Sau đó quả nhiên con dâu không hề nói ra bất mãn về việc nhà nữa, cô còn chăm chỉ hơn trước đây làm Vương Mỹ Lâm rất hài lòng.
Tối hôm đó Vương Mỹ Lâm được bạn bè rủ đi dự tiệc mừng thọ, bà ta thử bao nhiêu bộ đồ đều cảm thấy xấu xí không đủ sang trọng.
Người bạn mời bà ta cũng là phu nhân có tiếng ở thành phố nên bà ta phải ăn mặc sao cho phù hợp với những kẻ ở bữa tiệc.
Có điều khoác lên nhiều bộ cánh đắt tiền mà bà ta chẳng ưng được cái nào.
Đang lúc bà ta suy tư thì Ngôn San San ngồi bên cạnh lên tiếng.
"Hay là chúng ta lấy đồ của Đào phu nhân đi mẹ, dù sao bà ta cũng chết rồi không mặc bỏ cũng uổng phí."
Vương Mỹ Lâm thấy ý này cũng rất hay, bà ta đi xuống dưới nhà mở cửa phòng để đồ.
Lúc này Đào Thi Hàm vẫn ở trên tầng thượng phơi đồ không hề biết hai mẹ con Vương Mỹ Lâm ở bên dưới lục đồ của mẹ cô.
Ngôn San San nhìn trái ngó phải, khi trông thấy trong tủ kính treo một bộ sườn xám màu đỏ đô sang trọng vội gọi mẹ mình.
"Mẹ ơi nhìn này, bộ đồ này quá hợp với mẹ luôn đó.
Trời ơi bên dưới còn để một chiếc vòng tay phỉ thúy nữa."
Nghe vậy Vương Mỹ Lâm ngay lập tức chạy ra xem, vừa nhìn bà ta đã thích ngay chiếc váy này.
Quả nhiên mắt thẩm mỹ của Đào phu nhân rất tốt, chiếc váy được thiết kế tỉ mỉ sang trọng, đi kèm với vòng phỉ thúy xanh ngọc càng ra dáng quý phu nhân.
Vương Mỹ Lâm lấy xuống mặc vào, có điều bà ta hơi béo nên chiếc sườn xám bị chật, nhưng Vương Mỹ Lâm chẳng màng đến chuyện đó.
"Đẹp quá, haha đây chính là đồ mình cần."
Bà ta nói rồi đeo cả vòng ngọc vào tay, Ngôn San San bên cạnh hết lời khen ngợi.
"Hợp với mẹ quá đi, nhất định bộ này sẽ đẹp nhất ở bữa tiệc."
Vương Mỹ Lâm sung sướng phẩy tay với con gái.
"Chỉ khéo nịnh là giỏi, thôi mẹ đi làm tóc đây còn phải chuẩn bị đến bữa tiệc nữa."
Dứt lời bà ta ngúng nguẩy xách túi đi ra khỏi nhà.
Quả nhiên chiếc váy này khiến bà ta nở mày nở mặt, đến cả phu nhân của gia tộc nhà họ Trịnh giàu có nhất nhì trong nước cũng mở lời khen ngợi chiếc váy của bà ta.
Vương Mỹ Lâm một bước lên mây, ai nấy đều cho rằng bà ta có gu thẩm mỹ đẹp.
Nhờ chiếc váy mà bà ta thành công tham gia vào nhóm các phu nhân giàu có.
Tiệc tàn Vương Mỹ Lâm được tài xế của con trai đưa về, bà ta vừa vào nhà còn chưa kịp khoe khoang với người nhà đã nghe thấy tiêng Đào Thi Hàm vang lên.
"Mẹ...chiếc váy đó..."
Vương Mỹ Lâm vẫn còn đang chìm trong sự khen ngợi của những người tại bữa tiệc, bà ta đâu chú ý đến sắc mặt của con dâu.
Thấy con dâu hỏi bèn khoe khoang.
"Con thấy đẹp đúng chứ, ai cũng bảo nó hợp với mẹ đó, trời ơi hôm nay quá trời người khen ngợi luôn."
