu đuối nằm co lại trên giường, chiếc mp3 luôn túc trực bên tai. Cô gái ấy đánh mất tuổi 16 xinh đẹp vì máu và thù hận. Mỗi tối, cơn ác mộng và sự day dứt vì lấy đi sinh mạng của bao người làm cô ấy phải tự cắn vào tay mình đến bật máu rồi tự nhủ: "Tất cả sẽ qua nhanh." Cô gái ấy bật cười rồi bật khóc, cố gắng không có tiếng nấc hay tiếng khóc nào phát ra, một sự cố gắng đến mệt mỏi, một sự cố gắng đến nghẹn ngào...
Tổ chức cướp ngôi vẫn truy lùng vị nữ hoàng đó. Vị nữ hoàng khiến một vị nữ hoàng lớn hơn tức điên lên với tất cả mọi việc, vị nữ hoàng mà người ta vừa nể vừa sợ vừa khinh. Họ lục soát phòng của nữ hoàng và không tìm được một chút may mắn nào. Ngay cả một sợi tóc hay một dấu vân tay cũng không thể. Hai người hầu của nữ hoàng đã thu dọn tất cả trước khi người của cướp ngôi đến. Tất cả điên đảo lên và nữ hoàng cướp ngôi vẫn cứ đổ hết mọi chuyện lên đầu Soul và các tổ chức nhỏ. Nữ hoàng cướp ngôi đã làm tất cả, tất cả và tất cả để tìm ra thân phận của người nữ hoàng đó ngay cả đem chính tính mạng của người anh trai yêu quý ra vẫn không thể nào tìm được. Họ bèn nghĩ ra một kế...
- Phải tìm ra nữ hoàng bằng người đứng thứ hai. - Vị nữ hoàng cướp ngôi muốn giết cô đến tận xương tủy.
- Ý người là Prince? - Jame thắc mắc.
- Đúng, phải bát một người hắn yêu thương làm con tin. Mẹ và cha hắn thì hoàn toàn không được. - Vị nữ hoàng đăm chiêu suy nghĩ rồi chỉ tay vào một người và hỏi - Bob *Tên của Nhật* ngươi học cùng trường với hắn, chắc chắn ngươi phải biết ai quan trọng với hắn ta. Nói cho ta nghe, ngươi sẽ lập công lớn, ta sẽ nhớ ơn ngươi đấy.
Nhật vô cùng bối rối, thực sự, cậu chưa bao giờ nghĩ vị nữ hoàng này sẽ làm cách đó. Nếu đó là người khác, Nhật sẽ sẵn sàng để nói. Nhưng đây là trường hợp đặc biệt, cậu quá biết rõ nhưng lại quá sợ sự việc ấy sẽ xảy đến.
Nhật quá bối rối, Jame là người có thể đọc suy nghĩ của người khác, anh chĩa súng vào đầu Nhật:

- Bob, nói nhanh lên, tôi biết là cậu biết người đó. Nếu cậu nói, cậu sẽ có được rất nhiều thứ, nếu không thì cậu sẽ phải mất tất cả đấy. Nói mau lên trước khi tôi quyết định giết cậu.
- Ng...người... đó... là... là - Nhật lắp bắp, cậu không thể quyết định được, Nhật suy sụp hoàn toàn, cậu biết rằng nếu nói hay không nói thì họ cũng sẽ tìm ra. - Ng...Nguyễn... Trần... Ngọc... Nhi...
- Hừm, làm việc với cậu cũng mệt thật đấy, nói thẳng ra luôn đi chứ.
Jame mệt mỏi vì chờ đợi tiếng nói của Nhật còn Nữ hoàng cướp ngôi thì suy nghĩ và nở một nụ cười nửa miệng "Nguyễn Trần Ngọc Nhi à, nghe quen nhỉ? Hừm, mà không, phải là quá quen biết mới đúng chứ. Thì ra là cô. Thế thì quá dễ rồi còn gì."
- Jame, cho người đi theo dõi cô ta trong vòng 2 tháng, không được bỏ sót bất cứ 1 giây nào. Justin Hamer (tên của Kha) làm ơn đưa tôi thời khóa biểu của lớp cậu và tiến hành kế hoạch đi. Tôi rất muốn đạp nát con nhỏ đó đấy.
Hôm nay Mạnh không vào lớp học hay đúng hơn là cậu ta trốn tiết. Cô vẫn say sưa và hăng hái với tiết học như thường ngày. Cậu kéo cô ra khỏi lớp, cô hét lên:
- Cậu thôi ngay trò này đi, cậu chọc tức tôi chưa đủ ư? Làm ơn đi!
Cậu vùng vẫy khỏi tay Mạnh và bước lên bậc cầu thang để vào lại lớp học. Cậu kéo tay cô lại và... *K-I-S-S*. Bộ đồng phục của cô chợt biến mất và thay vào đó là bộ trang phục của một vị nữ hoàng đáng kính. Cô chợt biến thành bụi và bay đi...
- Hộc... hộc..., cái quái gì vậy chứ, tại sao mình lại mơ thấy cô ta chứ, thật là kì quặc.
Đó là ác mộng của Mạnh, trong lúc đso thì có đến tận 4 người khác có giấc mơ giống cậu, đầu tiên là "Oẹ, ọe, ọe. Giấc mơ điên rồ." cô vô tư nghĩ vậy rồi quay lại ngủ tiếp. Người thứ 2 là Nhật: "Tại sao không phải là mình chứ. Nhi là nữ hoàng à? À mà thôi, cậu ấy có phải là phù thủy đâu!". Người kế tiếp là Jame "Mình đã luôn thắc mắc về điều mà cô ta giống nữ hoàng, à mà chắc không phải đâu, làm sao thay đổi làn da được chứ!" Người thứ cuối cùng là Hà Thế Phong "Tôi có bao giờ ngủ mơ đâu chứ. Khò...khò..."
...
Giờ ra chơi tại trường MK...
- Tớ thích cậu, đó là sự thật.

