Trong lớp...
- Hahaha. Queen của chúng ta rất mạnh cơ đấy.
Mạnh và Thanh hôm nay rất vui vẻ. Có một số người không hài lòng với câu nói đó vì họ không muốn vậy.
- Thế thì có liên quan gì tới tôi chứ hả. Cậu bị điên à?
- Cậu ghen với Queen hả?
- Thứ nhất, tại sao tôi phải ghen với cô ta. Thứ 2, tôi chả có gì để mà ghen với cô ta cả.
Tại sao tôi phải tự ghen với tôi chứ? Buồn cười thật...
- À mà, chưa ai biết mặt mũi hình dáng của cô ta cả, nhỉ? - Thanh vội chuyển chủ đề, nếu không làm vậy, cả lớp này sẽ thành một bãi chiến trường vì Mạnh và Nhi kiểu gì cũng sẽ cãi nhau.
- Ừ nhỉ, sắp rồi, ngày gì ấy nhỉ? Nói chung là cái ngày đó là cái ngày gì đó mà cô ta xuất hiện trước công chúng đấy. *nháy nháy mắt*.
Ngày hôm nay ngập tràn nắng, ngập cả tiếng cười. 3 đứa bạn thân cứ đi bên nhau. Cô nghĩ rằng, Mạnh bị mất trí nhớ cũng tốt, cậu ta quên đi tất cả những việc trước kia cậu ta đã làm với mọi người, dù tính tình không thay đổi nhưng ít ra cậu ta cũng tốt hơn trước...
Ngày đó đã đến, ngày cô xuất hiện trước mọi người. Cô mặc chiếc váy mà ba đã tự chọn và đặt may riêng cho cô. Một chiếc đầm đen dài chấm gót, vải mịn, bồng bềnh. Ở bụng có buộc một dải khăn đen bóng. Những đường nét ren cổ điển, những đường nét tinh xảo đến lạ thường. Trên ngực có cài một bông hoa hồng đen. Tất cả trên chiếc váy đều là một màu đen nhưng khác chất liệu vải. Và giờ thì tất cả những gì trên người cô đều là màu đen huyền bí. Mái tóc đen búi cao gọn gàng và hương tóc cũng khác với mọi ngày, chiếc mặt nạ đen và còn khoác ở ngoài một miếng vải mỏng màu đen. Chiếc bao tay dài màu đen, đôi giày cao gót màu đen. Chỉ trừ đôi môi đỏ mọng, làn da trắng và chiếc ngà là không có màu đen. Cô bây giờ hoàn toàn khác ngày thường, ngày thường, cô là một đứa có gì thì cứ mặc lấy, chả cần biết nó đẹp hay xấu, chỉ cần kín đáo. Còn bây giờ, cô thật sự là một nữ hoàng, thật lộng lẫy dù có chút gì đó máu lạnh, chút gì đó kiên định và sắc bén trong đôi mắt thoắt ẩn thoắt hiện qua lớp vải đen thì cô thực sự sẽ làm mọi người nể sợ. Ngắm mình trong gương. Cô chỉ đứng như trời trồng. Cô không thể nào nhận ra đây chính là mình. Cô chợt nhớ ra là phải đi, cô vội đi xuống nhà dưới.
Xoảng... Henry làm đổ tách cà phê khi thấy cô trong hình dáng như vậy.
- Thật sự khác biệt, quá khác biệt. Đẹp ma mị, nhưng mà vẫn giống ác ma. Nói chung là vì phận sự thôi chứ thật ra tôi ghét cái kiểu này lắm. Đi thôi.
- Ừ.
Cạch... Henry Tear Jonh mật danh Blood Tear (nước mắt máu) - người hầu của Queen mang chiếc mặt nạ bạc dắt cô vào vị trí cao nhất - chiếc ghế của người trị vì. Tất cả mọi người đều sửng sốt và quá ngạc nhiên. Giết 15 người trong khi chỉ có 1 mình và còn là Queen of Underworld là một đứa con gái khoảng 13 - 14 tuổi. Thân hình thì mảnh mai và nhỏ nhắn nhưng không hề như thế. Qua trang phục, ánh mắt và lời nói của cô, mọi người biết rằng, cô không đơn giản chỉ là một đứa trẻ chỉ biết ăn chơi trong cái tuổi đó. Cô thực sự có khả năng lãnh đạo, vô cùng kiên định và suy nghĩ không hề đơn giản. Nhưng họ vẫn lo lắng. Queen của cướp ngôi lớn hơn cô khoảng 4 - 5 tuổi, họ lo rằng, cô sẽ không thể nào thắng nổi. Nỗi lo lắng đó được cô giảm xuống một phần nào. Tất cả những người trong thế giới ngầm đều đến, ngay cả phía cướp ngôi. Sau khi hoàn tất nghi thức, cô bước xuống để đi chào hỏi và giao lưu với mọi người. Có vẻ cô đã thuyết phục được mọi người, ngay cả phía cướp ngôi. Tuy không nói ra, nhưng họ có phần nào tin tưởng và nể sợ cô. Tất cả những gì của cô đều hoàn hảo, duy chỉ có một điều, cô không thể nở nụ cười như trước nữa, không thể nào...
