Phía Sau Mái Hiên Có Đàn Cừu Nhỏ!


Sau khi đã đưa Dương Nhiên về giường ngủ, Vân Hiên mới ra phòng khách làm việc.

Mãi tới khoảng tám giờ mấy anh mới vào phòng xem thử cậu tỉnh chưa.

Không ngờ mặt Dương Nhiên nóng bừng, khắp người đổ mồ hôi, lại còn run run.

Anh lo lắng chạy lại sờ trán, rồi đo thân nhiệt cho cậu, sau đó đi lấy khăn và thau nước ấm.
Sau khi lau mình và đặt khăn ấm lên trán Dương Nhiên, Vân Hiên mới bèn chạy ra ngoài mua thuốc.

Mua xong rồi thì mất một lúc Vân anh mới nấu xong cháo cho cậu, còn ép một ly cam ép để cậu uống.
Dương Nhiên tỉnh dậy, thấy người mình hầm hầm, lại cảm thấy mệt mệt, trên trán còn có khăn ấm, mới nhận ra mình đã bị cảm.


Bỗng nghe thấy có tiếng mở cửa.
Vân Hiên mang khay đựng một tô cháo, nước cam, một ly nước trắng và còn một vỉ thuốc.
"Còn mệt không? Em ăn ít cháo đi rồi còn uống thuốc nữa." - Anh đặt khay lên bàn, ra hiệu cậu đi lại bàn ăn.

Còn chu đáo đi lấy choàng áo khoác cho cậu mặc.
"Cảm ơn..

anh, phiền anh quá rồi." - Cậu đáp cảm ơn, giọng khàn khàn, anh chỉ cười rồi sắp xếp mọi thứ ra bàn.
Dương Nhiên nhất thời hơi bối rối nhưng vẫn đi lại ngồi ăn.

Trong đầu nghĩ lại làm phiền thêm nữa rồi.


Tự nhiên cứ đi gây rắc rối thêm cho anh.

Mặc dù vậy vẫn cảm thấy chút vui vui.

Được người ta chăm sóc vậy ai mà chẳng thích chứ, cảm thấy hơi khoái khoái, chẳng lẽ lại nhiễm tính của Thanh Song rồi? Chắc không đâu!
Bên phía Thanh Song.
"H-hắc xì xì!"
"Ai mới nhắc tới con người xinh đẹp này vậy? Đừng nói là tên tài xế biến thái đó nha trời!" - Thanh Song một tay xoa xoa mũi mình, một tay lướt điện thoại.

Bỗng Thanh Song phát hiện ra điều gì đó sai sai.

Mới đi nhắn tin cho Yêu Nhy.
"Nhy ới, hình như chiều giờ không thấy Nhiên nhắn gì lên nhóm hết chơn" - Tin nhắn của Thanh Song.
"Chiều giờ tớ cũng không thấy Nhiên nhắn gì, Song điện cho Nhiên thử xem sao" - Tin nhắn của Yêu Nhy.
"Ố kê để tớ nhắn thử xem nhó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận