Đuổi được mẹ ra ngoài hắn mới chú ý đến vợ mình bên kia, Vũ Hân Nghiên ngồi trên giường nét mặt buồn rầu, cô gấp quần áo gọn gàng sau đó thở dài nói.
"Mẹ từ sau khi bị ngã tính tình càng ngày càng kỳ lạ, anh xem hay chúng ta ra ở riêng đi.
Em sợ ngày nào đó mẹ lại đánh mắng em, rồi nhỡ lúc đó em mang thai thì quá nguy hiểm."
Ngôn Bắc Hải cũng rất khó xử với chuyện này, một bên là mẹ một bên là vợ.
Mà tình cảm của hắn đối với Vũ Hân Nghiên là thật lòng thật dạ, đương nhiên không muốn cô phải chịu ủy khuất.
"Em đừng lo anh sẽ giải quyết chuyện này."
Vũ Hân Nghiên cất quần áo lên tủ, ở nơi không ai thấy ánh mắt cô trở nên kỳ lạ, cô lên tiếng hỏi.
"Có một điều em thắc mắc."
Ngôn Bắc Hải đang đau đầu vì chuyện của mẹ mình, nghe vậy nhướn mày hỏi.
"Em thắc mắc cái gì?"
"Tại sao mẹ lại nói là vợ cũ anh về trả thù, chẳng nhẽ phía sau cái chết của cô ấy còn có nội tình nào khác?"
Câu hỏi này vừa đặt ra mặt Ngôn Bắc Hải liền biến sắc, hắn đang chột dạ không nghĩ rằng vợ mình lại nghe được câu đó.
Trong đầu liền hiện ra mấy câu nói dối mà lấp liếp chuyện kia đi.
"Mẹ nói bậy đó em đừng có tin làm cái gì."
"Ừm."
Vũ Hân Nghiên đáp, Ngôn Bắc Hải cảm thấy nếu cứ để mẹ mình ăn nói lung tung thế kia chắc chắn có ngày bại lộ bí mật.
Vì thế hắn đứng lên ra ngoài phòng tới phòng cha mẹ.
Vương Mỹ Lâm đã được Ngôn An An dỗ đi ngủ, chỉ còn Ngôn Tống Bình đứng ở trước cửa hút thuốc lá.
Vẻ mặt ông ta tràn đầy khổ sở, dù sao chẳng ai muốn vợ mình biến thành kẻ điên hết.
Nhìn thấy con trai đi đến ông ta bèn hỏi.
"Vợ con sao rồi?"
"Vẫn ổn, cũng không bị thương gì nhiều.
Còn mẹ thì sao hả cha?"
"Bà ấy được San San cho uống thuốc an thần rồi.
Vì chuyện San San gặp ma mà tinh thần bà ấy mấy nay sa sút quá.
Bây giờ còn hoang tưởng Hân Nghiên là Đào Thi Hàm."
" Cha thấy có khi chúng ta nên đào chỗ Thi Hàm rơi xuống, thấy xương cốt của cô ta có lẽ mẹ con mới yên tâm được."
Ngôn Bắc Hải cảm thấy ý kiến này của cha không tồi, sống thấy người chết thấy xác, như thế mẹ hắn cũng an tâm hơn.
"Được để mai con sai người tới đấy tìm kiếm, chuyện của mẹ cha để ý hộ con."
Nói là làm Ngôn Bắc Hải ngay lập tức sai người âm thầm đi tìm xác của Đào Thi Hàm.
Trong khi đó Vũ Hân Nghiên vẫn phải ngày ngày đối mặt với mẹ chồng của mình.
Bà ta cho là cô sẽ hãm hại mình nên nhất quyết không để cô chăm sóc, nấu đồ ăn xong đều phải để cha chồng cùng em chồng cho bà ta ăn.
Cũng vì chuyện nhà chồng mà Vũ Hân Nghiên bỏ lỡ cơ hội nhận vai, cô mệt mỏi nằm lên giường nghỉ ngơi.
Lúc này điện thoại bỗng reo lên, Vũ Hân Nghiên cầm điện thoại lên nhìn, thấy dãy số trên máy cô liền trở nên nghiêm túc.
Cô đứng lên nhìn xung quanh, đóng kín cửa ban công cùng cửa chính mới nghe máy.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trầm ấm.
"Dạo này em thế nào, vẫn tốt chứ?"
Ánh mắt của Vũ Hân Nghiên trầm xuống, cô thở dài nhắc nhở người bên kia đầu dây.
"Em ổn, nhưng chẳng phải em đã nói với anh rồi sao? Nếu không có chuyện quan trọng đừng gọi cho em.
Chúng ta phải cẩn thận nhất có thể."
Người bên kia cũng hiểu mà an ủi cô.
"Là chuyện quan trọng, tôi muốn hỏi ý kiến của em..."
"Chuyện gì?"
Hai người trò chuyện một hồi thì cô cúp máy đồng thời xóa đi số liên hệ kia.
Cô mím môi rồi lại thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, trong ánh mắt ẩn chứa nhiều thứ đắng cay bi thương.
Nhưng rất nhanh Vũ Hân Nghiên lấy lại tinh thần, cô lau đi nước mắt trên má đứng lên đi ra ngoài.
Phía bên Ngôn Bắc Hải sau hai ngày tìm kiếm cuối cùng hắn cũng nhận được tin mà hắn cần.
Đội tìm kiếm hắn thuê về đã tìm ra một khúc xương dưới đống đổ nát cách ngọn núi một cây số.
Xem ra xác của Đào Thi Hàm đã bị vụ sạc lở đẩy đến đó, vì thế năm xưa bọn họ đã không tìm thấy thi thể của cô.
Nghe được tin tức này trong lòng Ngôn Băc Hải ngũ vị tạp trần, nhưng cũng tốt, mẹ hắn có thể yên tâm mà đi ngủ rồi.
Hắn nói đám người kia thu thập hết những thứ có thể rồi tối đó thông báo với người nhà mình.
Người ngạc nhiên nhất đương nhiên là Vương Mỹ Lâm, bà ta không thể tin vào tai mình mà hỏi lại.
"Con nói sao cơ, tìm được xác của Đào Thi Hàm rồi sao!!"
"Vâng mẹ, đã tìm được xương của cô ấy, bây giờ chỉ cần đi xét nghiệm ADN là xong."
Ngôn San San nhíu mày trách mắng mẹ.
"Mẹ đó giờ đã an tâm chưa, mấy hôm nay cứ bắt con cùng cha phục vụ mẹ làm con lỡ bao nhiêu buổi học thêm."
Vương Mỹ Lâm trở nên hoài nghi phải chăng bà ta đã vì sợ hãi quá độ mà sinh ra ảo giác rồi.
Ngôn Tống Bình chậc một tiếng.
"Chuyện này thế là xong, Đào Thi Hàm thực sự đã chết.
Kết thúc ở đây đi, còn bà nữa đừng có nghi thần nghi quỷ làm ảnh hưởng cuộc sống người khác."
Lần đầu tiên thấy Ngôn Tống Bình lớn tiếng như vậy, xem ra ông đã chịu đựng đủ rồi, cả nhà nhìn nhau ngầm đồng ý với lời ông nói.
Riêng chỉ có Vương Mỹ Lâm là muốn chờ kết quả ADN rồi mới quyết định sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...