Võ Mạnh cũng ở đó. Cậu nhớ rằng, dáng hình, cách đi và làn da này thật quen thuộc nhưng cậu không thể nhớ ra được (lúc trước, Nhi không trang điểm để da bớt trắng và Mạnh bị mất trí nhớ nên cậu không thể nhớ đó là Nhi.)
"Queen of Underworld là một đứa con gái..." "Người giết 15 tay sai của Soul là một đứa nhóc..." ""Soul đã yếu hay Queen quá mạnh..."... Những bài báo về chủ đề thế giới ngầm được dịp hiếm hoi, những tin tức đó bay quá nhanh. Người ta không thể tin được vào bài báo nếu không thể được thấy bằng chính mắt của mình. Họ đều trố mắt khi thấy ảnh và những tin tức đó, nếu không nói đó là nói quá thì hơi ít, phải là quá quá, thế nhưng đó là sự thật. Vị nữ hoàng đó là ai, cô ta có thực sự mạnh đến thế hay những điều đó đều là giả dối. Soul là một lực lượng mạnh, đã vậy còn được Queen cướp ngôi hỗ trợ vũ khí mà lại đi thua một đứa con gái 13 - 14 tuổi...
Henry đang đọc báo và tự hào về người mà mình đã huấn luyện. Trong khi đó...
- Mẹ kiếp... Ngươi hãy xem lại lực lượng của ngươi đi. 15 người và vũ khí tối thượng mà lại thua một đứa con gái như thế sao...
Người thanh niên đứng trước mặt Queen cướp ngôi đang chịu đựng sự đay nghiến của cô ta cho dù anh ta lớn hơn cô 4 tuổi nhưng anh ta lại có vai vế thấp hèn hơn cô ta. Có lẽ cảm giác bây giờ của anh ta là vô cùng nhục nhã. Đã bao lần thắng đậm, ngay cả giết được King, vậy mà con của ông ta thì không thể. Bị báo chí soi mói rồi phải chịu trận, không gì nhục nhã bằng...
- Bằng mọi cách, ngươi phải hi sinh mọi thứ, ngay cả là mạng sống của ngươi, ta sẽ cho ngươi một số vũ khí cần thiết để đổi lấy mạng sống của con nhỏ đó hay ít nhất phải biết được nó là ai. Đi làm công việc đi.
Trong căn phòng lạnh tanh ấy, chỉ nghe người thanh niên nói "Vâng" nhẹ nhàng, dứt khoát rồi kéo ghế ra đi làm công việc của mình..."Lần này phải chính ta ra tay thì mới được. Mẹ kiếp, con nhỏ đó là đứa nào mà dám làm vậy với đàn em của tao chứ. Mày sẽ phải chết."
- Đây là cách để cô liên lạc với tôi và Tử Quyên (người yêu của Henry - người hầu thứ 2 của Queen mật danh Violet Beast, đặc điểm nhận dạng: đeo mặt nạ tím.) Cứ gõ 2 lần là tôi sẽ đến, 1 lần thì Tử Quyên sẽ đến. Nếu gõ 4 lần thì vô hiệu hóa, nhớ gõ nhanh. Được chưa.
Henry đưa cho cô chiếc ngà của cô sau khi cài thêm một số bộ phận liên lạc vào nó. Làm như thế thì sẽ chẳng ai nghi ngờ về cô.
- Ừ, tôi hiểu rồi, vậy thôi đó hả, dễ nhỉ.
Cô nhận lấy chiếc ngà, đeo nó vào tay rồi lại lên phòng. Mấy lâu nay cô không thường đi ra ngoài để đi chơi như trước nữa. Bất lắm thì là đi học, có chuyện gì gấp ở thế giới ngầm hoặc ở các công ty thì cô mới đi ra ngoài. Cô nằm trên giường của mình, như mọi ngày, cô lại lấy máy MP3, gắn tai nghe, lật một quyển sách ra vừa nghe nhạc vừa đọc vừa suy nghĩ về cuộc đời của mình. Những bài nhạc buồn đến không thể tả được, những lời hát chỉ mình cô hiểu, những bài nhạc không lời, cô tự đặt lời cho nó. Cuốn sách dày cộp, buồn và ý nghĩa đến vô hạn. Cô cười khẩy và nước mắt chảy dài, cổ họng nghẹn lại và nước mắt thấm đẫm cả gối và nệm. Có hàng vạn suy nghĩ quẩn quanh mà không có lời giải. Lòng hận thù lên đến đỉnh điểm và bùng nổ, cô tự hỏi cái giá là gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...