Đào Thi Hàm chẳng quan tâm đến mấy cái đấy, cô nhíu mày lần đầu tiên thẳng thắn bày tỏ sự bất mãn của bản thân với Vương Mỹ Lâm.
"Mẹ sao lại tùy tiện lấy đồ của người khác mặc như vậy."
Chiếc váy này là chiếc váy mà mẹ cô thích nhất, thích đến nỗi không dám mặc chỉ để trong tủ kính.
Vậy mà mẹ chồng lại vô duyên lấy mặc không hỏi cô, Đào Thi Hàm đang bị bệnh tâm lý trực tiếp đi đến muốn Vương Mỹ Lâm cởi đồ ra.
"Đồ này không phải thứ mẹ có thể mặc, đây là đồ của mẹ con, mẹ có muốn lấy thì cũng phải hỏi ý kiến của con chứ."
Vương Mỹ Lâm nghe vậy bất mãn, bà ta chỉ mượn chiếc váy có một tí mà con dâu đã làm quá lên rồi.
Càng như vậy bà ta càng chống đối, Vương Mỹ Lâm hừ lạnh nói.
"Có một chiếc váy thôi mà con dám nói mẹ như vậy à.
Nhà này đúng là không có phép tắc tôn ti gì hết, con dâu còn dám mắng chửi mẹ chồng cơ đấy."
Bà ta đâu có hiểu rằng chiếc váy này rất có ý nghĩa với Đào Thi Hàm, cô có thể làm việc nhà cả ngày, có thể hi sinh mọi thứ cho gia đình chồng nhưng chiếc váy này là điều duy nhất cô không muốn ai động đến.
Vì chiếc váy mà hai mẹ con to tiếng với nhau, Ngôn Bắc Hải là người đầu tiên trở về nhà, hắn nghe thấy tiếng cãi cọ vội xông vào phòng khách.
Lúc này Đào Thi Hàm bực bội bệnh lại tái phát, cô không suy nghĩ gì đi tới cầm lấy tay mẹ chồng muốn dành lại vòng ngọc trên cổ tay bà ta.
"Mẹ trả lại đi, con không muốn ai động vào đồ của mẹ con hết."
"A con nhỏ này, tôi thích trả khi nào thì trả, cô buông ra!"
Khi thấy mẹ mình bị vợ xông đến nắm tay hắn chẳng quan tâm rằng ai đúng ai sai mà trước hết đi đến chỗ Đào Thi Hàm cho cô một bạt tai.
Bốp một tiếng.
Đào Thi Hàm bị cái tát này làm đứng hình, cô thất thần che bên mặt bị tát lại đôi mắt tràn đầy kinh hãi nhìn chồng mình.
Mà Ngôn Bắc Hải tát xong cũng thấy bản thân quá đáng, nhưng hắn lại nói ra khác với suy nghĩ trong lòng.
"Sao em lại vô lễ với mẹ vậy! Có gì thì từ từ nói chứ, mẹ có làm sai thì cũng là mẹ chồng của em đấy, giằng co như vậy thì còn ra thể thống gì nữa."
Vương Mỹ Lâm thấy con trai bênh mình liền vênh váo, bà ta còn nói thêm vào.
"Mẹ chỉ mượn đi giao lưu với mọi người, kéo quan hệ cho chồng con làm ăn thôi.
Tất cả đều là để chồng con không bị mất mặt khi có người mẹ nghèo, như vậy có gì sai.
Còn nếu con không muốn thì mẹ sẽ bỏ nó ra trả con."
Bà ta nói vậy làm cho Đào Thi Hàm trở thành người nhỏ nhen, vì chuyện nhỏ nhặt mà không nghĩ đến chuyện lớn.
Đào Thi Hàm cảm thấy rất ấm ức, cô đứng dậy mặc kệ mẹ con họ mà đi lên tầng.
Ngôn Bắc Hải thở dài, hắn lắc đầu nói với mẹ.
"Thôi mẹ cô ấy không muốn thì mẹ trả lại cho cô ấy đi.
Lần sau đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà cãi vã."
"Ừ thì do con bé nó nổi nóng trước chứ mẹ có nói gì đâu."
Nhìn con trai rời đi Vương Mỹ Lâm hừ một tiếng trở về phòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...