Nhật đã lấy hết can đảm để nói với Nhi điều đó và may mắn không mỉm cười với Nhật.
- Tớ không thích cậu, tớ biết cậu nghĩ tớ thích Mạnh hay Phong nhưng mà cậu sai rồi. Tớ chả thích ai cả, tớ không yêu và không muốn yêu. Chuyện đó phức tạp lắm, nên chỉ vậy thôi nhé. Bye Bye, vào lớp thôi.
Cô chỉ trả lời như thế, từ ngày cô bị lừa dối thì cô chả bao giờ muốn động chạm đến những việc này. Trái tim cô đã thôi rung động. Cô chẳng cần đến việc đó, việc duy nhất cô muốn là trả thù, chỉ thế thôi, đơn giản thế thôi, không động chạm đến yêu đương gì hết.
- Tôi rất yêu việc quét dọn, tôi là một quản gia yêu quét dọn. Hahaha, tôi quét dọn, quét dọn...
- Henry làm ơn câm miệng một giây đi, chả hay ho gì cả.
Henry kéo cô ra ngoài và nói nhỏ "Trong ngôi nhà này có *bọ* và camera, cô nên cẩn thận. Cô không nên ra khỏi nhà trong những ngày này, đặc biệt là chạm vào cái hộp ngọc, mọi thứ cứ để tôi. Cô nên đem tất cả các công việc lên phòng và giả trang thành bài tập đi, tôi biết và mọi người điều biết cô rất chăm chỉ vậy nên thế đi nhé."
Thế đầy, từ bây giờ tôi phải thành một đứa con gái vô cùng bình thường, việc mà tôi làm dở nhất. Chăm chỉ ư, nó có phải là một từ ngữ giành cho tôi không vậy? Được, họ cài bọ và camera để làm gì thế chứ. Cuộc sống bình thường thế là bắt đầu.
Cô không chạm vào hộp ngọc kể từ đó, Henry thì cứ quét mãi, mãi mà không hết. Thời hạn 2 tháng đã hết và họ đã biết chính xác thời điểm cô đi học, đi chơi, về nhà,... Kế hoạch được tiến hành.
Kít...

- Cậu muốn gì ở tớ, sao lại đướng giữa đường thế này, nếu mà tớ không nhìn xuống thì cậu sẽ tiêu đấy.
Cô đang trên đường về nhà thì gặp Kha, thường thì nếu có việc gì đó cần lắm thì Kha mới đến gặp cô, cô nghĩ rằng đây là chuyện rất không ổn vì Kha đang đứng trên con đường mà không phải về nhà cậu ta.
- Xuống xe đi, tớ có chuyện mốn nói với cậu.
Kha nói, cô cũng xuống xe theo lời đề nghị, họ đi vào một con hẻm cụt.
- Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, xin đừng bao giờ nghĩ tớ muốn làm việc này.
- Um... um... um...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui